Dứt khoát đã đâm lao thì phải theo lao, cô ta cũng không cần phải che dấu bản tính, liền nói năng không kiềm chế gặp ai cũng cãi lại.
Làm cho Tôn Lão đầu tức giận, ông xắn ống tay áo, tức giận nhe răng nói: "Nếu không phải ta coi cô vẫn là đứa trẻ, thì hôm nay ta đã đánh cô chết rồi."
Lưu Lộ Lộ rùng mình run rẩy, nhìn nhóm thanh niên trí thức ở xung quanh mình, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của họ.
Cô ta lùi lại mấy bước trốn sau lưng người khác, sợ mọi việc còn chưa đủ lớn, cô ta lại nói thêm mấy câu: "Tôi, tôi nói cho mấy người biết, chúng ta muốn đọc sách lúc nào liền đọc lúc đấy, các người không cần phải quan tâm, ít ăn mày gõ mõ cầm canh đi, (câu này ý nói không cần phải theo dõi canh chừng kẻ ăn mày)."
"Chờ đến khi tôi vào đại học, đừng có đến ôm chân tôi."
Tôn Lão Đầu:...Đưa cho tôi cái đòn gánh!
Nhóm người vẫn xô đẩy từ lúc đấy cho đến bây giờ, chờ cho đến khi Tống Đại Sơn đến tình hình vẫn chưa lắng xuống.
Cãi nhau kéo dài từ chiều đến tối, ăn uống xong xuôi lại cãi nhau tiếp nhưng vẫn chưa thương lượng ra biện pháp giải quyết.
Chờ đến mười giờ đêm, lúc này mọi người không còn cách nào khác đành phải ai về nhà nấy, ngày mai vẫn còn phải tiếp tục làm việc.
Nhưng xem ra ngày mai còn náo loạn hơn nữa.
Bốn giờ sáng, khi mọi thứ vẫn còn đang yên lặng, thì tiếng đọc sách lại vang vọng xung quanh địa điểm Thanh Niên trí thức, có lẽ để trả thù cho cuộc cãi vã ban ngày, tiếng đọc sách lần này to hơn trước rất nhiều.
Và âm thanh sau còn to hơn âm thanh trước, tựa như sợ người khác không nghe thấy.
Lần này, không chỉ có người ở gần địa điểm thanh niên trí thức nghe thấy, mà ngay cả ở xa hơn như nhà Tống Đại Sơn cũng nghe thấy một loạt âm thanh đọc sách.
Thẩm Kiều Kiều còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng đọc sách.
Cô cau mày lấy chăn bịt tai lại, nhưng cái tiếng đó giống như âm hồn xuyên từ tai trái qua tai phải.
"Em tỉnh rồi à?" Tống Nghị hỏi, anh đã tỉnh từ lâu, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ phương hướng địa điểm thanh niên trí thức.
"Ừm." Thẩm Kiều Kiều chậm rãi ngồi dậy.
Sân nhà họ Tống rất gần với địa điểm thanh niên trí thức, bọn họ đối diện cãi nhau ầm ĩ mấy ngày, hai người đều không có thời gian nghỉ ngơi tốt, Thẩm Kiều Kiều hai mắt vừa xanh vừa trắng.
Tống Nghị dịch chiếc gối ra để cho cô có thể nằm thoải mái hơn, sau đó đưa tay bịt tai cô lại: "Em nhắm mắt ngủ thêm chút nữa đi."
Cơn buồn ngủ ập đến, đôi mắt đang mở của Thẩm Kiều Kiều dần dần nhắm lại.
Bởi vì đêm qua ngủ không ngon, nên sáng nay Thẩm Kiều Kiều cũng dậy rất trễ.
Cô mở mắt, sờ soạng bên cạnh giường nhưng đã trống không.
Tống Nghị lúc này không có đi đâu khác, anh chính là đến nhà Tống Đại Sơn.
"Bác cả, bác gái."
Tống Thúy Hoa nhô nửa người ra khỏi bếp, "Sao cháu đến sớm thế, đã ăn sáng chưa"
"Cháu chưa ăn gì, bác gái, mang cho cháu hai cái bánh bột ngô nhé." Tống Nghị nói.
"Ai." Tống Thúy Hoa đáp lại, mang cho anh hai cái bánh bột ngô còn nóng hổi.
