• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, rủ mắt nhìn người đàn ông đang vuốt ve ngón áp út của mình, cười cười: "Chờ đến khi có cái gì đó trên ngón này rồi em gả."

Lục Chu tin rằng Thẩm Diệc Hoan sẽ không từ chối, nhưng khi anh nghe thấy câu nói kia của cô, cả người vẫn ngơ ngẩn.

Anh yên lặng ngồi ở đó thật lâu, chỉ cảm thấy trái tim mình trầm lắng xuống, rồi lại đập dữ dội và kiên định, hệt như muốn phá tung lồng ngực.

Anh đã mong chờ giây phút này biết bao.

Tiếng gió lướt qua mấy nhành cây khô ngoài cửa sổ, tạo nên từng đợt âm thanh nối liền nhau thành từng mảng lớn.

Dưới ánh đèn, đường nét gương mặt luôn cứng rắn lạnh lùng của người đàn ông mềm mại đến mức không thể dịu dàng hơn, anh cúi đầu xuống, hô hấp run rẩy phả vào trên ngón tay áp út của Thẩm Diệc Hoan.

Có chút ngứa.

Thẩm Diệc Hoan không thu tay lại, cô giơ cánh tay bên kia đặt lên tóc Lục Chu, xoa xoa.

Anh vùi mặt vào lòng bàn tay cô, trầm giọng: "Được, kết thúc nhiệm vụ anh sẽ mua cho em, em thích kiểu nào thì mua kiểu đấy."

**

Ba ngày sau, vết thương đã được cắt chỉ.

Miệng vết thương hồi phục rất tốt, không bị nhiễm trùng, bây giờ chỉ cần chờ nó khôi phục hoàn toàn là ổn.

Thẩm Diệc Hoan mở cổ áo, nhìn vết sẹo lưu lại trên ngực, cô sống hơn 20 năm trên đời chưa lưu lại bất cứ cái sẹo nào, thế mà gần đây lại dính một lúc hai cái.

Vết sẹo này có chút giống với vết sẹo hình chữ "thập" trên lưng Lục Chu.

Viên đạn là do Lục Chu lấy ra, việc khử trùng và băng bó bước đầu cũng đều do anh hoàn thành.

Lục Chu đứng ở sau lưng, nhìn cô gái nhỏ trong gương: "Lại để lại sẹo rồi."

Thẩm Diệc Hoan cười cười: "Vẫn rất gợi cảm mà."

"Sau này mùa hè em sẽ không mặc được áo hai dây."

Thẩm Diệc Hoan lườm anh một cái: "Không phải anh không thích em mặc thế sao?"

"Là không quá thích." Lục Chu nói, lại cười một cái, ngón tay khẽ cọ cọ vào vết sẹo trước ngực cô, rủ mắt, "Nhưng em muốn mặc gì thì cứ mặc, anh không phải là xiềng xích trói buộc em."

Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, sau khi phản ứng lại liền cười, nói: "Nếu em muốn xăm một hình lên đấy thì có được không?"

Lục Chu nhíu mày: "Không sợ đau?"

"Mùi vị trúng đạn cũng được nếm qua rồi, hình như em không sợ đau như trước nữa."

Lời này của cô làm Lục Chu đau lòng muốn chết.

Anh nhẹ giọng nói: "Anh không chịu được cảnh em bị đau."

Lục Chu không ở lại lâu, quân doanh gọi điện yêu cầu anh tới một chuyến.

Trước khi đi, anh gọt vỏ trái cây, cắt thành từng miếng vừa ăn để trên đĩa, Thẩm Diệc Hoan ăn xong liền khoác thêm chiếc áo mỏng rồi ra ngoài tản bộ.

Vừa mới đi xuống lầu, cô liền nghe được giọng nói quen thuộc –

"Xin chào, cho hỏi phòng bệnh của Thẩm Diệc Hoan ở chỗ nào?"

Thẩm Diệc Hoan quay đầu qua, liền thấy mẹ mình đang đứng nơi quầy tư vấn của bệnh viện, người phụ nữ cài chiếc kính râm bản lớn trên đầu, cổ quàng một chiếc khăn lụa phối cùng đôi giày bốt ngắn, nhìn qua không hề hợp với nơi này.

Cô đứng yên tại chỗ, sửng sốt hai giây, mới chần chừ nói: ".... Mẹ?"

