“Đông Phương thúc thúc, Doanh Doanh mấy ngày trước nằm mơ, mơ thấy phụ thân.” Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại nghiêm túc nói, trong điện không khí ngưng trọng, phần lớn mọi người cúi đầu, cũng có vài người lo lắng nhìn Nhậm Doanh Doanh. Nhậm Ngã Hành chết, thủy chung là một việc không nên truy xét, vô luận là với Đông Phương Bất Bại hay với Nhậm Ngã Hành, chỉ sợ trong lòng đều có nghi ngờ, chính là cho dù là người của Nhậm Ngã Hành, giờ phút này vô luận làm cái gì, đều không phải thời cơ.
Đông Phương Bất Bại hứng thú cười rộ lên “nga? Nhậm giáo chủ đối ngươi nói cái gì?”
Nhậm Doanh Doanh bĩu môi nói “phụ thân mắng Doanh Doanh không ngoan, không hiểu chuyện. Nói Doanh Doanh thân là nữ nhi của hắn, là Thần giáo Thánh cô, hắn là nên hiểu chuyện chút.” Nói xong nhìn thoáng qua mọi người phía sau “phụ thân nói Đông Phương thúc thúc cùng các vị bá bá thúc thúc đều là vì thần giáo mà đổ máu, Doanh Doanh không xứng làm Thần giáo Thánh cô.”
Đông Phương Bất Bại chọn chọn mi, bất động thanh sắc nói “Doanh Doanh đã biết các vị trưởng lão vất vả, chứng minh ngươi đã trưởng thành, bổn tọa thật là vui mừng, về phần cái khác không cần quá mức tự trách.” Y dừng một chút, nhìn xuống mọi người trong đại điện thần sắc khác nhau nói “bổn tọa lúc này tuyên bố, Doanh Doanh chẳng những là Nhật Nguyệt Thần Giáo Thánh cô, mà còn là giáo chủ tiếp theo của Nhật Nguyệt Thần Giáo.” Lời này vừa nói ra, trong đại điện không khí nhất thời ngưng trọng, tất cả mọi người cúi đầu, ai cũng không biết Đông Phương Bất Bại lời này là nói thật hay nói đùa, chỉ có thể trầm mặc ứng đối.
Nhậm Doanh Doanh cả kinh mở to hai mắt nhìn, liếc nhanh về Hướng Vấn Thiên một cái, thấy hắn cũng vẻ mặt kinh ngạc, giật mình, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy y an nhàn ngồi trên giáo chủ tọa, thần sắc thản nhiên nhìn nàng, làm nàng có một loại cảm giác không chỗ nào che dấu.
“Doanh Doanh…… Doanh Doanh không được…… Doanh Doanh không được…… Doanh Doanh không làm nổi giáo chủ đâu……” Nhậm Doanh Doanh ấp a ấp úng nói, theo bản năng nhìn Hướng Vấn Thiên……
Lúc này Hướng Vấn Thiên đã muốn thu hồi kinh ngạc, liếc Nhậm Doanh Doanh một cái…….
Nhậm Doanh Doanh bối rối ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, có chút e dè.
Đông Phương Bất Bại lại cười nói “bổn tọa nói ngươi, thì chính là ngươi.” Sau đó dừng một chút lại nói “Doanh Doanh, ngươi còn gì muốn nói với ta?”
“Doanh Doanh…… Doanh Doanh muốn xuống núi lịch lãm.” Nhậm Doanh Doanh theo bản năng liếc Hướng Vấn Thiên một cái, nhếch miệng, giống như đồng ý vội vàng nói “Doanh Doanh nếu đã là Nhật Nguyệt Thần giáo Thánh cô, cũng muốn vì thần giáo dốc sức. Muốn giống như phụ thân cùng Đông Phương thúc thúc vậy, sớm ngày trưởng thành đủ tư cách Thánh cô.”