Tống Đại Sơn từ phòng sau đi ra, mấy ngày nay ông cũng đang phát sầu, trong lòng lo lắng như lửa đốt, bên miệng có một vết phồng rộp lớn, nhìn bộ chính là đang phát hỏa.
Tống Đại Sơn lườm anh một cái, nói: "Là sự việc ở địa điểm thanh niên trí thức. Ta nghĩ đã đến lúc cháu nên đến. Chỗ của cháu rất gần với địa điểm thanh niên trí thức nên sẽ rất ồn ào, vậy nên không thể không đến."
Tống Nghị bẻ đôi cái bánh bột ngô vẫn còn nóng hổi cắn vài miếng nuốt xuống rồi nói: "Đêm vừa rồi mới bốn giờ sáng đã bắt đầu đúng giờ đọc sách, liền đánh thức Kiều Kiều. Cô ấy mấy ngày nay ngủ không ngon giấc nên bây giờ vẫn còn đang ngủ."
"Mà cũng không phải là không cho bọn họ đọc sách, dù sao nếu bọn họ thi đỗ vào những trường đại học lớn, thì công xã chúng ta cũng nở mày nở mặt." Tống Nghị vỗ vỗ vụn bánh trên tay, uống một bát nước sôi để nguội rồi nói tiếp.
"Nhưng vì bọn họ quấy nhiễu mọi người, chẳng lẽ chúng ta lại phải tiếp tục chiều theo ý bọn họ, chờ cho đến khi bọn họ thi xong đại học, thì trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ không được nghỉ ngơi."
Tống Đại Sơn thở dài: "Biết làm sao bây giờ, nhóm thanh niên trí thức đã đình công mấy ngày nay. Ta đang chuẩn bị đi tìm lãnh đạo, xem bọn họ có biện pháp gì."
Với tư cách là đại đội trưởng, ông ấy cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tống Nghị cười cười ngăn cản Tống Đại Sơn, "Bác, trước chớ nóng vội đi tìm lãnh đạo, cháu có ý kiến này."
Tống Nghị đem chủ ý của mình nói cho Tống Đại Sơn nghe, càng nghe mắt ông càng sáng lên, không ngừng vỗ vỗ vai Tống Nghị: "Vẫn là cháu thông minh."
Tống Nghị cười toe toét nói: "Bác cả, xin nhẹ tay, cháu không nói với bác nữa, Kiều Kiều sắp tỉnh rồi." Anh nâng cao giọng và hướng vào trong nhà bếp hô to, "Bác gái, còn bánh bột ngô không, cháu mang về cho Kiều Kiều ăn sáng.
Khi Tống Nghị mang theo bánh bột ngô trở về, Thẩm Kiều Kiều đã tỉnh dậy.
"Anh đi đâu thế?" Cô vửa rửa mặt xong, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ.
Tống Nghị mỉm cười, "Anh hả, anh đi làm chút việc."
"Làm chuyện gì?" Thẩm Kiều Kiều chớp mắt khó hiểu.
Cô dạo này được ăn uống tốt, hai má cũng thêm nhiều thịt, Tống Nghị nhìn thấy liền ngứa ngáy, nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô.
"Anh sẽ không nói cho em biết, nhưng nếu mọi việc suôn sẻ, tối nay em có thể ngủ ngon."
Thẩm Kiều Kiều càng mơ màng: "Anh đang nói gì vậy, em một chữ nghe cũng không hiểu?"
Cô chạm vào bên má vừa bị Tống Nghị véo: "Cái này có được gọi là mang thai ngốc ba năm không?"
Tống Nghị bị cô chọc đến nỗi ôm bụng cười một hồi, đến mức chảy cả nước mắt, phải mất một lúc sau anh mới ngừng cười nói: "Được rồi, anh ở đây với tư cách là người đàn ông của em, dù em có ngốc thì hãy cứ ngốc nghếch đi."
Thẩm Kiều Kiều đang định nói gần đây cô ăn rất nhiều đậu phộng và quả óc chó, cho nên cô cũng không ngu ngốc như vậy, nhưng lại bị Tống Nghị cắt ngang: "Không nói chuyện này nữa, em đến ăn sáng trước đi. Bánh bột ngô là bác gái cho, trước cứ lấp đầy dạ dày, lát anh nấu bữa trưa cho em ".