Người phụ nữ xoay người, tầm mắt quét từ trên xuống dưới hai vòng, nhíu mày đi tới: "Vết thương sao rồi?"

"Ổn ạ." Thẩm Diệc Hoan chỉ chỉ vào dưới vai mình, "Chỗ này."

"Không phải tao đã nói mày đừng tới mấy chỗ thế này rồi sao?!"

Giọng nói của bà rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh, Thẩm Diệc Hoan nhìn quanh một lát, không muốn đứng ở đây nói chuyện: "Mẹ, trước hết lên phòng con ngồi trước đã."

Lại trở về phòng.

Thẩm Diệc Hoan rót cho bà cốc nước ấm: "Sao mẹ lại đột nhiên tới đây."

"Có người gọi điện thoại thông báo, nói mày bị thương nằm viện."

Thẩm Diệc Hoan nhớ lại, lúc trước điền báo cáo phê duyệt có một mục yêu cầu điền thông tin liên lạc khẩn cấp của người thân, lúc đó cô không nghĩ nhiều, bản thân cũng thật sự không có người thân nào khác trừ mẹ, vậy nên mới điền số điện thoại của bà vào.

Đáng lẽ bà ấy nên gọi cho cô lúc mới xảy ra chuyện.

Bây giờ đã hơn mười ngày trôi qua, trong khoảng thời gian ấy, cô vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào.

Thẩm Diệc Hoan "À" một tiếng, cầm cốc nước ấm ngồi ở trên giường, trong lòng dâng lên chút tư vị không nói nên lời.

Con gái mình trúng đạn, thân làm mẹ nhận được tin tức thế mà vẫn không gọi một cuộc điện thoại hỏi han, có lẽ bà vẫn đang tức giận việc cô chạy tới Tân Cương thêm lần nữa.

"Bao giờ thì về Bắc Kinh?" Người phụ nữ hỏi.

"Con chưa muốn về."

Người phụ nữ lập tức nhíu mày: "Mày muốn ở đây cả đời? Bởi vì cái thằng đội trưởng gì gì kia?"

Thẩm Diệc Hoan hít một hơi thật sâu: "Mẹ, con về đấy thì có thể làm gì? Lại phải ăn mấy bữa cơm do mẹ sắp xếp sao? Từ trước đến nay mẹ chưa từng quan tâm đến con, bây giờ có người nguyện ý cho con một gia đình, mẹ lại dựa vào cái gì mà thay con quyết định?"

Mẹ Thẩm hừ lạnh một tiếng, quẳng túi xách lên giường, thanh âm kim loại va vào nhau chói tai vô cùng.

"Thằng đấy thì có thể cho mày cái gì? Đến mày mà nó còn không bảo vệ được, còn khiến mày trúng đạn, nếu là người thường thì còn gặp mấy chuyện này sao? Tao thấy nếu mày ở với nó, sớm muộn gì cũng mất mạng!"

Thẩm Diệc Hoan không có cách nào chấp nhận nổi việc người khác nói Lục Chu như vậy.

Nhưng cô vừa giận, vết thương trên vai liền theo sự phập phồng của lồng ngực mà ân ẩn đau.

Cô im lặng một hồi lâu, cuối cùng thế nhưng lại cười.

Thở dài một tiếng, cô ngồi xuống lần nữa: "Mẹ, mẹ biết không, thời gian con ở nước ngoài một mình thật sự rất khó khăn, không có đêm nào ngủ yên, ăn cũng không vô."

"Con ở nơi đó, một tháng sụt mất bảy ký."

Thẩm Diệc Hoan vốn đã gầy, lại sụt đi bảy ký quả thực là gầy không thể chịu nổi.

Cô nhàn nhạt cong môi, nhích người lại gần: "Nhưng con thà chịu cảnh như vậy, còn hơn là về nước, chịu theo sự sắp xếp của mẹ."

Mẹ Thẩm khó có khi trầm mặc một hồi, cuối cùng hỏi: "Thế nếu như thằng đội trưởng kia chẳng may hi sinh ngoài ý muốn vì nhiệm vụ thì sao, mày đã tính đến chuyện này chưa, nửa đời sau của mày định như thế nào?"

