Sau đó mặt đỏ tai hồng nhìn Long Hiên đế ngậm một ngụm thuốc, bón đến bên môi mình, Phù Lạc cảm giác có chất lỏng đắng đắng chảy vào trong miệng của mình, thiếu chút nữa bị sặc.
Uống xong một ngụm, thấy Long Hiên đế lại cúi đầu ngậm ngụm thứ hai thì lập tức ngăn cản, “Hoàng thượng, thần thiếp tự mình uống.” Dứt lời quả thực giống cướp lấy chén thuốc, ực ực mà uống xuống.
“Không sợ đắng.”
Phù Lạc khó coi nhăn mặt, lúc nhìn thấy mứt quả trong tay hắn nhất thời tươi cười, lại nhìn thấy hắn đem mứt quả cho vào miệng ăn, ngây ngẩn cả người, cuối cùng hắn lại kề bên môi Phù Lạc, một dòng nước ngọt ngào tràn ngập khoang miệng Phù Lạc.
Ngây ngốc nhìn hắn rời đi, ngây ngốc ngủ.
Phù Lạc cảm thấy Long Hiên đế sủng mình, có chút cao hứng, lại có chút chua xót, thế nhưng cũng không thể thay đổi quyết định của nàng.
Đêm hôm đó, Long Hiên đế chỉ ôm Phù Lạc ngủ, không có gì kia, khiến Phù Lạc có điểm hoài nghi mị lực nữ nhân của bản thân.
Uyển phi kiên trì không muốn liên luỵ Phù Lạc, cũng tưởng niệm Tiểu Tư Du, dọn về lãnh cung, tiếng đàn Trang Du lại ở Tử Trúc Lâm hẻo lánh u tĩnh vang lên. Phù Lạc không biết nên giúp bọn họ như thế nào, cho dù Uyển phi vào lãnh cung, tỷ ấy cũng vẫn là thê tử hoàng đế, hoàng đế làm sao có thể mặc kệ hai người họ, chỉ sợ sau khi biết được, hai người đều khó thoát khỏi cái chết.
Chứng kiến Trang Du mặt co mày cáu cùng Uyển phi âm thầm thương tâm, Phù Lạc chua xót trong lòng một trận. Tiếng đàn Trang Du càng đau khổ lưu luyến, xót xa bi thương.
Lại một đêm, Phù Lạc nhìn Long Hiên đế ngủ, nội tâm không yên bất an. Nam nhân này tinh lực thịnh vượng như vậy mà đã hai tháng không chạm vào mình. Đến phiên mình thị tẩm thì dù phê duyệt trắc trở đến đêm khuya, vẫn cứ ôm lấy mình đi vào giấc ngủ.
Chẳng lẽ, là bản thân mất đi mị lực? Phù Lạc nhanh chóng phủ định, việc này có thể quan hệ đến tương lai của mình.
Chẳng lẽ, là hắn không được? Phù Lạc âm thầm lo lắng, nếu như là thật sự, thật sự thì rất đáng tiếc đó, hắn thật sự rất ngon miệng mà. Có người nói trong nữ nhân trên toàn thế giới chỉ có ba mươi phần trăm từng trải qua cao triều, hơn nữa không phải mỗi lần đều có thể đạt tới. Nhưng Long Hiên đế tuyệt đối có thực lực này, khiến mỗi lần Phù Lạc đều có thể hưởng thụ dục tiên khoái cảm muốn chết, cho nên Phù Lạc rất quan tâm thân thể khỏe mạnh cùng tâm lý khỏe mạnh của hắn.
Phù Lạc trộm mở chăn, thân mình nhẹ nhàng trượt xuống dưới, nhìn không dời mắt đũng quần của Long Hiên đế. Trong lòng mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã bị lòng hiếu kỳ trấn áp.
Còn cách tơ lụa hơi mỏng, nàng nhìn thấy hắn trướng lớn, đứng thẳng, sau đó nàng rất không tình nguyện làm một chuyện mà mỗi lần nhớ tới đều xấu hổ không chịu nổi. Nàng nhẹ nhàng dời qua, còn cách mảnh vải mỏng, phấn lưỡi liếm lên trên cực đại kia.
Tiếp theo là một tiếng “kêu rên”, sau đó là bị người kéo áo ngủ lôi lên, một chân Long Hiên đế duỗi qua, vây Phù Lạc vào trong ngực, “Ngủ.” Khẩu khí rất không tốt.
Lúc Phù Lạc ý thức được mình làm cái gì, nhất thời xấu hổ vạn phần, nhắm chặt mắt bắt đầu giả ngủ. Trong lòng không ngừng an ủi mình nam nhân háo sắc, nữ nhân vì cái gì không thể háo sắc, nam nhân có tình dục, nữ nhân vì cái gì không thể có tình dục, nghĩ như vậy trong lòng dễ chịu rất nhiều.
Chỉ là nóng bỏng của hắn chống lên mông Phù Lạc, Phù Lạc ngượng ngùng kẹp chặt hai chân.
