"Anh..." Thẩm Diệc Hoan ngây ngẩn cả người.
Lục Chu nắm tay cô bước vào trong: "Em nhìn xem thích cái nào?"
Thật ra Thẩm Diệc Hoan rất thích những đồ vật sáng lấp lánh, từ năm cấp ba cô đã xỏ lỗ tai, bí mật đeo khuyên rồi thả tóc xuống che đi, thỉnh thoảng gió thổi qua mới để lộ đôi bông tai đính kim cương lấp lánh bên trong.
Khi đó cô cũng tiêu xài phung phí, thấy thích là mua, trong nhà bông tai rất nhiều, sau vài lần chuyển nhà cũng không biết đã ném ở góc nào.
Có một đoạn thời gian nghèo túng, cô không mua nổi mấy thứ đó, sau này lại không còn hứng thú.
"Không phải mai anh đi chấp hành nhiệm vụ sao?" Thẩm Diệc Hoan đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Cho nên phải khóa chặt em lại trước."
Thẩm Diệc Hoan cong cong mắt: "Em cũng nào có chạy đi đâu."
"Mau qua xem đi." Lục Chu kéo tay cô qua.
Nhân viên ở quầy thấy bọn họ như vậy liền đoán được đó có khả năng cao là khách hàng tiềm năng, bèn nhiệt tình hỏi hai người cần gì.
Thẩm Diệc Hoan vốn tưởng rằng nhẫn trong tiệm này cũng khá rẻ, không ngờ lúc nhìn thấy giá bên cạnh mới phát hiện không rẻ chút nào, thậm chí còn đắt hơn những nhãn hiệu khác bên ngoài, chỉ là kiểu dáng đẹp vô cùng, đường cắt cũng vừa tinh xảo lại độc đáo.
Thẩm Diệc Hoan líu lưỡi, nói với nhân viên cửa hàng: "Để bọn tôi nhìn một chút."
Sau đó mới kéo tay Lục Chu, nhón chân nói vào tai anh: "Em thấy nhẫn chỗ này đắt quá."
Một tay Lục Chu đặt ở trên vai Thẩm Diệc Hoan, nghe cô nói như vậy, ngón trỏ liền cong lên chạm vào tai cô, cười cười: "Anh mua được."
"Nhưng mà quá đắt."
"Nhẫn ở đây đều được thiết kế độc nhất vô nhị, được làm bởi bậc thầy cắt kim cương nổi tiếng nhất chỗ này đấy, khi đó Lục tư lệnh cầu hôn dì cũng là đặt nhẫn của cửa hàng này."
Thẩm Diệc Hoan ngẩn người.
Lục Chu nói: "Nếu em không thích chỗ này, thì ta đi qua cửa hàng khác."
"Không, em thích mà." Thẩm Diệc Hoan lập tức nói.
Cô dựa vào quầy nhìn kỹ lại, mấy năm tuổi trẻ tiêu xài hoang phí kia cũng không phải vô ích, tuy rằng Thẩm Diệc Hoan chưa từng thực sự nghiên cứu mấy cái này, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cô cũng phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu.
Cô tia trúng được một chiếc, nhưng lúc nhìn đến giá lại khiến con mẹ nó không dám xuống tay.
Đắt xắt ra miếng.
Cầu hôn thôi mà sao lại đòi hỏi thứ này được, tuy rằng nó đẹp thật...
"Không cần tiết kiệm tiền cho anh." Lục Chu nói bên tai cô, "Dù sao thẻ cũng đưa hết cho em."
Thẩm Diệc Hoan thuận miệng đáp, tầm mắt còn dừng ở trên quầy hàng: "Thế thì em lại càng phải tiết kiệm."
Lục Chu khẽ cười.
Cuối cùng cô chọn một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản nhưng được cắt rất tinh xảo, ánh mắt Thẩm Diệc Hoan quả thực không tồi chút nào.
"Cái này đi." Đầu ngón tay cô gõ gõ.
Nhân viên cửa hàng lập tức lấy ra giúp cô.
Lục Chu cầm ở trong tay, nhìn qua một lượt: "Thích cái này?"
