Beta một chút: Vee
_____
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy mình thật là không có tiền đồ, bị Lục Chu làm cho chân mềm đến không đứng được, cuối cùng vẫn là bị anh nửa đỡ nửa ôm tới ngồi trên sô pha.
Thẩm Diệc Hoan rụt rụt cổ, giương mắt nhìn Lục Chu.
Anh lại khôi phục con người thâm trầm nội liễm, rất khó tưởng tượng người vừa mất khống chế ấy lại là anh.
“Lục Chu, vừa rồi anh muốn… bóp chết em ư?”
Anh cúi đầu, kiềm chế cảm giác muốn tàn bạo trong lòng mà cắn chặt khớp hàm, cuối cùng mệt mỏi vò tóc: “Tôi không muốn, nhưng tôi không khống chế được.”
Lúc đầu Thẩm Diệc Hoan rất cáu, rất giận, nhưng giờ đây, lại có chút đau lòng.
Đôi bàn tay nắm chặt trên ghế chiếc ghế da sofa kia dần buông lỏng, thấp giọng nói: “Trước kia anh không hề như vậy.”
“Ừ." Anh nói, “Thế nên cách xa tôi một chút.”
"......"
Thẩm Diệc Hoan có chút tức nghẹn.
Cô đá đá chân bàn, ngón tay nắm lấy vạt áo thun của anh, trên cơ thể anh có một hương thơm nhẹ, có lẽ là nước xả vải.
“Thật ra đây đâu phải bệnh thủy đậu.”
Lục Chu ngẩng đầu.
“Là dị ứng, em bị dị ứng phấn hoa.” Cô liếm môi, “Vì thế nên anh không cần lo sẽ bị em lây bệnh.”
Anh hạ thắt lưng, tìm tư thế thoải mái dựa vào sofa, mu bàn tay chống mặt, mi mắt gục xuống.
Mắt hai mí của anh không rõ lắm, chỉ một nếp uốn mỏng hẹp, khi rũ mắt còn rõ ràng hơn một chút, khi giương mắt đã bị giấu đi chỉ còn lại sự sắc bén, cũng vì vậy mà sinh ra khí chất lạnh lùng.
Anh không nói lời nào, trong phòng hoàn toàn an tĩnh.
Dừng một chút, Thẩm Diệc Hoan lại nói: "Không phải anh rất giỏi sao, thế mà lại không phân biệt được dị ứng và dấu hôn, ngày trước anh còn dạy em dâu tây trông như thế nào mà.”
Không ổn rồi.
Đắc ý vênh váo.
Cô thật cẩn thận nhìn nét mặt Lục Chu, sợ chuyện ngày trước lại chạm đến dây thần kinh mẫn cảm yếu ớt của anh lúc này.
Vẫn còn ổn, anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, đôi mắt cũng chưa nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng nhíu lại hàng mi.
***
Ngày trước Thẩm Diệc Hoan tuy không được gọi là một cô gái tốt, nhưng suy cho cùng ở cái độ tuổi đó, đối với rất nhiều điều đều không hiểu hết được.
Có một lần cô trốn học cùng anh chị khóa trên đi tiệm net chơi game, tới gần giờ tan học, cô mới gửi tin nhắn cho Lục Chu, nhắn anh tan học tới quán net tìm cô đi ăn tối.
Lúc anh đến, Thẩm Diệc Hoan vừa bắt đầu chơi một ván game mới.
Anh liền ngồi bên cạnh cô yên tĩnh chờ đợi, anh cũng không phải kiểu người tách biệt với đám đông, đột ngột ngồi ở đó cũng không cảm thấy ngại ngần.
"A a a a a a a! Tí thì toang!” Thẩm Diệc Hoan ức chế muốn đập bàn phím.
Bạn bè bên cạnh cười hì hì trêu chọc vài câu, đôi mắt đều không dời màn hình, đánh trận tiếp.
Thẩm Diệc Hoan chép chép miệng, ngã dựa lên lưng ghế, quay đầu về một bên, mở miệng, hạ bút thành văn làm nũng: “Em không vui, muốn lớp trưởng thơm thơm mới được.”
Lục Chu cười một chút, nắm tay cô, thuận theo hôn một cái lên đôi môi đỏ.
“Hầy, mình chết đói rồi, đi trước nhé.” Cô đứng lên, cùng mọi người nói hẹn gặp lại.
Cô đem cặp sách ném cho Lục Chu, bên trong nào có sách vở gì, chỉ có một quyển tiểu thuyết và một thỏi son nhỏ.
Trên đường ra ngoài quán net thì gặp ngay một nữ sinh mặc cùng đồng phục, Thẩm Diệc Hoan nhận ra người đó, là bạn gái Hứa Hạ, học cấp ba.
Cô cười cười, chào hỏi nữ sinh nọ: “Học tỷ, Hứa Hạ đang chơi game bên trong đó.”