Tề Bạch nghe đến lúc này, mới xem như xâu chuỗi tất cả sự kiện lại, Nhậm Doanh Doanh hãm hại hắn, là vì muốn xuống núi. Việc Nhậm Doanh Doanh xuống núi trong nguyên tác hắn không có ấn tượng gì, nhưng giờ phút này có thể hiểu được. Hắn biết Hướng Vấn Thiên là thân tín của Nhậm Ngã Hành, vẫn âm thầm tra nơi Nhậm Ngã Hành rơi xuống, hơn nữa cuối cùng thật sự là gã cũng tìm được. Hướng Vấn Thiên tìm Nhậm Ngã Hành, ngay tại trong giáo cũng có người của Nhậm Ngã Hành, nhưng gã được Đông Phương Bất Bại phân làm tả hữu, tất nhiên cùng Đông Phương Bất Bại có tiếp xúc. Tìm Nhậm Ngã Hành không thể không nói cũng có một phần là vì gã. Mà Nhậm Ngã Hành đến bây giờ trừ bỏ Đông Phương Bất Bại ra thì không có ai biết lão còn sống, Hướng Vấn Thiên càng không biết. Cho nên xúi giục Nhậm Doanh Doanh đối đầu Đông Phương Bất Bại là tất yếu, dù sao đối với phe Nhậm Ngã Hành mà nói, nếu Nhậm Ngã Hành không có, thì Nhậm Doanh Doanh mới là chính thống…… Nay Hướng Vấn Thiên vội vã đưa Nhậm Doanh Doanh xuống núi, chỉ sợ là cảm thấy Hắc Mộc Nhai là địa bàn của Đông Phương Bất Bại, nếu muốn Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn đứng ở bên mình, gã càng phải lấy được nhiều sự tin cậy của Nhậm Doanh Doanh đi……
Nếu một màn ngày hôm qua không bị Đông Phương Bất Bại xen vào, chỉ sợ Hướng Vấn Thiên đã sớm giết hắn, sau đó thừa dịp Đông Phương Bất Bại bế quan mang theo Nhậm Doanh Doanh xuống núi, còn có thể truyền tin “nam sủng của giáo chủ khinh bạc Thánh nữ, Thánh nữ phẫn xuống núi.” Đến lúc đó Đông Phương Bất Bại mất đi tín nhiệm của giáo chúng. Hơn nữa cho dù Hướng Vấn Thiên không giết hắn, Đông Phương Bất Bại vì ổn định giáo chúng, cũng sẽ giết hắn…… Tề Bạch rùng mình một cái, trên người toát ra một thân mồ hôi lạnh, may là hôm qua Đông Phương Bất Bại đến đúng lúc……
Tề Bạch bình phục tâm tình, trong đầu lại nhanh chóng nghĩ, rất nhiều tình tiết trong Tiếu Ngạo Giang Hồ hắn đều không nhớ rõ, nhưng hắn còn nhớ sau khi Nhậm Doanh Doanh xuống núi sẽ gặp Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung cùng Hướng Vấn Thiên cứu Nhậm Ngã Hành ra, cuối cùng bọn họ bốn người tới giết Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng không biết ngăn cản Nhậm Doanh Doanh xuống núi sẽ có kết quả gì, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy, không thể để cho Nhậm Doanh Doanh xuống núi, nghĩ vậy, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua mọi người trong điện, thản nhiên nói “để Doanh Doanh xuống núi lịch lãm, các ngươi thấy thế nào?”
Dưới điện một mảnh trầm tĩnh, nay hai người trong lời nói đều quá mức nguy hiểm, ai cũng không dám tùy tiện phát biểu ý kiến. Đồng Bách Hùng đột nhiên tiến lên từng bước nói “thuộc hạ cảm thấy không ổn, người giang hồ đối Thần giáo ta có nhiều hiểu lầm, Thánh cô tùy tiện xuống núi, quá mức nguy hiểm.”
Sau đó có mấy người lục tục đi lên, đều phụ họa Đồng Bách Hùng.
Nhậm Doanh Doanh nghiêng người, nhìn vẻ mặt các vị trưởng lão, lăng một lúc, đột nhiên nói “Doanh Doanh cũng là Thần giáo Thánh cô, tự nhiên không làm mất uy danh Thần giáo. Nếu bởi vì giang hồ hiểm ác mà rụt đầu không dám ra, thế chẳng phải uổng công sinh thành của phụ thân, uổng công dưỡng dục của Đông Phương thúc thúc? Doanh Doanh không sợ!”
Hướng Vấn Thiên tiến lên từng bước nói “Nhật Nguyệt Thần giáo tả sứ Hướng Vấn Thiên, nguyện bảo hộ Thánh cô xuống núi lịch lãm, nếu Thánh cô xảy ra chuyện gì, nguyện lấy chết tạ tội.”
Đông Phương Bất Bại nhìn Nhậm Doanh Doanh, ôn nhu hỏi “Doanh Doanh, ngươi chắc chắn muốn xuống núi sao?”