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh, là thật sự vui vẻ, gương mặt đỏ bừng, gật gật đầu.
Lục Chu nhìn một cái, không khỏi càng muốn dỗ cô vui vẻ hơn.
Anh trả lại chiếc nhẫn kia cho nhân viên, tự mình xem một vòng, anh hiểu rõ gu thẩm mỹ của Thẩm Diệc Hoan, thay vì kiểu dáng cầu kỳ hoa mỹ, cô lại thích sự đơn giản nhưng tinh tế.
Ánh mắt Lục Chu dừng ở trên một chiếc nhẫn kim cương được đặt nơi trung tâm.
Lớn hơn gấp đôi, giá cũng cao hơn gấp đôi.
Về phần đắt hơn ở chỗ nào vừa nhìn là rõ, đây là chiếc đầu tiên Thẩm Diệc Hoan nhắm được.
"Cái này đắt quá!" Thẩm Diệc Hoan giữ chặt tay anh, thấp giọng nói.
Lục Chu chỉ hỏi: "Em thích sao?"
"Thích thì thích, nhưng mà..."
Lời cô còn chưa nói hết, Lục Chu đã đưa nhẫn cho nhân viên yêu cầu đóng gói lại.
Thẩm Diệc Hoan biết công việc của bọn họ gian khổ nên tiền lương cũng cao hơn so với quân nhân, đãi ngộ cũng tốt, Lục Chu lại đảm nhận nhiều nhiệm vụ, chiến công cũng nhiều, nên tiền thưởng lại càng hậu hĩnh.
Nhưng anh cũng chỉ mới ngồi lên chức đội trưởng được mấy năm, sao có thể tùy tiện không chớp mắt mà mua chiếc nhẫn như vậy được.
"Lục Chu, em thấy không cần mua chiếc nhẫn kim cương quý thế làm gì, dù sao bây giờ em cũng ít khi đeo trang sức."
Ngón trỏ Lục Chu vân vê tóc cô, trong mắt cô gái nhỏ nhìn chằm chằm lấy chiếc hộp nhung kia, rõ ràng là thích vô cùng.
Đôi mắt Thẩm Diệc Hoan rất đẹp, anh nhìn đến xuất thần, không chút để ý: "Hả?"
"Nhiều tiền quá, không phải anh nói đừng lãng phí sao?"
"Em khác." Lục Chu nói, "Anh muốn đem hết tiền của mình lãng phí ở trên người em."2
Thẩm Diệc Hoan còn muốn nói tiếp, Lục Chu khẽ bật cười, trầm giọng: "Sao giờ lại hiểu chuyện thế rồi?"
Hai từ "hiểu chuyện" này, sau khi Thẩm Phó xảy ra chuyện cô mới bắt đầu nghe được, mẹ cô liên tục lặp đi lặp lại bên tai rằng, ở trước mặt Khi Chấn Bình phải hiểu chuyện, ở trước mặt Khi Cẩn phải hiểu chuyện, ở trước mặt rất nhiều người, cô đều phải hiểu chuyện.
Cô nhích gần vào lòng ngực Lục Chu, đuôi mắt hơi rủ xuống: "Hiểu chuyện một chút không tốt sao?"
"Ở với anh em muốn làm gì cũng được, thứ duy nhất không cần chính là hiểu chuyện." Lục Chu dừng một chút, lại nói, "Sau này có anh ở đây, em không cần phải ép mình phải trở nên hiểu chuyện."1
Tất cả mọi người đều muốn cô hiểu chuyện, chỉ có Lục Chu là không cần.
Tất cả mọi người đều muốn cô thuận theo ý họ, chỉ có Lục Chu là không cần.
Anh muốn cô vui vẻ, muốn cô không chịu bất cứ trói buộc nào, muốn cô trở về làm Thẩm Diệc Hoan lúc trước, dù cho lúc ấy chính cô là người làm anh tổn thương sâu sắc nhất.