Chờ ra khỏi tiệm net rồi, cô mới nghi ngờ hỏi Lục Chu: “Cậu có nhìn thấy cổ của học tỷ kia không? Như bị dị ứng ý, hồng hồng, hơi bị dọa người.”
Bọn họ đứng ở vạch đường, đèn đỏ sáng lên.
Lục Chu cả người mặc đồng phục chỉnh tề, Thẩm Diệc Hoan áo khoác không biết đã ném tới nơi nào rồi, một thân váy hồng chói mắt.
Lục Chu có vẻ không nghe rõ lời cô nói, đến khi đường thoáng hơn mới đáp: "Cái gì?"
“Ở đây!” Thẩm Diệc Hoan chỉ lên cổ mình, “Còn rất lớn nữa, mấy nốt liền, nếu mình bị dị ứng nổi đỏ như vậy, chắc chắn sẽ không đến trường học.”
"Đó không phải dị ứng." Lục Chu nói.
"Đấy là cái gì." Cô không để ý.
Đèn xanh bật, Lục Chu không trả lời cô, dắt tay cô băng qua đường cái: "Cậu muốn ăn cái gì?"
“Quán thịt nướng ngay phía trước á, lần trước mình cùng mọi người đã ăn thử, siêu siêu ngon!” Cô rất vui sướng, lại nhớ đến: “Cậu vẫn chưa nói cho mình nữa, không phải dị ứng là cái gì?”
"Cậu không cần biết."
“Lục Chu! Cậu đừng dựa vào thành tích cao hơn mình mà khinh mình nhá! Vì sao mình không cần biết!” Thẩm Diệc Hoan nghịch ngợm véo mặt anh.
Mãi đến khi đi vào cửa hàng thịt nướng, Thẩm Diệc Hoan vẫn vì chuyện này mà xoắn xuýt.
Đến lúc này thì cô không còn rối rắm với vết hồng hồng kia rốt cuộc là gì, mà là tên khốn nạn Lục Chu này lại không thèm nói với cô!
Lục Chu bị cô quậy hết đường trốn.
Cuối cùng cô gái ấy dậm chân thật mạnh, giận dỗi nói: “Cậu không nói cho mình thì cả tuần này mình sẽ không thèm để ý đến cậu đâu!”
Anh trầm mặc vài giây, cuối cùng thở dài: "Là dấu hôn."
Thẩm Diệc Hoan mở to hai mắt, chớp chớp, thấp thấp "A" một tiếng, sau đó gọi một cách gọi quen thuộc hàng ngày: "Cậu nói...... Vết hồng hồng kia là dâu tây nhỏ à?"
"Ừ." Lục Chu đáp một tiếng, lỗ tai nóng lên.
“Dấu dâu tây sao lại như vậy chứ, mình còn tưởng nó nhỏ nhỏ, hồng hồng, rất đáng yêu cơ, còn của cô ấy là tối màu.”
Cô vẫn vô tư lải nhải, không để ý người bên cạnh mắt đã tối dần.
“Chỗ đấy… Lục Chu, cậu nghĩ là có phải của Hứa Hạ hôn không?”
Thiếu niên "Ừ" một tiếng.
“Không phải họ đã ‘làm’ rồi chứ.” Thẩm Diệc Hoan kinh ngạc, như là trộm nhìn được bí mật không thể cho ai biết, “Hứa Hạ thật là háo sắc quá đi.”
“Vậy cậu cách xa anh ta một chút.”
Cô hừ hừ trong mũi: “Thật ra mình thấy cậu cũng háo sắc không kém đâu nhé, lúc hôn mình còn đưa tay vào sờ sờ eo mình nữa.”
Thiếu niên hơi chau mày, bên tai nóng lên, nghiêng đầu liếc nhìn thiếu nữ còn đang lải nhải một cái.
“Cậu muốn làm với mình phải hông?” Thiếu nữ chớp mắt hỏi.
Lục Chu bất chợt tim đập mạnh, hầu kết trượt một vòng, nhìn qua đôi mắt đều u tối, cắn chặt hàm.
Thẩm Diệc Hoan thấy trong mắt anh ánh nhìn hàm ý không thể bỏ qua, ngẩn người, lập tức xua tay: " Mình, mình nói đùa mà, hình như là rất đau, mình không muốn đâu.”
Lục Chu quay lại, tiếp tục nướng thịt.
Một lát sau, Lục Chu nói: "Đưa tay cho mình."
Thẩm Diệc Hoan không rõ nguyên do, nhưng vẫn đưa tay qua.
Anh cuốn tay áo cô lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngó sen, cúi người, hôn lên một vùng da thịt mềm mại, mút nhẹ ngậm vào, tiếng trầm thấp chợt phát ra từ cổ họng.
Thẩm Diệc Hoan không thể phản ứng, ngơ ngác nhìn anh, lúc lâu sau anh ngẩng đầu, liếm môi dưới đã ướt át.
"Dạy cậu." Giọng nói của anh thật khàn, "Dâu tây chính là như vậy."
