Tôn Đông Lai đỏ mặt không chịu đi lên.
Tống Đại Sơn cũng không làm khó anh ta, ông rút cánh tay của mình ra khỏi tay dì Tôn, "Chị Tôn, nói thật với chị, tôi chưa từng tính thiếu của ai một công điểm nào."
Dì Tôn vẫn không tin.
Tống Đại Sơn bật cười: "Tôi tại đây nói rõ, Tôi gian lận việc chấm công điểm trong cuốn sổ này thì được lợi ích gì, Hơn nữa, nếu tôi cố ý trừ công điểm của mọi người, tại sao tôi không đợi đến cuối năm rồi tính, mà không phải lúc này tôi ở đây lại đi đôi co với mọi người."
"Những người khác cũng vậy." Tống Đại Sơn liếc nhìn những người còn lại trên bậc thềm.
Dì Tôn nghi hoặc nhìn Tống Đại Sơn, cẩn thận suy nghĩ, bà nhận ra lời Tống Đại Sơn nói có lý, bà lập tức quay lại nhìn Tôn Đông Lai, lao tới nắm lấy tai anh ta, "Mày nói, đến cùng là xảy ra chuyện gì."
Dì Tôn vốn quen làm việc đồng áng, trên tay sức lực không nhỏ, Tôn Đông Lai bị véo đến mức hét lên một tiếng ôi ôi.
Bất đắc dĩ, Tôn Đông Lai chỉ có thể mơ hồ nói: "Con, con đi giúp người khác làm việc."
"Mày giỏi." Bàn tay của dì Tôn càng tăng thêm lực, "Nhà mình còn ăn không đủ no, thế mà mày vẫn có thời gian để giúp đỡ người khác, nói mau, đến cùng là mày làm việc giúp ai."
Lưu Lộ Lộ đứng trong đám đông, cố gắng hết sức giấu mình vào trong.
"Mày có nói hay không." Dì Tôn hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm Tôn Đông Lai.
Không còn cách nào khác, Tôn Đông Lai chỉ có thể thành thật giải thích: "... Là, là con đang giúp đồng chí Lưu làm việc."
Dì Tôn nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy được Lưu Lộ Lộ đang trốn trong đám đông, bà giống như bị sét đánh, sững sờ ngay tại chỗ.
Bà ta thỉnh thoảng cũng nhìn thấy những nam thanh niên trong công xã giúp các nữ thanh niên trí thức làm việc, lúc đó bà ta còn cười nhạo bọn họ ngu ngốc, việc của mình làm còn chưa xong thế mà vẫn có thời gian đi giúp người khác làm, nhưng bà ta không ngờ chính con trai bà cũng làm những chuyện ngu ngốc đó.
Đến khi tỉnh táo lại, bà ta liều mạng đánh Tôn Đông Lai, "Mày là cái thằng đầu đất, cô ta không thiếu chân thiếu tay, tại sao mày lại đi giúp cô ta làm việc."
Tôn Đông Lai nghiêng người né tránh, ấp úng nói: "Người, người ta là thanh niên trí thức về nông thôn kiến thiết xây dựng, chúng ta là là người dân nơi đây cũng nên giúp đỡ họ nhiều hơn. Với lại, cô ấy là con gái ở thành phố, mỗi ngày phải làm việc đồng áng nặng nhọc, khiến cho tay cô ấy bị phồng rộp, con nhìn thấy cô ấy rất đáng thương, nên liền tiện tay..."
Hơn nữa, để kiếm được nhiều công điểm hơn, Lưu Lộ Lộ còn nói bâng quơ là nhìn thấy anh ta hiền lành chịu khó, nên muốn ở bên anh ta.
Cũng không trách được Tôn Đông Lai có suy nghĩ như vậy, bởi vì đã có một đôi làm ví dụ, chính là Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều.
Nữ thanh niên trí thức ở thành phố thực sự rất xinh đẹp, còn anh ta, muốn được một lần ăn thịt thiên nga.