Nhân viên cửa hàng mang chiếc nhẫn kim cương đã được đóng gói đẹp đẽ tới, liền thấy cô gái xinh đẹp đã ngồi xổm xuống khóc nức nở, trong khi người đàn ông trước mặt cô ấy thì đang dịu dàng dỗ dành từng chút một.
Trong lòng cô nàng lộp bộp một chút, còn tưởng hôm nay đã để vuột mất con cá lớn này.
Đúng lúc này, Lục Chu đưa thẻ qua.
Quẹt thẻ thanh toán xong xuôi, Lục Chu cầm lấy chiếc nhẫn đã được đóng gói tinh xảo.
Chóp mũi Thẩm Diệc Hoan đã chua xót từ đầu, không chỉ bởi vì câu nói kia của Lục Chu, mà còn bởi ngày mai anh phải lên đường chấp hành nhiệm vụ bôn ba sinh tử, suốt cả ngày nay cô đã cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được.
Lục Chu cũng không có tâm tình tiếp tục đi dạo, mang Thẩm Diệc Hoan đi thẳng về nhà.
Nói là nhà, nhưng Lục Chu cũng chỉ mới ngủ ở nơi này một lần hồi tối qua.
Nếu không phải Thẩm Diệc Hoan xuất viện tới đây ở, anh cũng sẽ không ở lại chỗ này.
...
Trước khi mở cửa, Thẩm Diệc Hoan còn cố ý dừng lại lấy tay lau nước mắt, vậy mà vừa đi vào vẫn bị Tư Lệnh phu nhân nhìn qua đã biết.
"Sao thế, sao lại khóc rồi? Có chuyện gì à?"
"..." Thẩm Diệc Hoan dụi dụi mắt, giọng vẫn mang theo sự nghèn nghẹn, "Không có chuyện gì ạ."
Lục Chu nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Em lên lầu trước đi."
Nhìn thấy cô đã đi lên lầu, Tư Lệnh phu nhân mới hỏi Lục Chu: "Con bé sao thế?"
Lục Chu nói: "Không sao đâu, dì yên tâm, con lấy chút trái cây lên dỗ cô ấy là được rồi."
Tư Lệnh phu nhân giúp anh cắt một đĩa trái cây đủ loại đi ra, đều là đặc sản Tân Cương bà vừa mua sáng nay.
Tư Lệnh phu nhân nhìn bóng lưng Lục Chu cầm đĩa trái cây chạy lên lầu, tấm tắc cảm thán.
Lúc bà gả về đây Lục Chu còn chưa được mười tuổi, đứa nhỏ này luôn không dễ dàng gần gũi với người khác, tính cách có chút quái gở, bà vốn tưởng rằng Lục Chu đối với ai cũng như vậy.
Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
**
Trước giờ cơm chiều, Lục Hữu Câu mới về nhà.
Lần cuối mọi người trong nhà ngồi đầy đủ cùng ăn với nhau một bữa cơm là khi nào, ông đã không nhớ rõ.
Lục Chu nói: "Lục tư lệnh, con định nhiệm vụ lần này kết thúc sẽ nộp báo cáo kết hôn, sau khi được thông qua sẽ đăng ký kết hôn với Thẩm Diệc Hoan."
Động tác nhai cơm của Thẩm Diệc Hoan chợt khựng lại.
Hai người còn lại trên bàn cũng đồng thời ngẩng đầu.
Ngữ khí kia của Lục Chu rõ ràng là mang tính chất thông báo, không phải là hỏi ý kiến.
Tuy rằng Lục tư lệnh và Tư Lệnh phu nhân không phản đối, mới đầu Lục tư lệnh quả thực không thích Thẩm Diệc Hoan, sau lần bị cô nói thẳng vào mặt kia cũng thật sự không ưng cái bụng, nhưng ông biết đây mới là người đối tốt với Lục Chu, mà Tư Lệnh phu nhân thì khỏi nói, bà đã nhắm trúng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lục Hữu Câu nhìn anh trong chốc lát: "Được, để ta liên hệ với bên trường con gửi báo cáo kết hôn qua."
Tư Lệnh phu nhân liền chen vào: "Này này, bố con hai người cứ tự ý quyết định thế, đã hỏi qua ý kiến con gái tôi chưa, nó có đồng ý không đã chứ."
