• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Phù Lạc theo thường lệ ra khỏi cửa thu thập quần áo chờ giặt.

“Cút ngay, người điên này.”

“Cút ngay, đồ vu bà.”

“Cút ngay, ôn thần, bằng không chúng ta bẩm báo nha môn cho người đến bắt ngươi.”

Phù Lạc nhìn qua là một lão phụ nhân áo quần rách rưới, lảo đảo đi ở trên đường, nhà nhà người người đều ác ngôn đối với bà ấy, thậm chí tiểu hài tử không hiểu chuyện còn tiến lên quyền đấm cước đá, phun nước miếng.

Lão phụ nhân nghiêng ngả loạng choạng đi về hướng Phù Lạc, té xỉu ở dưới chân của nàng. Phù Lạc tính phản xạ nâng bà dậy, người bên cạnh nhận thức Phù Lạc nhanh chóng nói: “Đại thẩm, đừng để ý tới bà ta. Bà ta là vu sư, triều đình mệnh lệnh rõ ràng cấm vu sư, gặp phải đều giết không luận tội, đại thẩm đừng chọc vào phiền toái này.”

Phù Lạc cũng từng nghĩ tới không dính nhiễm bất cứ phiền phức gì, cứ như vậy bình tĩnh trôi qua cuộc sống ở thời không này, nhưng hiện tại quả thực không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho lão nhân đáng thương đây.

Nhớ tới việc mình từng trải, nếu không phải Tằng đại thẩm tốt bụng, chỉ sợ mình đã sớm mất. Cho nên vẫn đỡ lão nhân dậy, trở về ổ nhỏ của mình.

Sau khi lão nhân tỉnh lại, xem thần trí thật sự có chút không bình thường, cứ tự nghe tự nói. Nói bà là hậu nhân của bộ tộc hoàng hậu Liên Nguyệt, Hiên thị hoàng triều bạc tình bạc ý, sau khi hoàng hậu Liên Nguyệt mất đi, bốn phía hãm hại tộc nhân của nàng.

Hoàng hậu Liên Nguyệt, Phù Lạc có biết đến, nhưng không nghĩ tới nữ tử truyền kỳ của hậu cung Viêm Hạ này sau khi chết đi, Hiên thị đối tộc nhân của nàng lại có thể không bảo hộ mà là hãm hại. Đối bộ tộc của hoàng hậu Liên Nguyệt, Phù Lạc từ những tư liệu trong sử sách linh tinh biết thế hệ các nàng đều tinh thông vu thuật, làm Tế Tự cho Hiên thị hoàng triều. Có lẽ hoàng tộc Viêm Hạ đối vu thuật căm thù đến tận xương tuỷ, cục diện bộ tộc vu sư từ Viêm Hạ đã hoàn toàn biến mất cho thấy, lão nhân điên này có lẽ không phải đang nói dối.

Thân mình lão nhân đã giống như ánh nến trong gió, ngủ rồi tỉnh, tỉnh thì mắng to Hiên thị bạc tình, sau đó tiếp tục mê man, chỉ ở một khắc cuối cùng, lão nhân kia mới giống như đã khôi phục một chút thần trí.

“Cô nương là một người tốt, chỗ này của ta có một phần mật thư của hoàng hậu Liên Nguyệt, xin người thay ta giữ gìn thật tốt, tương lai giao cho hậu nhân bộ tộc Liên Nguyệt. Nếu, nếu không phải không người nào có thể phá giải mật thư của hoàng hậu Liên Nguyệt, chúng ta nhất định sẽ không để cho Hiên thị phong quang như vậy ~~”

Phù Lạc chỉ có thể nhận lấy phó thác của lão nhân, bởi vì không kịp thoái thác, bà đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Phù Lạc nhìn cuốn vở được giấy dầu bao lấy trước mắt, xem hay là không xem đây, tò mò vô cùng. Mật thư của hoàng hậu Liên Nguyệt đó, mật thư trong truyền thuyết không ai có thể phá giải đó, cuối cùng Phù Lạc vẫn mở cuốn vở này ra.

Chữ trước mắt đây, không phải, không phải Anh ngữ à?

Phù Lạc há to miệng.