Thẩm Diệc Hoan xoa xoa đôi mắt, nói:"Có thể làm sao bây giờ, con chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt anh ấy phải chịu trách nhiệm cho tương lai của mình. Anh ấy vĩ đại hơn chúng ta, là người bảo vệ mảnh đất này, vậy nên chỉ cần làm những việc mà một người đội trưởng nên làm, còn con, con chỉ cần anh ấy."

Mẹ Thẩm nhìn cô không lên tiếng.

Thẩm Diệc Hoan cũng nhìn thẳng bà, mẹ Thẩm chưa bao giờ thích cô làm trái ý mình, nhưng bây giờ thoạt nhìn hình như bà cũng không tức giận như vậy.

Thẩm Diệc Hoan thở phào nhẹ nhõm, cho rằng bản thân đã thuyết phục được mẹ.

Vừa muốn đứng dậy, mẹ Thẩm đã trực tiếp ném túi xách vào đầu cô.

Sợi dây kim loại va thẳng vào mặt.

Đau điếng.

**

Ngoài cửa.

Lục Hữu Câu và Tư Lệnh phu nhân đã đứng đấy một hồi.

Bọn họ vốn tưởng rằng Thẩm Diệc Hoan có chuyện riêng muốn nói, nên không đi thẳng vào, mãi đến khi bên trong truyền ra âm thanh cãi vã không ngừng.

Khoảnh khắc chiếc túi bị ném qua, đúng lúc Tư Lệnh phu nhân tận mắt nhìn thấy, lập tức mở to mắt, mắng ra tiếng: "Con mẹ nó người phụ nữ này làm cái quái gì thế? Dám đánh con gái tôi?"1

Bà nói xong liền vén tay áo lên, một bộ dáng hùng hổ muốn xông vào, nhưng cả người từ trên xuống dưới lại ăn mặc như một phu nhân quyền quý, phối với động tác kia quả thực càng thêm khôi hài.

Lục Hữu Câu nhíu mày chặn tay bà lại, thấp giọng mắng một tiếng: "Bà làm gì thế!"

Tư Lệnh phu nhân tức giận: "Cho bà ta một trận chứ làm gì, ông nói tôi có thể không?"

Bà cũng là lớn lên trong đại viện quân khu, lại ở với Lục Hữu Câu tính tình thất thường đã mấy chục năm nên cũng rất dễ nóng nảy.

"Người ta tốt xấu gì cũng là mẹ con bé."

"Phi, ông thấy qua người mẹ nào như thế chưa? Tôi thấy một tiếng "mẹ" của Thẩm Diệc Hoan hôm nay gọi tôi thế mới đúng, chỉ bằng một tiếng kia thôi cũng đủ để tôi đây ra mặt thay con bé rồi!"

Lục Hữu Câu không cản bà lại, Tư Lệnh phu nhân "Sầm" một tiếng mở cửa ra.

Cánh cửa đập mạnh vào tường, bà hùng hổ đi vào.

Một tay kéo Thẩm Diệc Hoan ra sau lưng mình, một tay chỉ vào mặt mẹ Thẩm bắt đầu mắng.

Bà chửi không lặp lại bất kỳ từ nào, bắn như súng liên thanh, cộng thêm chất giọng trời sinh vốn mỏng, nên dễ dàng lấn át khẩu khí của mẹ Thẩm.

Thẩm Diệc Hoan sững sờ.

Mẹ Thẩm cũng hơi giật mình, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái, thờ ơ nhìn bà, chờ bà mắng xong mới hỏi: "Bà là ai?"

"..." Tư Lệnh phu nhân trợn to mắt, "Tôi chính là mẹ kế của vị đội trưởng "chẳng may hi sinh vì nhiệm vụ" kia đấy!"

Mẹ Thẩm lại nhìn ra sau cô.

Lục Hữu Câu đứng ở phía sau, gật đầu với bà ta, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi là bố của Lục Chu."

Tay Thẩm Diệc Hoan từ đầu đến cuối đều bị Tư Lệnh phu nhân nắm chặt, cô hơi lúng túng giật giật một cái, nhỏ giọng: "Cái đấy, bác gái à..."

Tư Lệnh phu nhân nhìn qua, đánh vào trên mu bàn tay của cô một chút: "Vừa nãy còn gọi mẹ, sao giờ lại thành bác gái rồi? Chê ta mắng khó nghe quá sao?"

"... Không, không phải ạ."