Suy luận: một đêm này hai người khẳng định đều không dễ chịu.
Tháng này sắp sang năm mới trong cung mỗi người đều vội vội vàng vàng, trên mặt vui mừng. Một tháng này trong cung không thể thấy máu, áp lực trong lòng các nô tài nhất thời ít đi không ít, hơn nữa hàng năm lúc này đều đặc chuẩn cung nhân có thể ở gặp người nhà đến thăm người thân ở Khải Tân Môn.
Tiền tiêu hàng tháng của đám cung nhân tăng gấp bội, chế tạo một bộ đồ mới, sao có thể không phải việc vui.
Về phần tần phi, bên trên đều phát xuống thưởng tứ, mua thêm mấy bộ trang phục mới, người nhà có thể vào cung thăm, như thế nào không phải việc vui.
Cố tình chủ tớ hai người ở Thiên Điện cung Thụy Chân đều không vui.
Lộng Ảnh không vui là bởi vì cung nữ giao hảo với nàng đều có người nhà đến thăm, mà nàng không có. Chỉ biết nàng là cô nhi, có hai tỷ tỷ, lại không biết tung tích, cửa ải cuối năm càng gần, tưởng niệm càng dày đặc, cau mày càng sâu.
Mà Phù Lạc không vui, đương nhiên là tưởng niệm cha mẹ ở quốc gia xa xôi. Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, là vì tháng này vốn nên đến ngày Phù Lạc thị tẩm, Long Hiên đế lại đi thiên đàn tế tổ, cuối cùng còn mang về Dự vương phi phong hoa tuyệt đại.
Nghe nói Dự vương phi từ nhỏ lớn lên trong cung, hoàng cung cũng như nhà của nàng ta, hiện tại chỉ là về nhà mẹ đẻ ngụ ở mấy ngày. Mà đã nhiều ngày Long Hiên đế cũng ngoại lệ không hề cho triệu tần phi thị tẩm.
Trong ngự hoa viên lơ đãng chứng kiến Long Hiên đế du ngoạn cùng Dự vương phi.
Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn không chứa châm chọc, mà lại bảo trì rất lâu. Thấy hắn đối với nàng ta quan tâm đầy đủ, hỏi han ân cần, tự mình đỡ nàng ta bước trên thuyền rồng mà Phù Lạc thống hận.
Chứng kiến Dự vương phi thân mặc cung trang thêu hoa mẫu đơn, cao quý thanh lịch, xinh đẹp không gì sánh được, nhìn lại chính mình giản dị kém xa nó, Phù Lạc lần đầu tiên có cảm giác tự biết xấu hổ.
Một đêm này Lộng Ảnh chỉ cảm thấy chủ tử đi đặc biệt lâu, đồ mang về cũng đặc biệt nhiều, chén bể bình vỡ đều có.
Chỉ sợ trong cung không có một người nào, không có một tần phi nào là thật tâm thích Dự vương phi, nàng ta tới nay, cả tâm hoàng thượng dường như cũng bị nàng ta chiếm cứ, hai người du hồ phẩm thơ, đánh cờ bình họa rất thích ý, chỉ khổ cho tần phi mỗi tháng tận lực chờ đợi Long Hiên đế.
Ví dụ như Dung hoa.
Trước khi Như Dung hoa trở thành tần phi hoàng đế là thị nữ của Tằng Tiểu Nghĩa, tên là Như Nhi. Bởi vì diện mạo cực giống Dự vương phi, Long Hiên đế ngẫu nhiên gặp được, thích thú sủng ái, cũng từng sủng quan tam cung, độc chiếm long sủng. Mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy Long Hiên đế, tâm mới biết yêu làm sao có thể địch nổi Long Hiên đế kia, từ nay về sau vì hắn mà sa vào thật sâu. Đáng tiếc bởi vì xuất thân đê tiện, mà bị cả hậu cung bài xích, về sau mất đi thánh sủng lại càng sống một ngày bằng một năm.
Năm đó nàng hưng cũng là bởi vì Dự vương phi, bại cũng là bởi vì Dự vương phi. Nhớ rõ đó cũng là một ngày sắp sang năm, Dự vương phi theo lệ trở lại hoàng cung ở mấy ngày. Hoàng thượng đối với nàng ta là muôn vàn chiếu cố, hết sức sủng ái. Nhìn thấy Dự vương phi, Như Dung hoa tự nhận là cũng thua nàng ta không xa, đáng tiếc so về đối đãi với Dự vương phi, thì biết mình cùng nàng ta như một ngọn nến với một ánh trăng sáng vậy. Dự vương phi nhìn thấy nàng, mặt lộ vẻ không vui, tựa hồ thật sự ghét bỏ một người thấp hèn như vậy làm sao có thể có bề ngoài giống như nàng ta. Nàng ta nghiêng đầu không biết nói những gì với Long Hiên đế, chính là từ nay về sau Long Hiên đế không hề cho thị tẩm Như Dung hoa nữa, cho đến khi chế độ mưa móc cùng triêm hình thành.