Nội dung bên trong lại càng rung động vô cùng.

Hoàng hậu Liên Nguyệt, không ngờ cũng là người xuyên qua.

Mật thư của nàng ghi lại lai lịch của nàng, nhân sinh của nàng, kết cục của nàng.

Cũng cho Phù Lạc hi vọng mới.

Phù Lạc thu thư, không biết nên cười hay nên khóc. Cười chính là, rốt cuộc tìm được con đường trở lại hiện đại, khóc chính là, bản thân đã cố sức rời khỏi địa phương duy nhất có thể đưa mình trở về, hiện giờ muốn tiếp tục trở về, thì nói dễ hơn làm, huống chi còn phải ~~

Trong nháy mắt Phù Lạc đã muốn buông tha cho hi vọng trở lại hiện đại, bởi vì cần đạt tới mục đích kia, hi vọng này thật quá xa vời.

Nhìn cuộc sống trước mắt, Phù Lạc không hề oán hận, nhưng cũng không thể không nói nàng có tâm lý cam chịu. Ở thế giới này, nàng không hề vướng bận, không hề quyến luyến, cuộc sống như vậy, cuộc sống tra tấn thân thể thế này, mới có thể chết lặng đi trái tim đau đớn.

Hiện giờ một khi đã có hi vọng rồi, nếu bỏ qua, Phù Lạc chỉ sợ thực sự sống không thể yêu.

Trước mắt chỉ có thể quay về trong cung trước, tiếp tục đi một bước tính một bước.

Phù Lạc lần đầu tiên khoan dung cho bản thân nhớ tới Long Hiên đế, tên Long Hiên đế đáng giận đã bỏ rơi mình.

Đây đối với tự tôn của Phù Lạc chính là đả kích rất lớn, ở hiện đại mặc dù là nữ nhân bình thường, nhưng cũng tuyệt không phải hạng người mặc cho nam nhân nói muốn là muốn, nói bỏ thì bỏ.

Hiện giờ không phải mình rời khỏi Long Hiên đế, mà là Long Hiên đế vứt bỏ mình, nghĩ đến loại tình cảnh này, lo lắng, căm giận đến mức ngủ cũng không ngon. Nhưng cũng chỉ có thể nhịn, bởi vì bất luận quá trình như thế nào, loại kết cục này đúng là thứ mình cần, cho nên Phù Lạc cuối cùng vẫn cam nguyện cuộc sống của mình.

Hiện giờ vì rời khỏi thời không này, Phù Lạc chỉ có thể lựa chọn lại trở về nơi hậu cung dù muốn cũng không nguyện nhớ tới kia.

Long Hiên đế, lần này ta không chỉ cần kết quả, còn muốn quá trình.

Phù Lạc âm thầm vì bản thân mà cổ vũ, nếu không thể cởi bỏ cái kết Long Hiên đế vứt bỏ mình đi, cho dù trở lại hiện đại, nhớ tới chỉ sợ cũng tổn thương tự tôn tổn thương tự tin tổn thương cảm tình.

Phù Lạc quay về hướng Hoàng thành Viêm Hạ, làm một tư thế cố lên.

Long Hiên đế, chờ ta đi.

Có hi vọng, ngày tự nhiên trôi qua quả thật vui vẻ hơn rất nhiều. Trở lại bên người Long Hiên đế là lựa chọn bất đắc dĩ của Phù Lạc, nhưng trước khi trở về còn có rất nhiều rất nhiều việc phải làm.

Nếu cứ trở về như vậy, đừng nói Long Hiên đế coi khinh mình, chính mình cũng không qua được một cửa của bản thân.

Thị trấn bởi vì liên quan đến lão phụ nhân, thì không ngốc nổi nữa rồi, ánh mắt mọi người nhìn Phù Lạc đều mang theo đề phòng, cho nên Phù Lạc thu thập xong nữ trang, mang theo tích góp nhỏ bé đến đáng thương đi thành Nguyên Quy.

Nửa năm sau trong thành Nguyên Quy xuất hiện một tin tức không lớn không nhỏ.

Nói là nói như vậy.