Thẩm Diệc Hoan cảm thấy Tư Lệnh phu nhân cũng là một người vô cùng lợi hại...

Tư Lệnh phu nhân nhìn cô cười cười: "Sau này rồi gọi mẹ cũng được!"

Bà lại quay phắt qua nhìn mẹ Thẩm: "Vừa nãy tôi và Lục tư lệnh ở ngoài đã nghe được hết, không phải chỉ vì con gái bà không làm theo ý bà thôi sao, bà muốn Tiểu Hoan gả cho nhà quyền quý, chẳng nhẽ Lục Chu nhà chúng tôi có chỗ nào thua kém?"

Từ đầu đến cuối, Thẩm Diệc Hoan đều bị Tư Lệnh phu nhân kéo ra phía sau lưng mình.

Cô nhìn theo bà vai của Tư Lệnh phu nhân, có thể thấy được sắc mặt đang dần lạnh xuống của mẹ mình.

Cuối cùng, Tư Lệnh phu nhân nói: "Lục Chu nhà chúng tôi thích Tiểu Hoan, tôi cũng thích Tiểu Hoan, thế nên đừng hi vọng tôi đây để con bé bị một người mẹ như bà đưa đi, con gái bà tự mình kiếm tiền tự mình trang trải cuộc sống, dựa vào đâu mà phải chịu bà mắng chửi đánh đập như thế? Tôi sống trên đời hơn bốn chục năm cũng chưa thấy qua chuyện nào vô lý như này đâu!"

Tư Lệnh phu nhân kiên quyết dắt tay Thẩm Diệc Hoan, cầm chiếc áo khoác trên giá treo rồi đi ra ngoài.

Thẩm Diệc Hoan theo bản năng cũng đi theo bà.

Mẹ Thẩm đứng phía sau lạnh giọng: "Thẩm Diệc Hoan!"

Bước chân cô dừng lại.

Mẹ Thẩm trừng cô: "Mày thì giỏi rồi, uổng công tao nuôi nấng mày hai mươi mấy năm, bây giờ lại đi theo người khác?"

"Mẹ, từ trước đến nay mẹ chưa từng nuôi dưỡng con." Thẩm Diệc Hoan nhìn bà, dừng một chút, nhẹ giọng nói, "Con đi đây, chào mẹ."

**

Tư Lệnh phu nhân kéo Thẩm Diệc Hoan một mạch đi lên xe.

Đóng sầm cửa lại, bà vẫn còn tức anh ách mắng, Thẩm Diệc Hoan ngồi ở bên cạnh chỉ cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra có chút hoang đường.

Sao lại biến thành thế này rồi...

Tư Lệnh phu nhân mắng một lát, chú ý tới ánh mắt Thẩm Diệc Hoan nhìn mình, mới nhớ ra người bà mắng nãy giờ là mẹ của cô gái nhỏ, lập tức ngậm miệng: "... Tiểu Hoan, bác chỉ là nghĩ sao nói vậy, không nhìn được cảnh con phải chịu ấm ức, đừng để ý nghe."

Cô lắc đầu: "Không sao ạ."

Lục Hữu Câu cũng lên xe.

Lúc này Tư Lệnh phu nhân mới sực nhớ ra chuyện gì, "A" một tiếng, nghiêng đầu hỏi: "Hình như bác quên chưa làm thủ tục xuất viện thì phải?"

Lục Hữu Câu ở một bên hừ lạnh một tiếng, đem giấy tờ ném lên trên đùi bà: "Tôi làm rồi! Tôi nói bao lần rồi, bà làm chuyện gì có thể chịu khó động não tí không?"

Tư Lệnh phu nhân hiển nhiên đã quen với việc bị ông nói như vậy, trực tiếp lơ đẹp, không thèm bố thí một ánh mắt.

Thẩm Diệc Hoan vội nói: "Không sao ạ, cháu đã sớm có thể xuất viện, chỉ là Lục Chu vẫn không yên tâm nên mới kéo dài đến giờ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tư Lệnh phu nhân nói, "Đồ đạc còn để trong phòng thì lát nữa bác bảo người tới lấy."

...

Tư Lệnh phu nhân ở bên cạnh an ủi cô vài câu, nhưng nói gì thì nói, người đấy vẫn là mẹ ruột của cô, tâm địa Thẩm Diệc Hoan sắt đá thế nào cũng đâu thể không nảy sinh bất kỳ cảm xúc gì.