Hiểu con không ai bằng mẹ, dì Tôn chỉ liếc mắt đã đoán được trong lòng Tôn Đông lai nghĩ gì, "Sao ta có thể sinh ra một thằng con ngu thế này, người ta là thanh niên trí thức trong thành phố có thể coi trọng mày sao, mày nhìn lại mày xem mày thuộc dạng nào. Nếu cô ta thực sự coi trọng mày, thì cô ta đã bảo mày đến cầu hôn cô ta rồi. Bây giờ lên không được mà xuống cũng không xong, còn công điểm thì mất nhiều như vậy... "
Dì Tôn ngồi bệt xuống đất, gào khóc: "Coi như mày không nghĩ cho mẹ, thì mày cũng phải thương đến em gái, em trai chứ. Mày giúp cô ta làm việc, thì cô ta được nhàn hạ, còn mày thì sao, mày ngay cả việc kiếm công điểm cũng không đủ, thế thì sang năm chúng ta phải uống gió tây bắc mà sống."
Dì Tôn là một góa phụ, chỉ có Tôn Đông Lai và bà là những người duy nhất trong nhà có thể làm việc và kiếm công điểm, mấy đứa em còn lại đều còn nhỏ, chỉ có Tôn Đông Lai là người đàn ông duy nhất làm được việc nặng, một nhà năm miệng ăn đều phụ thuộc vào công điểm mà Tôn Đông Lai kiếm được.
Bà ta vừa khóc, vừa nhìn về phía Lưu Lộ Lộ, tất cả đều do cô gái này, cô ta đã dụ dỗ con trai của bà.
Dì Tôn tức giận máu nóng lên não, dùng một tay kéo Lưu Lộ Lộ từ trong đám đông ra ngoài, vừa ra khỏi đám đông chính là một cái tát thẳng mặt.
Với bàn tay mạnh mẽ kia, ngay cả người thường xuyên làm công việc đồng áng như Tôn Đông Lai cũng không chịu nổi cái tát của dì Tôn, huống chi là Lưu Lộ Lộ, nửa khuôn mặt của cô ta lập tức lộ ra dấu tay.
Nhưng không ai cảm thấy đau lòng cho Lưu Lộ Lộ.
Dì Tôn cũng thật đáng thương, còn về Tôn Đông Lai lại không biết làm thế nào.
Về phần Lưu Lộ Lộ, mọi người chỉ nhìn cô với ánh mắt chán ghét.
Đã có dì Tôn mở màn, những người chạy lên bậc thềm chất vấn Tống Đại Sơn còn có cái gì không hiểu nữa, tất cả đều rụt trở về, lúc này mới không ngừng đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn những đứa con ngu ngốc nhà mình.
Chờ xem, lát trở về ta sẽ xử lý các ngươi thế nào!
Đại Hổ đứng ở một bên nhìn sợ hãi khiếp vía, anh ta mạnh mẽ kéo tay Tống Nghị nói: "May là anh ngăn cản em. Nếu mẹ em mà biết em giúp Trương Mạn Tuyết làm việc, đã thế còn định mua dầu ngao cho cô ấy, mà mẹ em chắc chắn không tốt tính như dì Tôn. Đến lúc đó có lẽ mẹ sẽ băm nát em ra, rồi làm nhân bánh sủi cảo mất."
Tống Nghị cười ha ha hai tiếng, "Cậu sau này nên sáng mắt ra, nếu không về sau..." Cậu sẽ bị người khác lừa gạt.
Lời còn chưa dứt, anh nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh.
"Từ nay trở đi, chúng ta không thể nói nhóm thanh niên trí thức này làm việc không bằng mấy tên tiểu tử choai choai trong công xã. Mọi người nhìn xem họ rất giỏi đấy chứ. Bây giờ công điểm của người ta còn nhiều hơn những tên tiểu tử choai choa." Có người đi ngang qua nhóm thanh niên trí thức lạnh lùng nói.
Trẻ em ở nông thôn phải làm việc từ rất sớm, từ 4,5 tuổi là đã bắt đầu giúp đỡ gia đình làm việc nhà như: nấu nướng, giặt giũ quần áo, lớn hơn một chút đến ngày thu hoạch mùa màng còn phải đi mót lúa, đến 12 – 13 tuổi đã có thể ra ngoài đồng làm việc, như thế vẫn được tính nửa công điểm.
Lúc trước thời điểm thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, không làm được việc gì, dùng cuốc có khi còn đập vào chân, thế nên mỗi ngày chỉ kiếm được một hai công điểm là chuyện thường xuyên.
Thế nên mọi người trong công xã hay nói đùa, nhóm thanh niên trí thức làm việc còn không bằng nhóm tiểu tử choai choai.
