Đúng, các ngươi không có nghe lầm, Tề Bạch kể chính là giáo chủ đại nhân nỗ lực giãy dụa muốn sống sót giữa muôn trùng hãm hại của các vị trưởng lão cùng tả sứ Hướng Vấn Thiên……
Chuyện của hắn là kể từ lúc giáo chủ tiền nhiệm Nhậm Ngã Hành mất tích trở đi……
Hắn đã muốn hạ quyết tâm thật nhanh chóng giải quyết Nhậm Ngã Hành, hắn cũng hơi niệm tình một chút, chỉ miêu tả thế này: có lẽ là ông trời cũng nhìn được gã tham lam cùng bạo ngược, vì thế, gã lặng yên không một tiếng động mất tích, bất luận kẻ nào cũng không biết gã đến tột cùng sống hay chết. Chỉ để lại ma giáo như một cái đại sạp như vậy, còn có……
Tề Bạch dừng một chút, dùng một loạt từ tượng hình hình dung gã để kể cho mọi người, hắn là nói như vầy: …… còn có mười đại trưởng lão ma giáo, trong mười đại trưởng lão này, không một ai là không tội ác chồng chất, ác tích chiêu trước, mưu mô xảo trá, giết người cướp của không chỗ nào không làm, mà trong đó ma giáo tả sứ Hướng Vấn Thiên lại là một người hung ác đến cùng cực.
Những người này ai cũng không phục ai, tranh đấu gay gắt, ám đấu minh tranh…… ai cũng đều nguyên khí đại thương, lại ai cùng đều không thể đánh bại người khác để đoạt được giáo chủ vị.
Vì thế các vị trưởng lão trong một đêm nọ mở hội nghị, bọn họ quyết định cùng nhau lập nên một cái giáo chủ bù nhìn……
Tề Bạch thở thật dài, ánh mắt u buồn nhìn về người nghe xung quanh nghe đến mê mẩn, hỏi “Đông Phương Bất Bại chỉ là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi, còn chưa đủ ba mươi, ta từng có duyên từ rất xa liếc mắt một cái…… cũng không phải như Lý Thiết Khẩu nói thân cao chín thước, mắt như chuông đồng gì đó…… thân cao tựa hồ cũng không sai biệt lắm, bóng dáng thì……”
Tề Bạch trái phải nhìn xem, cuối cùng chỉ vào Đông công tử nói “thân hình thoạt nhìn giống Đông công tử vậy, có chút gầy yếu, tuyệt không cường tráng……” Tề Bạch nói lời này, không tự chủ được nhu nhu mày, đem sáu khối cơ bụng vừa mới hiện lên trong đầu xóa đi……
Sau đó khôn ngoan đề cao thanh âm nói “mọi người nghĩ mà xem, một người như vậy, chính là có võ công thì cũng có năng lực đến đâu? Như thế nào có khả năng đánh bại mấy đại ma đầu ma giáo, đi lên giáo chủ vị……”
Hắn lắc lắc đầu tiếp tục thương cảm nói “hơn nữa nghe nói vị Đông Phương giáo chủ này, thuở nhỏ cha mẹ song vong, nói vậy lúc trước gia nhập ma giáo cũng là vì bất đắc dĩ…… không nghĩ tới mới an ổn vài năm, không ngờ lại bị tai bay vạ gió……”
“Các vị trưởng lão ma giáo cũng không biết sao, thế nhưng lại chọn y lên làm giáo chủ. Này nhìn như một cái búa tạ nện xuống…… trên thực tế cũng là có độc a……”
Tề Bạch thở dài “từ đó vể sau các vị trưởng lão chỉ lo làm ác, tội danh lại chỉ rơi xuống trên người vị giáo chủ này…… phải biết vị Đông Phương giáo chủ này quanh năm ở trên Hắc Mộc Nhai, y chính là muốn làm ác, lại làm như thế nào? Ma giáo chúng ma đầu lại làm sao có thể nghe y phân phó?”