Tống Nghị cười thần bí: "Buổi trưa hôm nay, anh sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho em."
Đôi vợ chồng trẻ đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn, trong khi Tống Đại Sơn vội vàng đi làm một số việc.
Địa điểm Thanh niên trí thức có tổng cộng bảy tám chục thanh niên trí thức ở, mỗi ngày lượng thức ăn tiêu thụ không phải là số lượng nhỏ.
Từ khi nhóm thanh niên trí đầu tiên xuống nông thôn, Tống Đại Sơn đã đặc biệt bố trí người phụ trách đưa lương thực cho thanh niên trí thức, đương nhiên họ vẫn phải tự mình nấu nướng.
Sau một hai tháng, nhóm thanh niên trí thức đã quen với quy trình này, nhóm thanh niên trí thức cũ dẫn dắt thanh niên trí thức mới, vì thế đã thành lập được một quy trình.
Tống Đại Sơn đến kho lúa của công xã, Tôn Đại Trang, người phụ trách giao lương thực cho thanh niên trí thức, đang chất khoai lang và gạo lên xe ba gác.
"Đại Trang, Đại Trang, chờ một chút." Tống Đại Sơn hét lớn.
Tôn Đại Trang nghe được giọng nói của Tống Đại Sơn thì ngừng ngay động tác trên tay: "Đại đội trưởng, sao vậy?"
Tống Đại Sơn lau mồ hôi trên trán, nói: "Hôm nay không cần đưa lương thực cho nhóm thanh niên trí thức."
Tôn Đại Trang nghi hoặc sờ sờ gáy, "Hả? Nếu không đưa lương thực cho thanh niên trí thức thì hôm nay họ ăn gì, Chẳng lẽ lại uống gió Tây Bắc sao?"
Tống Đại Sơn hừ lạnh một tiếng, "Uống gió tây bắc thì uống gió tây bắc. Dù sao cứ nghe lời tôi là được."
Địa điểm thanh niên trí thức.
Hôm nay đến phiên nấu ăn là Trương Mạn Tuyết và Chu Mẫn, mỗi người cầm một cuốn sách trên tay, thần thái bơ phờ nhìn về phía cổng thanh niên trí thức.
"Tôn Đại Trang sao hôm nay vẫn chưa đưa lương thực đến."
"Ai biết được, khẳng định là anh ta lười biếng, đáng lẽ giờ này phải đưa lương thực tới rồi."
Lúc này đã trễ một giờ, chẳng mấy chốc đã thành hai giờ rồi ba giờ.
Đã hơn 1 giờ chiều mà lương thực hôm nay vẫn chưa đưa tới.
Lưu Lộ Lộ vừa mới đọc xong một cuốn sách, bụng khó chịu nhưng vẫn hướng về sân nhà họ Tống đọc to, cô ta nghĩ dù sao mình cũng đang khó chịu, vậy thì Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều hai người cũng đừng hòng được thoải mái.
Mà hiện tại toàn bộ thanh niên trí thức đều chăm chỉ học tập, nếu có bản lĩnh thì Tống Nghị tìm đến cửa đi. Có một câu thành ngữ rất hay, luật pháp không trừng phạt tất cả mọi người, nhưng cô ta lại không tin, Tống Nghị một mình có thể chống lại được tất cả thanh niên trí thức sao.
Tâm tình tốt đẹp của cô ta không kéo dài được bao lâu, đến giờ ăn cơm, cô ta đi đến bàn ăn, thấy bên trong rỗng tuếch, sắc mặt đột ngột trầm xuống, nói: "Bữa trưa hôm nay đâu?"
Lưu Lộ Lộ nhìn về phía Trương Mạn Tuyết và Chu Mẫn, cau mày nói: "Có phải hai người lười biếng không nấu ăn?"
Chu Mẫn trong nháy mắt bùng nổ: "Cô đang nói nhảm cái gì đấy, có trách thì trách Tôn Đại Trang, hôm nay anh ta không đưa lương thực tới."
"Thật sao..." Lưu Lộ Lộ bán tín bán nghi, "Hay là cô đã ăn vụng".
Chu Mẫn cười lạnh: "Tôi lén ăn vụng, bụng tôi bao lớn, liệu tôi có thể lén ăn đồ ăn của bảy tám mươi người không."
Lưu Lộ Lộ trợn mắt, muốn nói thêm điều gì.
