Đột nhiên mông như bị bỏng, nhảy dựng lên sờ sờ phía sau, hình như không có gì cảm giác, nhất thời yên lòng, xem ra hoàng đế còn chưa biến thái đến mức dùng tư thế đam mỹ đối xử với mình.
Đam mỹ, được rồi, vì sao mình lại nghĩ tới đam mỹ đây? Là bởi vì Long Hiên đế đăng cơ chín năm, hậu cung tần phi lại ít ỏi có thể đếm được, còn bởi vì bốn mươi chín mỹ nữ hắn lại chỉ chọn chín người? Ngày thường Phù Lạc không thể xuất môn, cũng không có bao nhiêu cơ hội quan sát thị vệ trong cung, rất ít thấy hoàng thượng, cũng không thấy được thị vệ cận thân của hắn, có phải đều là đó mỹ thiếu niên không đây? Lại dường như nghe nói hoàng thượng hiện nay bổ nhiệm người trẻ tuổi, ví dụ Trạng Nguyên năm nay, đó là mỹ thiếu niên nhẹ nhàng, khiến không ít nữ tử kinh thành khom lưng, những thứ này là nghe ai nói chứ? Phù Lạc không nhớ rõ, dù sao hiện ở trong cung, tin tức của cung nữ đều linh thông hơn mình, ai nhà mẹ đẻ mình không phải người Viêm Hạ chứ, công chúa nước khác tuy rằng thân phận tôn quý, lại không có chỗ lợi gì.
Nghĩ đến đam mỹ Phù Lạc liền ác hàn một trận. Trong truyện xuyên qua rất nhiều mỹ nam quốc sắc thiên hương đều là đam mỹ đáng ghét á, Phù Lạc càng nghĩ càng cảm thấy hoàng đế cực kỳ giống công, có lẽ vẫn là nam nữ ăn hết. Đêm qua, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vỗ nát trán Phù Lạc cũng không nhớ nổi, chỉ có thể ảo tưởng hoàng đế dùng hết các loại dụng cụ để đánh mình, hơn nữa đôi mắt băng lạnh như biển sâu Bắc Cực kia, Phù Lạc quấn chặt lấy chăn mỏng.
“Nương nương, người rất lạnh à?” Bích Ngô bưng bữa tối tiến vào, vội đi đóng cửa sổ.
“Không, không, không cần đóng.” Cả trong phòng đã tràn ngập hơi thở ác ma, hương vị dâm dật, không thể để cho chúng nó lưu lại. Phù Lạc thực hoài nghi đêm đầu tiên kia nhất định là mình đang nằm mơ, nếu như chuyện xuyên qua này thật sự là giấc mộng thì tốt rồi, mộng vẫn luôn có lúc tỉnh dậy.
Bích Ngô nâng Phù Lạc ngồi dậy, Phù Lạc đưa tay tiếp nhận đũa bạc Bích Ngô đưa tới, ba một tiếng rơi trên mặt đất. Nước mắt, nước mắt cũng không nhịn được nữa chảy xuống. Chứng kiến hai tay vô lực cầm “Đũa”, Phù Lạc cũng không nhịn được ủy khuất trong lòng, vị hoàng đế kia lại có thể làm thương tay của mình, nỗi sợ hãi bị tàn phế khiến Phù Lạc ôm lấy Bích Ngô oa oa khóc lên. “Bích Ngô, ta có thể tàn phế hay không, có thể tàn phế hay không?”
“Không đâu, nô tì đi mời thái y.” Bích Ngô kích động chạy ra ngoài.
Phù Lạc nghĩ thầm mẹ của Vô Kỵ ca ca cũng thật thông minh, đã sớm biết nữ nhân càng xinh đẹp sẽ càng gạt người, lại quên nói nam nhân càng xinh đẹp càng biến thái.
Bích Diệp tiến vào bón cơm cho Phù Lạc.
“Công chúa, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bổn cung cũng không nhớ rõ. Bích Diệp, tối hôm qua ngươi có nghe được cái gì không?”