Nhậm Doanh Doanh liếc Đông Phương Bất Bại một cái, lại cúi đầu liếc Hướng Vấn Thiên, nói “Doanh Doanh quyết định, muốn xuống núi.” Trong giọng nói lại thiếu vài phần kiên định, Đông Phương Bất Bại nghe rõ ràng, thản nhiên cười cười. Dư quang lại thấy Tề Bạch đứng một bên nhìn y, trên mặt lộ vẻ lo âu.
Y hứng thú sờ cằm, đột nhiên quay đầu hỏi “Tề Bạch, ngươi có gì muốn nói với bổn tọa sao?”
Tề Bạch đột nhiên bị gọi tên không khỏi sửng sốt, theo bản năng hổn hển trừng cái người đang nhàn nhã vẻ mặt tràn đầy hứng thú ngồi ở kia, tâm nói ta thật sự là ngu ngốc mới lo lắng cho con người này.
Đông Phương Bất Bại bị Tề Bạch trừng, theo bản năng có chút chột dạ, nghĩ rằng bổn tọa thật sự rất chờ mong ngươi muốn nói cái gì mà. Nghĩ nghĩ lại cảm thấy, bổn tọa là Đông Phương Bất Bại, dựa vào cái gì mà bổn tọa phải chột dạ, Nghĩ đến đây, mày nhíu lại, nói “bổn tọa là đang hỏi ngươi, nói mau.”
Người trong đại điện nháy mắt có loại ảo giác, sao lại cảm thấy mấy lời này của giáo chủ đại nhân có gì đó không đúng, giống như làm nũng…… nháy mắt một trận ác hàn, nghĩ nghĩ, chắc không phải đâu…… nhất định là ảo giác……
Tề Bạch hung tợn trừng Đông Phương Bất Bại một cái, chính là ánh mắt mọi người trong đại điện đều tập trung trên người hắn, hắn đành phải đứng ra nói “tại hạ tuy rằng không phải người trong Thần giáo cũng cảm thấy Doanh Doanh cô nương xuống núi là không ổn…… thứ nhất cũng như Đồng trưởng lão đã nói, giang hồ quá mức nguy hiểm……”
Hướng Vấn Thiên âm thầm nhíu mày, lập tức tiến lên từng bước nói “Tề công tử chẳng lẽ cảm thấy người trong Thần giáo ta đều là nhu nhược vô tích sự? Có Hướng Vấn Thiên ta đây, tuyệt đối sẽ không để ai hãm hại Thánh cô!”
Tề Bạch nhìn Hướng Vấn Thiên vẻ mặt kích động, cười cười nói “tại hạ không có ý này, Hướng tả sứ còn chưa nghe tại hạ nói xong.”
“Hừ, ngươi muốn nói gì thì nói, người của Thần giáo ta, không có loại nhu nhược! sẽ không vì ngươi nói có mấy câu mà đem lá gan vứt cho chó ăn.” Hướng Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, lui về chỗ.
Tề Bạch không thèm để ý cười cười, nói tiếp “tục ngữ có câu, thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường(1). Nay Doanh Doanh cô nương thân là Thánh cô, lại là giáo chủ tương lai, tự nhiên là đại biểu toàn bộ thần giáo. Đối Doanh Doanh cô nương bất kính, đó chính là cho Nhật Nguyệt thần giáo một cái tát, Nhật Nguyệt thần giáo tất nhiên là phải bằng mọi cách đòi lại mặt mũi. Nếu là bất kính, vậy thì đơn giản……” Tề Bạch liếc nhìn mọi người dưới điện một cái “nếu là so với bất kính càng nghiêm trọng hơn? Đến lúc đó cho dù có báo thù, cũng vô pháp vãn hồi thì tính sao?”
Thấy Hướng Vấn Thiên giống như là muốn nói, đột nhiên đề cao thanh âm “tại hạ biết trong điện này đều là hào kiệt, tất nhiên không có loại tham sống sợ chết, chính là……” Hắn thanh âm nhu hòa xuống, nhìn Nhậm Doanh Doanh nói “Doanh Doanh cô nương, bổn ý của ngươi là muốn tốt cho thần giáo, tình cảnh như vậy là ngươi muốn thấy sao? Tại hạ cảm thấy nếu vào đúng lúc, làm đúng chuyện, không để ý ánh mắt nghi kỵ của người khác, mới chân chính là người dũng cảm. Nay Doanh Doanh tiểu thư còn nhỏ, võ công còn chưa đại thành, làm gì đã vội vã đi lịch lãm? Phải biết rằng cho dù là hùng ưng, cũng phải kiên nhẫn chờ đến khi đủ lông đủ cánh…… mới có thể tung cánh bay lên! Doanh Doanh tiểu thư, ngươi thấy sao?”