Phương Thư Đình vội vàng đi tới giảng hòa: "Được rồi được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi, kiên nhẫn chờ. Buổi chiều lương thực chắc sẽ được đưa tới."
"Người là sắt, cơm là thép, đột nhiên không ăn cơm sẽ cảm thấy rất đói, dù sao tôi cũng không nhịn được." Lưu Lộ Lộ bĩu môi nói.
Phương Thư Đình hé miệng, hướng cô cười cười, "Đọc sách đi, đọc sách sẽ không đói."
Không còn cách nào, lương thực chậm chạp không được đưa tới, nên nhóm thanh niên trí thức chỉ có thể tiếp tục đọc sách, cố gắng chuyển hướng sự chú ý và phớt lờ cái bụng đang cồn cào của mình.
Hết lần này tới lần khác giống như để trả ơn họ đã đọc sách ầm ĩ, mùi thức ăn từ sân nhà họ Tống vương vấn bay tới, làm cho cái bụng đã đói lại càng đói hơn, thế nhưng lại chẳng có gì để ăn, nhóm thanh niên trí thức chỉ biết uống nước sôi để lấp bụng.
Vốn nghĩ rằng buổi trưa không có lương thực đã đành, đến buổi chiều lương thực vẫn không có đưa tới.
Lần này ngay cả Phương Thư Đình cũng không lên tiếng.
Tiếng đọc sách vẫn vang lên nối tiếp nhau ở Điểm Thanh niên trí thức, nhưng âm thanh sau lại nhỏ và yếu hơn âm thanh trước.
Trong sân nhỏ của nhà họ Tống, Thẩm Kiều Kiều vừa ăn cơm vừa nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao bọn họ không đọc nữa."
Tống Nghị nhặt hạt cơm trên khóe miệng cô, nói: "Chắc chắn là đói quá, không còn sức nữa."
Thẩm Kiều Kiều nghe nửa hiểu nửa không.
Tuy nhiên, cô cũng mơ hồ nhận ra, nhóm thanh niên trí thức có thể đã tự bê đá đập chân mình.
Người dân trong xã có thể không biết, nhưng Thẩm Kiều Kiều cũng là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, nền tảng học vấn của cô rất tốt, làm gì cô không nhận ra nhóm thanh niên trí thức đọc sách như vậy, một phần là do họ thời gian học tập gấp gáp nên dồn hết sức vào học tập chăm chỉ. Còn một phần hoàn toàn là cố ý.
Trước hết, không phải sách nào cũng phải đọc to, và không có lý do gì phải đọc 24 giờ. Tiếp theo, những môn như toán, việc bình tĩnh và làm nhiều bài tập sẽ hiệu quả hơn là đọc thuộc lòng công thức.
Nói cho cùng, nhóm thanh niên trí thức chỉ nên đọc thầm.
Ngày thường làm việc đồng áng đã không tốt, luôn phải chịu sự coi thường của người trong công xã, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội để chứng tỏ bản thân, hơn nữa, trước đây họ bị đè nén quá lâu, cùng với người trong công xã xảy ra không ít xung đột, thế nên lần này mới biến thành cảnh tượng như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là nửa buổi chiều.
Nhóm thanh niên trí thức bên này, Lưu Lộ Lộ bụng đói cồn cào như lửa đốt, cô ta đi tới đi lui trong nhà đột nhiên dừng lại, "Không phải đã nói buổi chiều sẽ đưa lương thực qua sao, Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, chẳng lẽ lại để chúng ta thật sự nhịn đói đến sáng mai à?"
Cô ta vừa nói xong, không ít người đồng tình: "Đúng đấy, chúng ta đến tìm đại đội trưởng, nhất định phải tố cáo Tôn Đại Trang để nghiêm khắc trị anh ta."
Cảm giác đói bụng chuyển thành lửa giận, nhóm thanh niên trí nổi giận đùng đùng xông ra khỏi địa điểm thanh niên trí thức, đầu tiên họ đến nhà Tôn Đại Trang nhưng không có ai nhà, sau đó đổi mục tiêu đi về phía nhà Tống Đại Sơn.
Mọi người lại vào đây ủng hộ e nhé, đừng quên like và đăng ký kênh đấy. Thank mọi người nhìu nhìu.
Phần 6: Chương 19-21