Tề Bạch nói đến đây, đã là toàn trường yên tĩnh, ẩn ẩn có tiếng khóc của cô nương nào đó truyền ra……
Trung Thúc giờ phút này đã muốn hoàn toàn hỗn độn…… hắn lớn đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên phát hiện, năng lực thừa nhận của mình tốt như vậy lại không chịu nổi một kích…… Tề Bạch chỉ nói một đoạn ngắn ngủi, nhưng lại làm cho hắn không biết nên dùng biểu tình gì thì tốt, cũng không biết nên làm động tác nào, tay thỉnh thoảng nâng lên, cũng không biết là nhu cái trán thì tốt, hay ấn huyệt thái dương thì tốt…… cuối cùng chỉ đành mất mát buông tay, cứng ngắc đứng, tiếp tục nghe Tề Bạch bậy bạ……
Đông công tử luôn luôn là bình tĩnh thong dong…… chính là y lúc này thật sự muốn tìm một cái gì để chống đỡ…… y thật sự cảm thấy có điểm ngồi không vững……
Chỉ có Tề Bạch, càng kể càng hưng phấn…… thẳng đến khi đem giáo chủ đại nhân nói thành một tuấn tú mỹ công tử phải chịu nhục, ủy khuất cầu toàn, bi đát khổ bức đến cực điểm……
Vẫn là đúng vậy, Tề Bạch bởi vì thực oán niệm Lý Thiết Khẩu lúc trước đem giáo chủ đại nhân hình dung đến không giống người…… cho nên cường điệu một chút miêu tả bộ dáng Đông Phương Bất Bại…… kia thật sự là đẹp đến kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu a……
Các cô nương bên dưới bị ngược chịu không nổi, một cô nương vừa nghẹn ngào vừa nói “Đông Phương đáng thương như vậy, chẳng lẽ không có người giúp y sao?”
Tề Bạch nghe vậy đầu nóng lên “đương nhiên là có!”
Mọi người đều truy vấn, rốt cục là ai……
Tề Bạch nắm tay, lại nhấp hé miệng, cuối cùng vuốt tóc nói “vị Đông Phương giáo chủ này tuy rằng thân thế đau khổ, cảnh ngộ bi đát, nhưng lại được trời cao ban cho y một phần hảo nhân duyên…… quý nhân của Đông Phương giáo chủ, chính là tình nhân của y!”
Nghe được chỗ bi thảm, lại đột nhiên quanh co…… các cô nương gạt lệ, lại hỏi “cô nương kia đẹp mắt sao?”
Dù sao Tề Bạch đã muốn đem Đông Phương Bất Bại khoa thành một đóa hoa, vạn nhất làm cho y xứng với một nữ nhân tầm thường, mọi người thật đúng là không thể chấp nhận nổi.
Cô nương…… Tề Bạch rối rắm một chút, chợt lại nghe có người nói “kỳ thật cô nương kia chỉ cần có thể giúp Đông Phương Bất Bại là tốt rồi…… chính là nữ tử luyện võ tựa hồ làn da cũng không phải thực tốt……” trong lời nói vẫn là có ghét bỏ.
“Đúng vậy, nữ tử luyện võ dáng người cũng không đẹp, ngón tay rất thô, bàn tay cũng thô……”
Tề Bạch nghe, cắn chặt răng, ánh mắt ngưng trọng, nói “kỳ thật tình nhân của Đông Phương giáo chủ, là một nam tử……”
Lời này vừa nói ra, Trung Thúc cùng Đông công tử nhất tề nuốt một ngụm nước miếng, sau khi trải qua liên tiếp đả kích, bọn họ hiện tại đã muốn rối rắm lắm rồi vậy mà bây giờ cũng chỉ có thể lăng lăng nhìn Tề Bạch, nhìn xem hắn rốt cục còn có thể xả ra cái gì……
Toàn trường yên lặng quỷ dị một lúc lâu, có người đột nhiên bạo miệng nói “mẹ nó, nguyên lai Đông Phương giáo chủ là ngoạn lão thỏ……” nói còn chưa dứt lời, kéo một cô nương bên cạnh bỏ về……
Sau đó lại là một trận yên tĩnh quỷ dị, mới có một cô nương sợ hãi hỏi một câu “…… vị công tử kia, bộ dạng được không?”
………….