Cô dựa người vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh bên ngoài.

Hai bên đường có những hàng dương cong vút, một vài cửa hàng nhỏ xập xệ, người đi đường đều ăn mặc đậm chất dân tộc.

Xe đi được một đoạn, khung cảnh quen thuộc liền đập vào mắt Thẩm Diệc Hoan: "Đây là đường về quân doanh ạ?"

Lục Hữu Câu: "Ừ."

Sau đó, Thẩm Diệc Hoan nhìn chiếc xe chạy thẳng qua cổng doanh trại rồi rẽ vào con đường phía trước.

Cô sửng sốt, hỏi: "Chúng ta không đi tìm Lục Chu sao?"

Tư Lệnh phu nhân nói: "Vết thương của con còn chưa lành đâu, đi quân doanh tìm nó làm gì. Phía trước hai bác có một căn nhà, ngày xưa mua lúc mới tới Tân Cương, sau này con cứ ở đó."

Thẩm Diệc Hoan nghe xong liền rõ ràng, đây hẳn là tới nhà của Tư lệnh và Phu nhân từng ở khi còn trẻ đi.

"... Bác gái, vậy thì phiền hai người quá ạ."

"Sao lại gọi bác nữa rồi." Tư Lệnh phu nhân nhíu nhíu mày, không quá vừa lòng, "Phiền cái gì chứ, Lục Chu nó cứ chạy ngược chạy xuôi, để nó xong việc rồi về thẳng nhà luôn cũng được."

**

Đêm hôm đó, Thẩm Diệc Hoan ngủ ở nhà bố mẹ Lục Chu.

Vừa bước vào cửa đã bị Tư Lệnh phu nhân dắt về phòng nghỉ ngơi, nghe bà nói, Lục Chu cũng chưa từng tới căn nhà này, phòng ngủ trừ phòng ngủ chính ra, cũng chỉ có một phòng cho khách dù chưa có ai từng tới.

Thẩm Diệc Hoan cũng không nhớ rõ bản thân ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen, tuyết lại rơi, chỉ có thể nhìn thấy những nóc nhà trắng xóa.

Cô chớp chớp mắt, nơi đầu giường có đặt chiếc máy ảnh, bên cạnh là mấy túi lớn nhỏ, trong đó toàn là đồ cô để ở bệnh viện.

Có thanh âm rất nhỏ từ ngoài cửa truyền tới.

Thẩm Diệc Hoan mặc thêm áo khoác, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Phòng cho khách nằm ở tầng hai, chính giữa để trống, nên có thể trực tiếp nhìn xuống phòng khách.

Hai bố con Lục Hữu Câu và Lục Chu đang ngồi trên ghế sofa.

"Con gọi cho mẹ con bé một cuộc đi, chuyện hôm nay dì con làm có chút không tốt lắm, xem xem ý tứ của bên kia thế nào, đừng khiến cho con bé khó xử." Lục Hữu Câu nói.

Thẩm Diệc Hoan vốn định đi xuống, vừa nghe câu này, bước chân liền ngừng lại.

Lục Chu gật đầu: "Vâng."

Lục Hữu Câu lại nói: "Nếu như không được thì cũng không cần thiết phải nhường bà ấy, dì con hôm nay cũng nói không sai, nào có người mẹ nào lại đối xử với con mình như thế, nếu bà ấy không biết chăm sóc con bé, thì dù sao sau này Tiểu Hoan nó cũng tới nhà của chúng ta, chúng ta cũng sẽ đối xử với nó thật tốt, tóm lại sẽ không khiến con bé phải chịu ủy khuất gì."

Lục Chu hơi sửng sốt, sau đó cong môi: "Con biết rồi."

Tạm dừng một lát, anh nói, "... Bố."

Số lần Lục Chu gọi Lục Hữu Câu là "Bố" quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay, sau khi lớn lên anh chưa từng gọi, chỉ có lúc nhỏ thỉnh thoảng gọi qua mấy lần.

Lục Hữu Câu ngước mắt nhìn anh, Lục Chu đã cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ bên kia.

Ông ngồi trên sofa nhìn bóng lưng con trai mình, lại nghĩ tới lời của cô gái nhỏ nói với ông ngày trước.