Lại đến ngày sắp sang năm mới, hoàng thượng lại vì Dự vương phi vứt bỏ mọi người, tâm Như Dung hoa đã tràn ngập sợ hãi, nàng sợ hãi, sợ hãi lại bị vứt bỏ.
Cho nên, nàng muốn tự tay bảo vệ quyền lợi của mình, nàng từng đã yếu đuối, hiện giờ cũng học xong kiên cường.
Một ngày trừ tịch này, trong cung nơi nơi đều treo đèn lồng đỏ thẫm vui mừng, các cung nữ trong một năm cũng chỉ có mấy ngày mùng Một tháng Giêng mới cho phép trang phục lộng lẫy, cái gọi là trang phục lộng lẫy cũng chính là đồ son phấn được hương nồng chút, ngày thường thì không được trang điểm đậm diễm lệ, tốt nhất để mặt mộc yết kiến. Hôm nay các cung nữ đều trang điểm xinh đẹp, chỉ trông mong quân vương chú ý.
Giờ ngọ, vị Lan Hiền phi cao nhất trong cung hiện nay thiết yến ở ngự hoa viên, mời toàn bộ tần phi cùng nhau thưởng thức kỳ dị hoa thảo. Người làm vườn cố gắng kinh niên, hao phí tâm huyết bồi dưỡng hoa tươi nở rộ vào đông, hôm nay sẽ gặp bưng vào ngự hoa viên cho mọi người cùng thưởng thức.
Buổi chiều, hoàng thượng sẽ ở điện Đình Hiên thiết yến, mở tiệc chiêu đãi quan to triều đình tam phẩm trở lên cùng gia quyến, chúng phi hậu cung cũng sẽ dự thính. Trên yến hội Liễu A Man còn có thể dâng lên ca múa mới nhất, nghe nói năm nay hoàng thượng còn đặc biệt mời ca kỹ nổi nhất kinh thành đến trợ hứng. Sau yến còn có du viên ở ngự hoa viên, các loại đố đèn treo cao, đoán trúng đều có thưởng, đêm đó người đoán đố đèn nhiều nhất còn có thể được hoàng đế trọng thưởng.
Phù Lạc nghe Lộng Ảnh miêu tả, đối với tiết mục đêm nay hướng tới không thôi.
Sau bữa trưa, tần phi các cung ở tại ngự hoa viên đều tự đi lại, thưởng thức hoa cỏ quý hiếm này. Phù Lạc lại cảm thấy rất mệt, đã sớm quen giấc ngủ trưa, sau khi ăn xong lại càng buồn ngủ, tìm một chỗ tiểu các của Lâm Thủy, tựa vào ghế trên hành lang dài của Lâm Thủy nghỉ ngơi, hôm nay ánh nắng tươi sáng, hơn nữa cũng đầu xuân, bất giác hơi lạnh, đáng tiếc thân mình Phù Lạc sợ hàn, bọc một tầng lại một tầng, thoạt nhìn mập mạp giống cái bánh mỳ.
Đang muốn ngủ, lại nghe thấy “bùm” một tiếng, Phù Lạc tính phản xạ trợn mắt nhìn, lại thấy Dự vương phi kêu cứu trong nước cùng Như Dung hoa ở trên bờ đang ngây ngốc nhìn hai tay mình.
Nha đầu của Dự vương phi không biết đã đi nơi nào, nơi này tương đối yên lặng kín đáo, tiếng kêu cứu của Dự vương phi mặc dù kinh động mọi người, nhưng đến lúc mọi người theo tiếng tìm đến, chỉ sợ nàng quần áo rất nặng, không hiểu bơi lội đã sớm chìm xuống.
Phù Lạc không chú ý nhiều, nhanh chóng cởi áo khoác cùng hài, từ trên ghế nhảy vào trong hồ. (Ngươi hỏi nàng vì sao cởi quần áo cùng giầy, nàng là đi cứu người cũng không phải đi tự sát.)
Mùa đông nước trong hồ Tiếp Thiên có thể nói là lạnh băng rét thấu xương, Phù Lạc vừa nhảy xuống cũng có chút hối hận, không nghĩ tới hồ nước lạnh lẽo như thế, phỏng chừng chính mình còn chưa cứu được người đã bỏ mình trước rồi.
May mắn nàng ta cách mình không xa, Phù Lạc ra sức bơi qua, từ phía sau nâng Dự vương phi lên chỉ lộ đỉnh đầu, cố sức bơi về hướng bờ, may mắn hai tiểu thái giám tức thời chạy tới nhảy xuống nước, đem hai người cứu lên, nếu không với khí lực cùng thể cốt của Phù Lạc tuyệt đối không chống đỡ được đến bờ.
Vừa ra khỏi mặt nước, gió lạnh táp vào mặt, quả nhiên so với trong nước còn lạnh hơn, Phù Lạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm cái gì cũng không biết.