Bây giờ thì không như thế nữa, nhóm thanh niên trí thức họ tài giỏi vô cùng, chỉ càn lừa thanh niên trong xã đi bên này bên kia, là có thể kiếm được công điểm hơn nhóm tiểu tử choai choai.
Phương Thư Đình, Trương Xảo Lệ và một số thanh niên trí thức khác, họ luôn làm việc thành thật một mình, không nhờ người khác giúp đỡ, giờ đứng trong nhóm thanh niên trí thức, chịu đựng những đôi mắt khinh thường và hắt hủi, bọn họ thấy oan ức vô cùng.
Phương Thư Đình lau đôi mắt đỏ bừng, nức nở nói: "Tôi đã nói với mọi người từ lâu rồi, đừng để người ta giúp đỡ làm việc, làm gì có bánh trên trời tự rơi xuống, giờ không phải là báo ứng đến sao. Về sau thanh niên trí thức chúng ta làm sao ra ngoài gặp người..."
"Làm sao không đi ra ngoài được, Hừ, tại sao tôi không thể ra ngoài, chúng ta là những thanh niên trí thức đã hạ thấp mình xuống nông thôn để giúp những người nghèo khổ, quê mùa này hỗ trợ xây dựng giáo dục, là bọn họ nợ chúng ta, giúp chúng ta làm chút việc thì có làm sao?"
Lưu Lộ Lộ không cảm thấy hối hận mà vẫn to mồm cãi.
"Đều là bởi vì đại đội trưởng ánh mắt tinh tường, từ trong sổ chấm công điểm mới phát hiện ra manh mối, đem sự tình đưa ra ánh sáng. Bằng không, đến cuối năm kết toán, cũng không biết là xảy ra chuyện gì." Chu Mẫn tức giận thở phì phò nói.
Lưu Lộ Lộ: "Dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng không thể trách chúng tôi. Nếu không phải Tống Nghị giúp đỡ Thẩm Kiều Kiều làm việc, thì chúng tôi cũng không có ý nghĩ này. Dù sao cũng là lỗi của hai người họ, có trách thì trách Thẩm Kiều Kiều. "
Càng nói, cô ta càng cảm thấy đúng, hơn nữa vừa rồi cô ta bị dì Tôn tát một cái, trên mặt đến giờ vẫn còn đau rát, cô không khỏi ủy khuất trong lòng.
Lại nghĩ, trải qua sự việc lần này, chắc chắn những thanh niên trẻ khỏe trong công xã chắc chắn sẽ bị gia đình ngăn cấm không cho đi giúp các cô làm việc, đến lúc đó các cô sẽ phải tự mình làm việc, nghĩ mà xem, sau này họ sẽ phải tiếp tục làm công việc như trước, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lúc này Lưu Lộ Lộ cô ta liền không nhịn được muốn nổi giận.
Cô ta dùng ánh mắt hung ác liếc nhìn Thẩm Kiều Kiều, trong mắt cô ta như ẩn như hiện một cái nanh độc.
Chu Mẫn vẫn luôn đứng về phía Lưu Lộ Lộ, mà trước đây Trương Mạn Tuyết cũng từng bị các nữ thanh niên trí thức cô lập, mãi đến đợt vừa rồi cùng chung mục đích là nhờ người khác làm việc, cô ta mới cùng Chu Mẫn và Lưu Lộ Lộ xây dựng quan hệ, lúc này cô ta cũng muốn tỏ rõ thái độ của mình, liền nhao nhao nói lên một câu: "Đúng vậy, tất cả đều do Thẩm Kiều Kiều."
Thẩm Kiều Kiều bụng đã lớn, cô đứng lâu khiến cơ thể dễ mệt mỏi, lúc này cô ngáp một cái, thừa dịp lúc ngáp, cô liền nhét một viên kẹo mỡ lợn vào miệng.
Nghe thấy Lưu Lộ Lộ nói, cô không khỏi giật mình, chuyện này sao lại có thể liên quan đến cô?
Thẩm Kiều Kiều nói: "Các người nói lung tung cái gì vậy, tôi xé miệng các người ra bây giờ. Mặc dù tôi mang thai, nhưng một đánh ba thì cũng không vấn đề gì."
Cô chống nạnh, xắn tay áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn đang khép mở nói chuyện, dáng vẻ đó nhìn rất đáng yêu.