“Nô tì nghe thấy hoàng thượng mắng, mắng công chúa.” Bích Diệp cẩn thận nói, không ngừng quan sát sắc mặt Phù Lạc.
“Hắn, hắn mắng cái gì?”
“Hoàng thượng mắng công chúa là độc phụ, ác phụ, sau đó chợt nghe thấy công chúa kêu cứu mạng, sau đó nô tì cũng không biết.”
Phù Lạc mới vừa dừng nước mắt lại khóc đến chết đi sống lại, lời nói của Bích Diệp không thể nghi ngờ đã khẳng định suy đoán của mình, may mắn may mắn chính mình không nhớ rõ được gì cả.
Sau khi Thái y xem qua, chỉ nói là vết thương nhẹ không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi. Bích Ngô lại cầm thuốc chữa ngoại thương thái y đưa bôi lên cho Phù Lạc, đau đớn cũng coi như giảm bớt một chút, vào cung này mới bao lâu, đã hai lần bị “Đòn hiểm”, Phù Lạc bắt đầu nhớ nhà, muốn quảng cáo rùm beng pháp chế ở thế kỷ hai mươi mốt.
Điện Can Nguyên
Vạn Toàn chứng kiến tiểu thái giám liều lĩnh bưng lục đầu bài tiến vào, ngăn cản cũng không kịp, hoàng thượng đã thấy được. Ánh mắt Long Hiên đế như gió lạnh tháng hai, giữa tiếng quát nhỏ mà đầy khí thế của Vạn Toàn, tiểu thái giám tè ra quần cút ra khỏi điện Can Nguyên.
Hồi tưởng lại chuyện đêm trước, Long Hiên đế tăng thêm chút sắc mâu, hàn quang chợt lóe lên, khiến Vạn Toàn cảm thấy nếu ở trước mặt hoàng thượng nhắc đến Hạm Đạm Hiên hoặc Phù phi, nhất định là ngại mạng dài. Vì thế chuyện đêm đó sẽ thành bí mật.
Phù Lạc nằm trên giường nghỉ ngơi suốt năm ngày rốt cục có thể xuống giường đi lại. Nhưng vẫn phải che khuất hết các vết thương, cũng không thể khiến tần phi hậu cung này chế giễu nàng. Nhớ tới không lâu nghe Lệ Tiệp dư không ngừng khoe hoàng thượng đối với nàng ôn nhu săn sóc cỡ nào.
Giải sầu, giải sầu, cần giải sầu gấp. Phù Lạc không tự chủ liền đi tới Lê Uyển Viên, từng tiếng đàn sáo vang ra, vũ kỹ trong cung đang tập điệu múa “Nguyệt đản”. Từ chân tường ngắm nhìn Thính Hương thủy tạ nơi xa, nàng có thể thấy trên mặt hồ Liễu A Man đang nhẹ nhàng nhảy múa, Liễu A Man vô dục vô cầu, tự do tự tại, tâm Phù Lạc đã tràn ngập hâm mộ, có lẽ tất cả nữ nhân trong hậu cung chỉ có nàng ấy được tự do, thông minh lựa chọn không liên quan đến hoàng đế.
Đi khỏi Lê Uyển viện, lại thấy một nha đầu trang phục cung nữ đang giẫm lên mấy tảng đá xếp thành đống nhỏ, nhìn lén vào trong Lê Uyển Viên, nhìn đống đá kia, cũng không giống như mới dựng thành hôm nay. Phù Lạc tăng thêm lòng hiếu kỳ, dù sao đã nhiều ngày không có việc gì, xem đến tột cùng cũng tốt.
“Ngươi là ai?”
Nàng kia sợ tới mức té khỏi đống đá, Phù Lạc tiến lên muốn nâng nàng dậy. Nàng lại bò lên trước, quỳ xuống nói: “Phù phi nương nương tha mạng, nô tì, nô tì chỉ là tò mò.”