***
Lục Chu hút xong một điếu thuốc, đứng lên: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
“Quần áo em còn ướt mà.”
“Mặc đồ của tôi về.”
Thẩm Diệc Hoan nâng môi: “Vậy khi nào em mới trả lại được đây.”
Lục Chu nhìn cô một cái, xoay người lấy chìa khóa xe: “Em cứ để bên đó đi.”
“Để em ngủ ở đây đi.” Ánh mắt của cô chăm chăm hướng xuống dưới, “Sáng mai đưa em về là được rồi.”
"Được."
Thẩm Diệc Hoan bất ngờ.
Dễ nói chuyện như vậy à?
Lục Chu đã đến phòng ngủ, Thẩm Diệc Hoan theo anh vào.
Nhìn anh lấy từ trong ngăn tủ ra một cái chăn mỏng ném tới trên giường, nhìn anh đem bộ chăn gối của mình mang qua ghế sofa.
Ở quân doanh đã quen, chăn trong nhà đều là khối đậu hủ tám cạnh vuông vắn.
"Dầu gội đầu cùng sữa tắm đều ở phòng tắm, buổi tối có việc gọi tôi." Anh nói.
"Anh ngủ ở đâu?" Thẩm Diệc Hoan hỏi.
"Sofa."
Cô nhấp môi, lại hỏi: "Anh không tắm sao?"
"Không tắm."
Anh nói xong liền đi ra phòng ngủ, đóng cửa cho cô.
Thẩm Diệc Hoan tắm rồi, không gội đầu, đến trên giường, đây là giường mà cô cùng Lục Chu đã cùng nhau ngủ.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng ngược lại, gần như là vừa chạm vào gối liền ngủ, bên trên đó có một cỗ mùi hương quen thuộc, phảng phất trở lại lúc ấy, bố còn chưa phá sản chưa nhảy lầu, mẹ chưa tái giá, bà nội cũng còn chưa qua đời, còn cả khi quay người lại là có thể ôm lấy Lục Chu.
***
Thẩm Diệc Hoan lấy cớ vẫn luôn sứt sẹo.
Vừa gặp đã chỉ vào chân mình không mất mát gì nói là bị thương, nhất định phải lưu lại số điện thoại.
Bây giờ lại nói không còn quần áo thay nên muốn ở lại nơi này, nhưng bộ quần áo ướt được giặt sạch kia còn nhét trong túi.
Lục Chu ở ngoài cửa lại hút hai điếu thuốc, anh nghiện thuốc lá rất nặng, là từ sau khi chia tay Thẩm Diệc Hoan.
Hút xong, anh mở cửa sổ thông gió, đem quần áo ướt trong túi lấy ra phơi trên ban công.
Một ly nước lạnh trôi qua cổ, cái đầu hỗn loạn cả ngày cuối cùng cũng được thanh tỉnh.
Cô gái nhỏ từ ngày trước đã quen để đèn ngủ cả một đêm, ánh sáng mỏng nhẹ chiếu vào khuôn mặt say giấc, an tĩnh lại mềm mại, không còn khí thế thường ngày, gương mặt bị ánh sáng chia cắt, chăn phủ lên vai gầy có cảm giác động cái liền loạn.
Lục Chu nắm chặt bàn tay, nhớ lại hành động mất khống chế vì ghen, vì sợ hãi vừa rồi.
Anh đi đến mép giường, thân hình che khuất một phần ánh đèn, Thẩm Diệc Hoan như có cảm giác động đậy mi mắt, Lục Chu bước nhanh sang một bên, không đánh thức cô.
Anh ngồi xổm xuống.
Tư thế ngủ của cô gái nhỏ không tốt lắm, một chân kẹp chăn, chỉ mặc một chiếc áo cộc tay của anh, vừa vặn bao bọc lấy mông, ở bắp đùi căng chật.
Lục Chu rũ mắt, khăn trải giường trắng tinh, tôn lên da thịt như tuyết.
Anh hơi vươn tay, cầm mắt cá chân mảnh khảnh của cô, cảm giác hơi lạnh, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Lục Chu lẳng lặng nghe tiếng hít thở chậm rãi của cô, lồng ngực phập phồng, anh có bao nhiêu hoài niệm giờ khắc này, mất mà tìm được.
Thẩm Diệc Hoan là thuốc của anh.
Dược hiệu rất tốt, thuốc đến bệnh trừ, chỉ là ỷ lại quá mạnh, không thể cho bản thân mình được nghiện cô.
Bởi nếu không, một khi cô rời đi, anh sẽ chết.
Lục Chu sườn mặt cúi thấp, vụng trộm dán vào chân cô.
Ánh đèn chiếu vào mắt anh, đồng tử màu nâu càng thêm đậm, như là đầm lầy, hãm sâu trong đó.
"Thẩm Diệc Hoan."
Anh khàn giọng nói.
"Em có thể tốt với tôi một chút được không."
《được anh ơiiiiii come on babyy》