Đông Phương giáo chủ ngồi trên điện, trong mắt hiện lên ý cười, đường nét khuôn mặt dường như bởi vì ý cười ấy mà nhu hòa đi rất nhiều.
Nhậm Doanh Doanh nhìn Tề Bạch, ánh mắt lóe lóe, hé miệng nói “là Doanh Doanh lo lắng không chu toàn.”
Hướng Vấn Thiên đứng bên cạnh nắm chặt nắm tay, lại chậm rãi trầm tĩnh lại, hơi hơi ngẩng đầu, âm lãnh liếc Tề Bạch một cái, lại nghe thấy thanh âm thản nhiên của Đông Phương Bất Bại truyền đến “Hướng tả sứ, Doanh Doanh tuổi còn nhỏ, nàng lo lắng không chu toàn, bổn tọa không trách nàng. Về phần ngươi……”
“Đông Phương thúc thúc……” Nhậm Doanh Doanh kích động hô.
Đông Phương Bất Bại nhìn nàng một cái, nói tiếp “bổn tọa tin tưởng ngươi đối Doanh Doanh cũng là có ý tốt, cho nên…… cũng không trách phạt ngươi. Chính là ngươi thân là tả sứ, sau này lại là người phụ tá Doanh Doanh, lỗ mãng như thế, thật sự là tối kỵ. Bổn tọa hy vọng ngươi có thể dạy bảo Doanh Doanh sớm một năm, chú ý mọi chuyện, đồng thời cũng bảo hộ an nguy Doanh Doanh. Đông Phương Bất Bại cười rất là chính khí lăng nhiên “bổn tọa hy vọng ngươi có thể hiểu được, tuy rằng Doanh Doanh tuổi còn nhỏ, tuy rằng nàng cần phải có người dạy bảo, chính là vô luận làm sư phụ hay làm thuộc hạ, ngươi cũng phải làm cho nàng hiểu rõ đạo lý, mà không được bắt nàng làm cái gì, ngươi hiểu không?”
Đông Phương Bất Bại nói xong, Nhậm Doanh Doanh cả người chấn động, thần sắc phức tạp liếc Hướng Vấn Thiên một cái.
Hướng Vấn Thiên từ lúc Đông Phương Bất Bại nói đến một nửa thần sắc đã tái nhợt, liền quỳ xuống nói “thuộc hạ không dám, thuộc hạ chính là nhất thời tình thế cấp bách, đối giáo chủ cùng thánh cô tuyệt đối không hề có ý xấu, mong giáo chủ nắm rõ.”
Đông Phương Bất Bại quay đầu liếc Tề Bạch một cái, ý bảo hắn đi theo mình, sau đó thản nhiên nói “đều lui xuống đi.” Nói xong đã đứng dậy, mang theo Tề Bạch, thản nhiên bước đi trước thần sắc phức tạp của mọi người.
——— ———-
Đông Phương Bất Bại dẫn Tề Bạch đi thẳng đến thư phòng, trước mặt Tề Bạch ra lệnh: bắt đầu từ hôm nay, giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Nhậm Doanh Doanh cùng Hướng Vấn Thiên, nhất định phải cẩn thận không được để bọn họ phát hiện, hơn nữa nhất cử nhất động đều phải báo cáo.
Phân phó xong, phất tay cho người lui, sau đó cười nhìn Tề Bạch nói “lại đây.”
Tề Bạch thở phì phì quay mặt đi không để ý đến y, giáo chủ đại nhân kéo người đến trước mặt mình, thân thủ sờ sờ mái tóc thật dài của Tề Bạch, cúi đầu nói “dục muốn lấy chi, tất trước cùng chi…… Tề Bạch ngươi muốn cái gì?”
Tề Bạch cúi đầu, đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của Đông Phương Bất Bại, lại đột nhiên có loại cảm giác, có lẽ đây là lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại ăn nói khép nép mang theo khẩn cầu như vậy. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm, yết hầu nhanh phát đau, hắn nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc hỏi “nếu là ngày hôm qua ngươi không ở đó, hôm nay lúc Hướng Vấn Thiên chất vấn ta, ngươi sẽ làm sao?”
Chú thích: Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường: thành ngữ trích trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên thời Tây Hán – nghĩa đen: người có thân thể đáng giá ngàn vàng, không ngồi dưới hiên nhà – nghĩa bóng: thân thể của người có tiền thì cực kỳ đáng quý.↑
—————
Hết chương 16……