Tống Nghị nhịn không được cong lên khóe miệng, tiến lên một bước, đem Thẩm Kiều Kiều ngăn ở phía sau, "Người đàn ông của em còn chưa chết, làm gì đến phiên em ra mặt, em đang mang thai còn đòi một mình chấp ba người, để việc đó cho anh em đứng phía sau đi."
Thẩm Kiều Kiều dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng nõn mềm mại, lại có một khuôn mặt xinh xắn, mặc dù cô nói những lời mạnh mẽ, gay gắt đến vậy mà không ai coi trọng.
Nhưng Tống Nghị thì khác, anh có thân hình cao lớn, hôm nay anh còn mặc cái áo may ô trắng Thẩm Kiều Kiều may cho anh, cái áo về sau cũng đem sửa lại mấy lần, cuối cùng anh mới được mặc nó đi ra ngoài. Mặc cái áo đó anh để lộ hai cánh tay đầy cơ bắp săn chắc, nhìn vào đã dọa người khác sợ rồi.
Lưu Lộ Lộ giật mình, vội vàng nấp sau lưng những người khác rồi hét lên: "Tống Nghị, anh có phải đàn ông không, thế mà lại đi đánh phụ nữ."
Tống Nghị khịt mũi hừ lạnh, "Các ngươi được phép nói xấu vợ tôi, lẽ nào tôi lại không đứng ra bảo vệ cô ấy, nếu không bảo vệ được vợ đó mới gọi là không phải đàn ông, mà là một kẻ hèn nhát, khốn nạn."
Lưu Lộ Lộ muốn nói tiếp, Tống Nghị đã vung nắm đấm to như bao cát, ý tứ uy hiếp rõ rệt.
Cô ta không còn cách nào khác đành phải thành thật ngậm miệng như con chim cút.
Vốn tưởng rằng mọi việc coi như đã kết thúc, nhưng không nghĩ tới ảnh hưởng của việc này không nhỏ chút nào.
Các thanh niên trong công xã đã được dạy dỗ một bài học, họ không dám công khai giúp nhóm thanh niên trí thức làm việc, nên họ lén lút vụng trộm lấy tiền mua những món quả nhỏ tặng cho các nữ thanh niên trí thức để lấy lòng.
Những món quà nhỏ các cô đâu có thích, vì họ là người đến từ thành phố, họ đã được nhìn ngắm nhiều thứ. thế nên muốn lấy lòng các cô, họ cần phải vào trong huyện thành mua những món đồ đắt tiền, nhưng khổ nỗi là trong túi không đủ tiền.
Có người biết Tống nghị và Đại Hổ đến huyện thành bán đồ kiếm được rất nhiều tiền, họ cũng bắt chước hai người vào huyện thành kiếm tiền, tuy nhiên họ lại không có năng lực như Tống Nghị, khi về có thể bán được hết đồ. Còn bọn họ chẳng những không bán được gì mà còn suýt chút nữa bị dân binh bắt lại.
Nhưng cũng có người kiếm được tiền, họ liền tặng các cô những món quà nhỏ, cộng thêm trước đây có chút tình cảm đã giúp nhau hỗ trợ làm việc.
Đã vậy trai tráng trẻ tuổi khí huyết sung mãn, gia đình càng ngăn cấm, thì tâm lý họ càng phản nghịch, thế nên họ vẫn tiếp tục âm thầm lặng lẽ theo đuổi người ta.
Sau khi qua lại, nhiều thanh niên trẻ trong công xã cùng các thanh niên trí thức đều bí mật lén lút kết giao.
Bọn họ kết giao với nhau thì không có việc gì, nhưng Tống Nghị lại gặp xui xẻo lớn.
Hầu hết những thứ Tống Nghị bán trong huyện thành đều là những vật lấy trên núi, mà hết lần này tới lần khác những người thanh niên này lại chui lên núi hẹn hò.
Đang chuẩn bị bắt cá, thì nghe tiếng nói chuyện của nhóm thanh niên đi hẹn hò, đem cá dọa chạy sạch sành sanh.
Đang chuẩn bị hái nấm mộc nhĩ, thì số khổ lại gặp phải đôi uyên ương đang đuổi nhau, nói thế nào cũng không nghe, họ một cước đạp xuống, đem mộc nhĩ dẵm nát.
Được lắm, anh chỉ tay về phía sau núi mà nói.
Híu hiu. Các bạn vào đây ủng hộ mình nha, đừng quên like và đăng ký kênh ủng hộ mình.
Thank các bạn rất nhiều
Phần 5: Chương 15-18