Cuối cùng hừ một tiếng, khịt khịt mũi, lẩm bẩm: "Thằng nhóc thúi."

Lục Chu có thể tìm được số của mẹ Thẩm Diệc Hoan từ bản báo cáo phê duyệt mà cô đã đệ trình trước đó, anh gọi qua, máy vừa thông đã nghe được giọng phát thanh nơi loa thông báo của sân bay.

"Chào dì, làm phiền dì rồi, cháu là Lục Chu."

Thẩm Diệc Hoan nghe thấy anh nói như vậy.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ, sống lưng thẳng tắp, thanh âm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Mẹ cô ở bên kia nói gì, do khoảng cách quá xa nên cô không nghe rõ, chỉ có thể đoán được đại khái nội dung qua người Lục Chu.

Đến cuối cùng.

Người đàn ông đổi tay cầm điện thoại, Thẩm Diệc Hoan nghe được anh nói.

"Dì à, yêu cầu của gì cháu không có cách nào đáp ứng. Đối với cháu Thẩm Diệc Hoan chính là Thẩm Diệc Hoan, là con gái của ai cháu đều không quan tâm. Ở chỗ này của cháu, cô ấy chỉ cần làm những gì mình muốn là được, dì là mẹ nhưng cũng không có quyền yêu cầu cô ấy làm chuyện mình không thích, chỉ cần cháu ở đây, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra."

"Về việc sau này, dù cho gặp phải chuyện gì, chỉ cần còn một hơi thở, dù cho núi non hiểm trở cháu cũng sẽ trở về với cô ấy, chẳng may... thật sự hi sinh vì nhiệm vụ, bây giờ cháu cũng có thể để lại cho Tiểu Hoan khoản trợ cấp liệt sĩ, đủ cho cô ấy làm những điều mình thích."

Cuối cùng, Lục Chu cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cháu xin lỗi, chúc dì thượng lộ bình an."

Lục Hữu Câu từ phía sau đi tới, hỏi anh: "Không được?"

"Vâng, vẫn không muốn."

Lục Chu quay đầu lại, chợt thấy Thẩm Diệc Hoan đứng nơi lan can tầng hai.

Cô hít hít cái mũi, hốc mắt đỏ bừng.

"Bảo bối." Anh chạy lên cầu thang.

Thẩm Diệc Hoan cúi đầu, tầm mắt buông xuống, lấy tay dụi dụi mắt.

Lục Hữu Câu nhìn hai người cũng không nói gì, đi về phòng ngủ chính.

Ngón trỏ Lục Chu nâng cằm cô lên, giống như một còn mèo nhỏ, lại đem người kéo vào trong ngực mình ôm lấy: "Tỉnh ngủ rồi?"

Thanh âm cô có chút run rẩy, ngón tay bấu lấy vạt áo mình, nhẹ nhàng lặp lại câu nói "Em xin lỗi."

Lục Chu sờ sờ tóc cô: "Sao em lại phải xin lỗi."

"Mẹ em có phải lại nói anh hi sinh vì nhiệm vụ không?" Thẩm Diệc Hoan nức nở, "Sao bà ấy có thể nói với anh thế chứ."

Sao lại có thể nói câu đấy trước mặt Lục Chu.

Cô là người biết rõ nhất trên người anh có bao nhiêu vết thương, có bao nhiêu lần phải trực tiếp đối mặt với tử thần, anh thổi gió đạp cát, bảo vệ mảnh đất này.

Anh là đội trưởng đội biên phòng nơi đây.

Lãnh thổ bốn phương của một nước, anh cai quản vùng Tây Bắc.

Không ai có tư cách nói với anh như vậy.

"Một câu nói thôi mà, có thể thành sự thật sao?" Lục Chu nào không biết trong lòng cô nghĩ gì, không chút để ý trêu ghẹo.

Thẩm Diệc Hoan lập tức đánh anh một cái: "Anh còn đùa được!"

"Bà ấy nói gì cũng không sao hết, dù gì cũng là anh được hời."

Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ, hệt như một dải Ngân hà cổ xưa sáng lấp lánh, bây giờ, dải sáng nhất trong vũ trụ bao la ấy, rốt cuộc anh cũng vững vàng bắt được.

Trái tim Lục Chu rung động, liền cúi xuống hôn cô.

"Em là của anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK