Đông Phương Bất Bại nhìn, cũng không thúc giục y, rời khỏi tọa ỷ, đem Tề Bạch ôm vào trong ngực, gò má dán tại một chỗ, hơi thở nhàn nhạt ấm áp hòa lẫn, tạo nên một cảm giác thực thân mật.
Y hiểu Tề Bạch khó xử, tổ chức giang hồ xử phạt phản đổ là rất nghiêm khắc. Nếu như Tề Bạch tiết lộ tổ chức cho y, đồng nghĩ với việc phản bội tổ chức, cũng có nghĩa là đem sinh tử toàn bộ giao vào tay y…… nếu như y không có cách nào bảo vệ hắn, hoặc có một ngày chán ghét hắn…… Tề Bạch sẽ rất thảm…… chuyện đem tính mạng mình giao cho người khác như vậy, y cũng không cách nào làm được…… Đông Phương Bất Bại ôm ôm Tề Bạch, trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải đối với Tề Bạch thật tốt.
Ý niệm vừa chuyển, lại phân tích tổ chức của Tề Bạch hẳn là rất lớn…… khẳng định không phải là Ngũ Nhạc, đám người kia một lũ ô hợp, y căn bản không thèm để vào mắt. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi nếu liên hợp với nhau ngược lại thực lực cũng không nhỏ, nhưng mấy lão già kia lúc nào cũng minh triết bảo thân, sẽ không vô duyên vô cớ tùy tiện gây chuyện. Y từ sau khi lên làm giáo chủ, đối sự vụ trong giáo không quan tâm, cũng không chủ động trêu chọc vào bọn họ…… hơn nữa đây đều là những đại phái, nếu muốn đối phó với địch nhân đều phải mở đại hội võ lâm, tập thể vây công, như vậy trừ khử y đại ma đầu này, có thể có danh tiếng, thật tốt. Nếu như bọn họ tìm người ám sát y, chính là nếu thành công, cũng không được tuyên dương…… về phần những thứ khác, y bây giờ không nhớ nổi còn có những cái kia……
Đông Phương Bất Bại trong lòng có nhàn nhạt không hiểu chợt lóe rồi biến mất, ý niệm chuyển một cái, lại nhớ tới một chuyện.
Những môn phái giang hồ kia nếu phái người thi hành nhiệm vụ, cũng đều có thủ đoạn khống chế nhất định. Hơn nữa người thi hành nhiệm vụ càng trọng yếu, tổ chức đối với hắn giam khống lại càng nghiêm mật, tỷ như Nhật Nguyệt Thần Giáo dùng tam thi não thần đan để khống chế người có chức vụ khá cao, hơn nữa thân quyến của những người này cũng đều ở phụ cận Hắc Mộc Nhai…… trong lòng nghĩ, lại có điểm bất an, y quả thật tự tin có thể bảo vệ Tề Bạch chu toàn, nhưng vạn nhất bọn họ hạ độc Tề Bạch để khống chế, vạn nhất là một cái kỳ độc kể cả Lâm Bình Chi cũng không có thuốc giải thì làm sao bây giờ? Vạn nhất Tề Bạch có thân nhân bị giam lỏng thì làm sao bây giờ? Y tuyệt đối sẽ không để Tề Bạch rời đi…… nhưng nếu vì y mà thân nhân Tề Bạch chết đi……
Trái tim dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt, Đông Phương Bất Bại nhất thời có chút thở không thông, y theo bản năng cầm lấy tay Tề Bạch, nói “đừng nói trước…… chờ ta gọi Lâm Bình Chi tới đây giúp ngươi kiểm tra thân thể trước rồi lại nói……”
Tề Bạch bên này đang rầu rĩ, vừa mới lấy lại tinh thần, lại bị Đông Phương Bất Bại dọa cho sợ hết hồn, tâm nói thế nào lại bị dọa cho hoảng thành như vậy…… lại nghĩ, không đúng a, tại sao lại phải kiểm tra thân thể ta, chẳng lẽ thức ăn vừa rồi có độc? cuống cuồng lôi kéo tay Đông Phương Bất Bại vội nói “gọi Lâm Bình Chi làm cái gì? Thân thể ta làm sao?”
Đông Phương Bất Bại bình ổn tâm thần nói “ngươi trước khi bị đưa đến Hắc Mộc Nhai, có hay không ăn phải cái đồ không tốt gì, tỷ như độc dược, cổ độc?”
Tề Bạch mê mang chớp chớp mắt, có chút không phản ứng kịp.
Đông Phương Bất Bại vội vàng hỏi “có sao? Ngươi nói môn phái của ngươi đã dùng cái gì khống chế ngươi? Dược vật? hay là dùng người uy hiếp? ngươi đừng sợ, ta sẽ nghĩ biện pháp!”
Người sợ là ngươi đi…… Tề Bạch đột nhiên cảm thấy con mắt ê ẩm.
Đông Phương Bất Bại lúc này cũng tỉnh táo lại, ôm ôm bả vai Tề Bạch, thấp giọng an ủi “đừng sợ, vô luận thế nào ta cũng sẽ che chở ngươi. Ngươi trước đem tình hình nói cho ta, bổn tọa nhất định cho bọn họ trả giá thật lớn……” câu cuối cùng giọng nói vô cùng lạnh lẽo……
Tề Bạch nhìn giáo chủ đại nhân mới vừa rồi còn vẻ mặt âm lãnh, lúc quay sang nhìn hắn liền nhu tình như nước, bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, cũng không kịp cảm động, nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt, môi mấp máy, có chút nói không ra lời…… hắn ngày hôm qua bất quá là tâm tình khó chịu, nho nhỏ ngạo kiều một chút, những lời đó đều là dò xét, đều là gạt người, căn bản không nghĩ tới tình huống như thế này a! căn bản không nghĩ đến mấy câu nói loạn của hắn lại làm cho giáo chủ đại nhân lo lắng như vậy…… còn trở nên đáng sợ như vậy……
Rốt cuộc nên làm sao bây giờ a…… hay là tiếp tục lừa gạt?
Tề Bạch nhìn vẻ mặt lo âu của giáo chủ đại nhân, tâm nói cứ thế này làm sao hắn chịu nổi a…… mấu chốt là hắn tuyệt đối không có kĩ năng lừa gạt, không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó…… hắn ngay cả mấy đại môn phái cũng không biết rõ, ngay cả Ngũ Nhạc gì gì kia cũng không nhớ, làm sao có thể đi ra từ tổ chức nào a…… vạn nhất lừa gạt rồi bị phát hiện, hậu quả nhất định càng nghiêm trọng hơn……
Nhưng là thành thật khai báo sao…… hắn có chút sợ a……
Đông Phương Bất Bại thấy sắc mặt Tề Bạch lúc xanh lúc trắng lúc ảo não, nhất thời tâm hoảng ý loạn, tâm nói chẳng lẽ là tà môn cổ độc chú thuật gì đó, một khi nói ra là sẽ phát tác đi…… còn là thủ đoạn khác lợi hại hơn? Giáo chủ đại nhân ôm Tề Bạch định hướng bên ngoài chạy.
Tề Bạch thấy tình cảnh này cũng không dám do dự, bám vào ngực giáo chủ, giọng nhỏ như muỗi kêu nói “cái đó…… là lừa ngươi…… căn bản không có môn phái nào hết……”
Nhất thời, trong phòng trở nên an tĩnh quỷ dị, giáo chủ đại nhân thân thể cứng đờ, Tề Bạch được ôm trong lòng chậm rãi ngồi xuống……
“Ngươi nói cái gì? lặp lại lần nữa?” Đông Phương Bất Bại rất bình tĩnh, Tề Bạch lại cảm thấy không khí xung quanh vô cùng căng thẳng…… hắn đáng thương ngẩng đầu nói “Đông Phương~ ta muốn biết ngươi rốt cục có quan tâm ta không……” mặc dù lời mình nói ra, nhưng bản thân cũng thấy nổi da gà, nhưng đối phó với Đông Phương Bất Bại, hắn cũng chỉ có một ngàn lẻ một chiêu này thôi…… Tề Bạch đem đôi mắt ngập nước mở lớn hơn một chút……
Đông Phương Bất Bại mắt lạnh xuống, mang theo vô tận lạnh lẽo quét qua, cũng thấy ánh mắt đáng thương hề hề của Tề Bạch, sau đó tựa như khối băng gặp phải nước nóng, tan rã……
Giáo chủ đại nhân vẫn cố giữ khuôn mặt băng lãnh, nghiến răng nói “giờ ngươi biết ta quan tâm ngươi thế nào rồi chứ?”
Tề Bạch hướng trong ngực giáo chủ đại nhân cọ cọ, mặt khoa trương cảm động nói “ta biết Đông Phương tốt nhất…… ta cũng quan tâm Đông Phương lắm……” sau đó chân chó bổ sung thêm một câu “ta cũng có thể chết vì Đông Phương Bất Bại mà……”
Nếu Tề Bạch có đuôi, nhất định bây giờ đang vẫy rối rít vui sướng…… Đông Phương Bất Bại nhìn tiểu công Tề Bạch trong ngực mình rất vô sỉ giả bộ khả ái cầu xin tha thứ, đột nhiên có ý niệm như vậy thoáng qua, nhưng y vẫn bất vi sở động lạnh lùng nói “bổn tọa hỏi ngươi, biết vậy tại sao còn muốn bổn tọa lo lắng đến tận bây giờ, có phải hay không bổn tọa không hỏi, ngươi liền cứ thế lừa gạt ta?”
Tề Bạch ánh mắt dời đi, nhỏ giọng nói “đều là ngươi nói chuyện quá cảm động…… sau đó ta không cẩn thận liền kích động thôi……”
Đông Phương Bất Bại muốn hỏi “ngươi kích động xong thì làm sao?” bất quá y lập tức nhớ lại, sau liền đổi thành y kích động….. y kích động rồi kết quả là Tề Bạch chân còn mềm nhũn không xuống giường được đây……
Đúng lúc này Tề Bạch ngẩng đầu liếc y một cái, nhỏ giọng oán thầm “sau ngươi liền kích động……” vừa nói vừa xoa eo, còn có chút ủy khuất……
Đông Phương Bất Bại lau mặt một cái, ngày hôm qua lúc Tề Bạch nói được một nửa liền hôn hắn, trong nháy mắt, y bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn cùng Tề Bạch một chỗ hết thảy chuyện khác đều không quan tâm…… bởi vì trước đó Tề Bạch thoạt nhìn thật sự là vô cùng đau khổ…… y lúc đó không tiếp tục hỏi tới, một là bởi vì tình huống lúc đó, y thế nào cũng không muốn từ chối Tề Bạch. Hai là bởi vì, Tề Bạch đã muốn tín nhiệm y, đem chuyện nói cho y biết, y nghĩ mình chỉ cần biểu hiện thái độ vĩnh viễn sẽ không buông tha hắn là được, không muốn quá mức bức bách hắn…… nào biết người này cứ như thỏ vậy, cư nhiên loại chuyện như vậy cũng dám hồ sưu……
Muốn trách cũng chỉ có thể trách y quá đa tâm…… sao có thể đem Tề Bạch đánh đồng với tử sĩ sát thủ chứ…… cái loại sát thủ liếm máu trên mũi đao cùng Tề Bạch như con thỏ con này có cái gì giống nhau đâu……
Chỉ là hết thảy đều trở lại điểm ban đầu, kế hoạch lúc trước của y, một phần bởi vì tim của mình mềm yếu mà chết yểu, mà thị vệ giả trang Tề Bạch một đường đi đều không gặp người nhận thức Tề Bạch, trừ nha hoàn Tú Ngọc đó……
Đông Phương Bất Bại nhìn Tề Bạch núp trong ngực y, mặc dù giả bộ đáng thương hề hề, lại không che dấu được trong mắt không có sợ hãi, đột nhiên có cảm giác vô lực……
Giáo chủ đại nhân cau mày lại, hung ác nói “bổn tọa không có tâm tình nói nhảm với ngươi, ngươi thành thật khai báo cho ta, ngươi rốt cuộc là ai? nhà ở đâu? làm thế nào mà lên được Hắc Mộc Nhai? Rốt cuộc có mục đích gì? Ngươi không thành thật nói, bổn tọa liền đánh bản tử ngươi!”
Tề Bạch cho tới bây giờ đều là được giáo chủ đại nhân phủng trong lòng bàn tay mà cưng chiều, nghe vậy nháy mắt xù lông “ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh bản tử ta?!”
Giáo chủ đại nhân lạnh lùng chọn chọn mi.
Tề Bạch yên lặng, đối với hắn mà nói mọi chuyện đi hết một vòng lại trở lại điểm xuất phát…… lai lịch của mình rốt cuộc có nên nói hay không? Giáo chủ đại nhân rốt cuộc có tin hay không? Nếu không nói mọi chuyện làm sao mà giải quyết được?
Do dự nửa ngày, giáo chủ đại nhân không nhịn được, cau mày nói “không cho phép do dự, có cái gì liền trực tiếp nói, chẳng lẽ còn chuẩn bị lừa bổn tọa lần nữa?”
Tề Bạch lập tức nói “ta là người địa cầu, quốc gia là cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa, nhà ở Bắc Kinh. Thật ra là bởi vì ta không cẩn thận từ trên cầu thang ngã xuống nên mới từ một thế giới khác chuyển đến Hắc Mộc Nhai……”
Giáo chủ đại nhân ánh mắt hơi lành lành nhìn Tề Bạch, phất tay một cái nói “chuyện này quá hoang đường, đổi.”
Tề Bạch trong lòng hừ một tiếng, lòng nói ta là nói lời thật, cũng biết cổ nhân các ngươi không tiếp thu nổi mà!
Đông Phương Bất Bại mắt lạnh quét tới “nói tiếp!”
Tề Bạch ngẩng đầu nghĩ một chút nói tiếp “ta là người Hán, nhà ở kinh sư. Bởi vì cha mẹ ta chết sớm lại không có thân quyến, cho nên cùng người làm bán gia tài đi ngao du, sau đó người làm cũng chết, liền còn lại một mình ta. Ngày đó ta xuất hiện ở Hắc Mộc Nhai đúng là ngày giỗ cha mẹ ta, ta theo thói quen đến tế cha mẹ, cho nên không cẩn thận lên Hắc Mộc Nhai, sau đó bi thương quá độ té xỉu…… chân tướng chính là như vậy……”
Đông Phương Bất Bại tay cũng lười động, trực tiếp một ánh mắt lạnh quét qua, tâm nói Hắc Mộc Nhai ta tuy không phải năm bước một cương, mười bước một tiếu, nhưng cũng không có người ngu ngốc, ngươi khi bọn hắn đều là người mù sao…… giáo chủ đại nhân lần đầu tiên hoài nghi y có phải hay không quá mức dung túng con thỏ nhà mình……
Còn không hài lòng? Tề Bạch vuốt mặt một cái, bắt đầu nghĩ xem mình xem nhiều truyện xuyên không như vậy rốt cục nhân vật trong đó giải quyết vấn đề lai lịch như thế nào…… suy nghĩ hồi lâu, hắn từ trong ngực giáo chủ đại nhân bò ra ngoài, ngồi ngay ngắn đối diện giáo chủ đại nhân, ho khan một tiếng, sau đó nhìn chăm chú Đông Phương Bất Bại, gằn từng chữ nói “thật ra thì, ta mất trí nhớ……”
———–
Hết chương 31……