Hoàn toàn là bộ dáng gà mẹ xù lông bảo vệ con mình.
Thẩm Diệc Hoan đỏ mặt, nhìn Lục Chu một cái, nói: "Đồng ý ạ, chúng con đã mua nhẫn rồi."
Ăn xong cơm, Thẩm Diệc Hoan đi theo Tư Lệnh phu nhân vào phòng bếp giúp bà rửa bát đĩa.
Nói là giúp, nhưng Tư Lệnh phu nhân cũng không cho cô thật sự nhúng tay vào, chỉ bảo tráng lại vài cái đĩa tượng trưng cho có.
Ở Bắc Kinh có người giúp việc chuyên nấu cơm dọn dẹp, Tư Lệnh phu nhân cũng không cần đụng tay vào mấy chuyện này, chỉ là bây giờ ở chỗ này bà mới tự mình vào bếp.
Bà và Lục Hữu Câu kết hôn mấy chục năm nay, tuy rằng Lục Hữu Câu là kiểu người hơi gia trưởng, hai người đấu võ mồm cũng không ít, nhưng ông thật sự đối xử với bà rất tốt.
Tư Lệnh phu nhân đem bát đĩa đã rửa xong sắp vào tủ bát, rút hai tờ giấy lau khô tay.
Nhìn Thẩm Diệc Hoan nói: "Con đứng đây chờ bác một lát."
Bà đi ra khỏi phòng bếp, không đầy hai phút sau đã quay lại, trong tay cầm một chiếc hộp được bọc vải nhung, mở ra cho Thẩm Diệc Hoan nhìn, bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy, vừa sáng vừa trong, không cần nói cũng biết nó quý chừng nào.
Thẩm Diệc Hoan ngẩn người, mờ mịt nhìn về phía Tư Lệnh phu nhân.
Tư Lệnh phu nhân cười cười, hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp ạ."
Bà lấy chiếc vòng tay ra, cầm tay phải Thẩm Diệc Hoan lên định đeo vào.
Thẩm Diệc Hoan vội đè tay bà lại: "Bác à, cháu thật sự không thể nhận cái này được."
"Nó vốn là của bà nội tặng cho mẹ ruột Lục Chu, sau đó không ngờ bà ấy mất sớm, nên lại rơi xuống tay bác, bác cũng rất ngại mang đi ra ngoài, bây giờ giao lại cho con xem như yên tâm rồi."
Tư Lệnh phu nhân đeo chiếc vòng phỉ thúy vào tay Thẩm Diệc Hoan, tấm tắc khen, "Đẹp lắm."
"... Cảm ơn." Thẩm Diệc Hoan cúi đầu, khẽ xoay chiếc vòng trong tay, một hồi lâu mới nhẹ nhàng nói ra một chữ cuối cùng, "Mẹ."
Tư Lệnh phu nhân hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cả đời bà đều vô ưu vô lo, điều tiếc nuối duy nhất chính là không thể có được một đứa con của riêng mình.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Diệc Hoan, khóe miệng khẽ cong lên, lúc lên tiếng trả lời lại lộ ra chút nghẹn ngào.
**
Khi Thẩm Diệc Hoan từ phòng bếp đi ra, Lục Hữu Câu và Lục Chu vẫn đang nói chuyện.
Lục Hữu Câu đưa lưng về phía cô, cô giơ tay ra hiệu với Lục Chu rằng mình đi lên lầu trước.
Lục Hữu Câu thấy Lục Chu gật đầu, quay đầu nhìn lại, rồi nói với anh: "Nhiệm vụ lần này nhất định phải chú ý an toàn."
Lục Chu "Vâng" một tiếng.
"Chờ con trở về, báo cáo kết hôn được phê duyệt thông qua là có thể chuẩn bị kết hôn, đừng để con gái nhà người ta chờ lâu." Lục Hữu Câu nhìn về phía phòng bếp, "Con mà để con bé chờ lâu, dì con không tha cho đâu."
Lục Chu hơi cong mắt, lại "Vâng" một tiếng.