Các cô nương khác một đám tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Tề Bạch……
Tề Bạch nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên vẫn là các cô nương có hiểu biết a……
Có lẽ là lời khó nói nhất cũng đã nói ra, Tề Bạch hoàn toàn không có áp lực tiếp tục bậy bạ “có thể làm cho Đông Phương giáo chủ yêu thích, tự nhiên cũng là người tuấn tú bất phàm, hơn nữa lòng mang nhân nghĩa, hắn ngẫu nhiên biết chuyện Đông Phương giáo chủ gặp phải, ban đầu đối Đông Phương giáo chủ là đồng tình, sau lại vì tiếp xúc thật lâu bắt đầu yêu thương giáo chủ……”
Kế tiếp Tề Bạch dùng ngôn ngữ tối phiến tình miêu tả một đoạn anh hùng cứu anh hùng, anh hùng tích anh hùng, trong hoạn nạn gặp chân tình buồn vui lẫn lộn chuyện xưa……
Nhóm nam sĩ xung quanh đều lộ ra biểu tình giống nhau ngồi nghe, các cô nương lại cắn cắn khăn tay cảm động……
Trung Thúc lại nuốt nuốt nước miếng, có một loại cảm giác vô lực mắt thấy tai nạn sắp phát sinh lại không có biện pháp ngăn cản…… hắn thật sự không dám nghĩ đến lúc giáo chủ xuất quan mà biết chuyện thì sẽ có cái biểu tình gì……
Nhưng là…… lão nô thật sự không biết tình huống này thì nên làm gì bây giờ a…… hắn trong lòng yên lặng rơi lệ nói.
Đông công tử tiếp tục đờ đẫn nghe, không nghe thì làm gì bây giờ, chung quanh nhiều người như vậy, y có thể bịt lỗ tai sao? Có lẽ y thật sự nên bịt lỗ tai……
“Kia hiện tại thế nào?” có cô nương hỏi.
Tề Bạch buông tay, nói “ta cũng không phải người giang hồ, tin tức biết được cũng không phải đúng lúc như vậy…… bất quá nghe nói tựa hồ Hướng Vấn Thiên đã bị trục xuất khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo, các trưởng lão ma giáo cũng đều đền tội…… còn lại tất cả đều ủng hộ Đông Phương giáo chủ, tỉn tưởng về sau dưới sự dẫn dắt của Đông Phương giáo chủ, ma giáo sẽ dần dần tốt lên……”
Chuyện xưa kể xong, liền đến vấn đề đánh cược lúc trước, Tề Bạch hỏi “chuyện của ta cùng chuyện của Lý Thiết Khẩu, mọi người cảm thấy cái nào hay?”
Bên dưới thanh âm nhất tề nói “đương nhiên của ngươi hay.”
Lý Thiết Khẩu thân là đương sự thứ nhất, tự nhiên không thể chạy mất, vẫn ủ rũ ủ rũ ngồi xổm một bên, giờ phút này thấy lực chú ý của mọi người lại đặt lên mình, vội nói “tự nhiên là công tử hảo, càng đáng quý là công tử kể chuyện thật, không giống như tiểu nhân, chính là nói bừa thôi…..”
Tề Bạch gật đầu nói “ngươi không phải là người giang hồ, không biết chuyện giang hồ, chỉ có thể bảo sao hay vậy, này cũng không trách ngươi. Chính là hôm nay ta đã muốn đem sự thật nói ra, ngươi về sau cũng đừng bịa chuyện, cũng có thể đem chuyện của ta kể lại cho người khác nghe. Kỳ thật cho dù không có cái loại tình tiết thấp kém kia, cũng có thể hấp dẫn người, không phải sao?”
Lý Thiết Khẩu gật đầu như giã tỏi, liên tục đáp “phải phải công tử nói rất đúng.”
Xong xuôi, Tề Bạch lại nhìn công tử nói chuyện lúc nãy, thấy sắc mặt gã không tốt, hình như định tranh cãi, lại nói “tốt xấu đã bình chọn rồi, thắng thua cái gì không trọng yếu……” hắn hơi áy náy nhìn vị công tử kia nói “ta lúc trước nhất thời tức giận, trong lời nói đối công tử có nhiều phần thất lễ, đặt cược cái gì liền bỏ đi.”
Cử chỉ phong độ này lại được toàn bộ các cô nương trong trường thừa nhận.