Phù Lạc không bất ngờ nàng nhận ra mình, ai bảo mình sống hai năm ở trong cung này rồi, mà lại là người gặp người ghét, cung nhân thấy đều hận không thể trốn xuống dưới nền đất chứ.
“Ngươi tên là gì, cung nào?”
“Nô tì tên Ngụy Lan, là cung nữ tạp dịch phụ trách quét tước Nội Thị Giám.”
Ngụy Lan, cái tên Ngụy Lan này vì sao quen thuộc như vậy. “Ngẩng đầu lên.”
Nàng có một đôi mắt thanh tuyền trong suốt tinh thuần, phấn môi nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú, da thịt như khắc băng đúc tuyết, so ra kém dung mạo tuyệt sắc của Ngọc Quý phi, Lệ Tiệp dư, Như Tần, Tĩnh Tần, nhưng quyết không cao ngất phóng túng, cái loại khí chất băng thuần này, khiến mắt người khác tỏa sáng. Nữ tử như vậy, Phù Lạc nhớ ra đây không phải là tú nữ Ngụy Lan hại Tĩnh Tần ngã bị thương sao?
Cũng nhớ đến Bạch Vân Nhược từng nhắc tới tài múa của Ngụy Lan còn tinh xảo hơn nàng ta, đây cũng là một nữ tử yêu múa đi. Trước kia cũng chưa từng chú ý đến nàng, ai bảo Lăng Nhã Phong phong tư áp đảo cướp lấy chú ý của mọi người đây?
Sau khi trở lại Hạm Đạm Hiên, Phù Lạc sai Bích Ngô đi Nội Thị Giám muốn Ngụy Lan làm thị nữ, Vạn Toàn mặc dù biết hoàng thượng không thích Phù phi, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc tốt đắc tội nàng, loại chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên sẽ không làm khó.
“Nô tì vấn an Phù phi nương nương.” Ngụy Lan sợ hãi hành lễ. Lời đồn về Phù phi không phải nàng chưa nghe qua, cũng tận mắt nhìn thấy nàng ngoan tuyệt với Lý ma ma, Hạm Đạm Hiên quả thực chính là nơi cung nữ e ngại nhất trong hậu cung. Hàng năm đều có mấy cỗ thi thể rời đi từ nơi này đó.
“Ừ, tự Lan này phạm vào họ của Hiền phi nương nương trong cung, không bằng Bổn cung cho ngươi sửa một cái tên khác đi, Băng Thuần, Băng Thuần tên này được không.” Như lời Phù Lạc nói, Hiền phi trong cung đức cao vọng trọng, tự Lan trừ bỏ chính nàng ta cùng với thị nữ bên người nàng ta ban cho làm họ, những người khác đều sẽ kiêng dè.
“Băng Thuần tạ ơn nương nương ban tên cho.”
Đúng là nữ tử thông minh lanh lợi, nữ tử thế này không thể cứ mai một như vậy được. Không qua mấy ngày Phù Lạc liền tìm cơ hội đưa Băng Thuần đến chỗ Liễu A Man, mời nàng làm huấn luyện, chỉ nói mình rất thích xem ca múa, hi vọng nàng có thể huấn luyện Ngụy Băng Thuần một chút. Làm thỏa mãn ước muốn của Băng Thuần, cũng là nuôi dưỡng trợ thủ đắc lực cho mình.
Cơ hồ mỗi phi tử trong hậu cung đều sẽ nuôi dưỡng người kế tục mình, đợi đến khi bản thân tuổi già sắc suy, người kế tục còn có thể tiếp tục chiếu cố chính mình. Phù Lạc trực giác được không cần chờ đến khi mình tuổi già sắc suy đã gặp được người kế tục, cho nên một khắc nhìn thấy Ngụy Băng Thuần này liền nghĩ tới kế hoạch nuôi dưỡng người kế tục. Nàng có tin tưởng với tư chất của Ngụy Băng Thuần, cho dù kém Lăng Nhã Phong, nhưng cũng không đến nỗi thua kém quá xa.