Đi lên lầu mở cửa ra, bỗng không thấy người đâu.
Lục Chu hơi nhíu mày: "Thẩm Diệc Hoan?"
Anh nghe được cô trả lời: "Chỗ này."
Cửa đi ra ban công đang mở, anh đi ra ngoài, Thẩm Diệc Hoan đang ngồi trên một chiếc ghế treo, mũi chân câu lấy chiếc dép lê, để lộ ra một đoạn chân mảnh khảnh.
Lục Chu nhìn cô, lại quay về phòng ngủ, cầm một chiếc chăn tới.
"Không lạnh sao?" Anh để chăn lên người Thẩm Diệc Hoan.
"Có chút."
Lục Chu ngồi xuống cạnh cô: "Đang xem gì thế?"
Thẩm Diệc Hoan hếch cằm: "Em đếm đèn lồng."
Từ nơi này nhìn ra, có thể dễ dàng trông thấy toàn bộ khu thị trấn nhỏ náo nhiệt cách đó không xa, đã gần đến Tết, trên cao được treo mấy sợi dây nhỏ, phía dưới móc đủ loại đèn lồng sặc sỡ.
Lục Chu cười cười: "Đếm được mấy cái?"
"Em không đếm được, nhiều quá."
Lục Chu lấy chìa khóa trong túi ra đặt ở trên bàn, vẫn là con búp bê màu hồng nhạt xấu xí kia.
Thẩm Diệc Hoan nhìn động tác của anh, Lục Chu lại rút trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho cô.
"Thẻ lương của anh, trước đó đã nói dùng nó để đổi lấy con búp bê kia của em."
Thẩm Diệc Hoan vừa mới nhận lấy.
Bỗng chợt vang lên một tiếng nổ lớn, pháo hoa bắn đầy trời, nở rộ trên không trung, trong nháy mắt bầu trời như sáng rực.
Cô gái nhỏ quay đầu nhìn về phía không trung, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh phác họa ra một đường cong duyên dáng.
Cô nhìn ánh sáng trên bầu trời đêm, Lục Chu nhìn cô.
Chiếc nhẫn kim cương vừa mua kia, bởi vì Thẩm Diệc Hoan đột nhiên khóc nức nở nên vẫn còn ở trong túi Lục Chu.
Anh bỗng nhiên quỳ một gối xuống, lấy nhẫn ra.
Khi pháo hoa lại một lần nữa nở rộ, anh nói: "Thẩm Diệc Hoan, em đồng ý gả cho anh không?"
Trái tim nhỏ như vậy, rất nhiều người chọn cách lãng quên người cũ, để khi đón nhận người mới sẽ không cảm thấy bí bách, cũng để cho trái tim mình thoải mái hơn một chút.
Nhưng Lục Chu không phải.
Từ năm 16 tuổi Thẩm Diệc Hoan đã trở thành chấp niệm của anh, trái tim này, không thể dung nhập người khác, chỉ thuộc về một mình cô.
Ba năm hai người bị bỏ lỡ kia hoàn toàn tan biến vào biển trời pháo hoa, nhẹ nhõm không còn chút dấu vết.
**
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Thẩm Diệc Hoan tỉnh lại liền nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Đồng hồ báo thức vang lên, Lục Chu rời giường đi rửa mặt, lúc anh xuống lầu, Hà Mẫn cũng vừa lái xe tới trước cửa.
Lục Chu ôm ôm Thẩm Diệc Hoan, nói: "Anh đi đây."
"Vâng." Thẩm Diệc Hoan ôm lấy anh rồi lại buông ra.
Sau khi lên xe, Lục Chu liếc nhìn Thẩm Diệc Hoan từ khung cửa sổ lần cuối, đôi mắt cô gái nhỏ sáng ngời, mỉm cười chào tạm biệt anh.
Cho đến khi chiếc xe không ngừng lao về phía trước, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Khóe miệng đang cong lên của cô mới hạ xuống, cô xoa xoa đôi mắt, lộ ra chút đáng thương và tủi thân không có cách nào che giấu.