Tề Bạch cuối cùng nói “chuyện xưa nếu đã muốn kể xong, mọi người cũng giải tán đi.”
Trung Thúc cùng Đông công tử nghẹn trong ngực một hơi, lúc này mới chậm rãi phun ra……
Người xung quanh lại không hiểu, giống như chuyện xưa mới kể đến đúng chỗ phấn khích, liền lập tức đã xong, đều có cảm giác ý do chưa tẫn, chần chờ không muốn tản ra…… loại cảm giác này dùng từ ngữ hiện đại hình dung, chính là chuyện xưa như thế nào lạn vĩ?
Nhưng nhóm người nghe cổ đại vẫn là thực khả ái, bọn họ còn không biết oán giận, chính là đều yêu cầu, có thể hay không nói nhiều một chút chuyện của Đông Phương giáo chủ cùng tình nhân của y.
Tề Bạch cũng kể ý do chưa tẫn, nghe vậy thực sảng khoái nói “vậy lại kể cho mọi người vài câu chuyện nhỏ đi…… Đông Phương giáo chủ a, nghe nói y sợ vợ……”
Trung Thúc cùng Đông công tử một hơi phun được một nửa, nghe vậy lại nhất tề nghẹn lại……
Tề Bạch cuối cùng bịa vài cái ngoại truyện, đem Đông Phương Bất Bại miêu tả thành một người tuấn tú cao quý tao nhã nhã nhặn, đối tình nhân cực độ sủng ái si tình. Lại đem tình nhân của y tả thành một thiếu niên tướng mạo anh tuấn, lại võ công bất phàm, còn chính nghĩa rất mạnh.
Đem các cô nương xung quanh mắt đều biến manh, chỉ khổ nhóm lão công có tiểu tức phụ mình ở đây. Đi thì không thể đi, nghe vào…… này đều cái gì cùng cái gì a, đoạn trước ma giáo giáo chủ phấn đấu thì được rồi, nhưng càng nói lại càng không ổn……
Ngươi nói hai cái đại nam nhân cùng một chỗ là chuyện gì a…… được rồi, ai làm cho nhóm tức phụ bọn họ thích đâu, hai cái đại nam nhân cùng một chỗ thì thôi đi, nhưng cũng đừng kể bọn họ tình chàng ý thiếp là gì a…… mẹ nói, hai cái đại nam nhân, cư nhiên biến thành hắn so với tiểu tức phụ nhà mình còn lãng mạn hơn…… này không phải cho bọn hắn tìm phiền toái sao……
Vì thế có người nói thầm một câu “mẹ nó, vị Đông Phương giáo chủ này cũng quá yếu đuối đi…… căn bản là ẻo lả thôi, căn bản là một chút khí khái nam tử cũng không có……”
Tề Bạch nghe vậy không vui, tuy rằng bại hoại thanh danh giáo chủ đại nhân hắn cũng thực sung sướng, nhưng hắn cũng không thể nghe người khác nói xấu giáo chủ đại nhân……
Vì thế đề cao thanh âm nói “sợ vợ đó là ẻo lả sao? Ta nói cho ngươi biết, sợ vợ mới là biểu hiện của một người nam nhân phong độ cùng thể hiện tình yêu, phải biết rằng Đông Phương giáo chủ võ công không bằng tình nhân của y, nhưng y dù sao cũng là giáo chủ một giáo phái, y đối tình nhân mình thiên y bách thuận thật là bởi vì sợ sao? Đương nhiên không phải, y chính là yêu tình nhân của mình thôi…… bởi vì yêu, cho nên không đành lòng nhìn đối phương thương tâm, cho nên không đành lòng cự tuyệt đối phương……” Tề Bạch thâm tình nói.
Các cô nương xoát xoát khen, nói rất đúng!
Trung Thúc đứng giữa một mảnh ồn ào, lấy một góc bốn mươi lăm độ, ưu thương nhìn thiên không…… hắn ở trong lòng khẩn cầu, giáo chủ, ngài mau xuất quan đi…… muộn chút sẽ không có biện pháp thu thập……
Thanh âm trầm trồ khen ngợi xung quanh còn không ngừng vang lên…… Trung Thúc yên lặng rơi lệ nói, có lẽ hiện tại đã không thể thu thập được nữa rồi……
————
Hết chương 50……