Ngươi có thể cùng người đi Xuyên Nguyệt lâu so tôn quý;

Ngươi có thể cùng người đi Nhất Tương Phùng so nhã trí;

Nhưng ngàn vạn lần không nên cùng người đi Minh Nguyệt Đang so quý nhã.

Mang theo y phục của ngài,

Đến “Minh Nguyệt Đang” thể nghiệm cuộc sống quý nhã bất phàm.

Vì y phục của ngài

Chế tạo lưu trình giặt đồ đặc biệt.

Làm ra hương thơm chỉ thuộc về ngài.

——— phường giặt đồ Minh Nguyệt Đang

(Nhất Tương Phùng là một khách sạn cấp năm sao, nếu dùng từ hiện đại để nói)

Cái gọi là chuyên gia.

Sau khi Phù Lạc đến thành Nguyên Quy tiếp tục làm nghề nghiệp mình quen thuộc nhất, giặt quần áo.

Bất kỳ công việc gì chỉ cần ngươi trả giá thiệt tình, trả giá cố gắng, trả giá trí tuệ thì sẽ có hồi đáp.

Phù Lạc tận tâm tận lực giặt sạch mỗi một bộ y phục, dùng bí quyết giặt quần áo mà ngày thường mình hay nghe mẹ nói giặt sạch vết bẩn ngoan cố, mỗi thời điểm đó, luôn đặc biệt tưởng niệm tại người nhà ở thời không nơi xa.

Nàng học dùng gạo dấm bỏ đi mồ hôi chua khó ngửi;

Dùng ngó sen tươi mới loại bỏ vết ố nước tương;

Dùng nhựa củ cải trắng giặt sạch vết máu ~~

Không may vá được quần áo, thì nhờ Vương đại thẩm cách vách may vá, tóm lại quần áo giao trả lại cho khách nhân, đều phải làm thật tốt.

Dần dần cũng có danh tiếng.

Phù Lạc bắt đầu nhận được quần áo của hộ gia lớn một chút.

Loại quần áo này, Phù Lạc không chỉ muốn giặt sạch còn muốn làm đẹp.

Dùng vải ướt thật dày bọc sắt nóng, đem áo tơ dễ bị nhăn ủi phẳng.

Không có huân hương, thì bọc hương hoa quả, để quần áo từ trong ra ngoài tản ra mùi thơm.

Có điều việc chân chính khiến phường giặt đồ “Minh Nguyệt Đang” của Phù Lạc hưởng ca tụng trong thành Nguyên Quy, vẫn là Ngô Mẫn Nhi thiên kim của quan phụ mẫu Ngô Thái Thú ở thành Nguyên Quy.

Phù Lạc vì có được cơ hội giặt sạch quần áo cho Ngô Mẫn Nhi, quấn quít chặt lấy hơn mười ngày, mới được nàng ta ban ân cho một cái váy cũ đã ố vàng còn bị rách. Có điều việc này vẫn khiến Phù Lạc rất vui vẻ.

Váy tuy có cũ, nhưng không khó nhìn ra đó là vật liệu may mặc vô cùng sang quý, bởi vì sang quý, cho nên dễ rách.

Phù Lạc đầu tiên là đem giặt nước gạo cùng vỏ quýt cho vào trong nồi thêm nước nấu, đem y phục bị ố vàng ngâm trong đó vò qua, dễ dàng khiến quần áo khôi phục trắng tinh cùng sáng bóng.

Sau đó xem qua vết rách ngang hông bộ y phục, lớn mật xin Trương thẩm cách vách làm theo thiết kế của mình, làm một cái nơ con bướm độc đáo có rèm tua che đi chỗ vá.

Cuối cùng đem hoa quả đúng mùa để huân hương.

Ngô Mẫn Nhi thấy cái váy khôi phục như mới, lại vì nơ con bướm có rèm tua rất độc đáo thời thượng, loại biểu cảm này, khiến Phù Lạc cảm thấy rất đáng giá.

Rất nhanh Phù Lạc có được quyền giặt quần áo duy nhất cho Ngô Mẫn Nhi, sau đó là Ngô phu nhân, chủ tử từ trên xuống dưới của Ngô gia, sau đó là Ngô Mẫn Nhi giới thiệu cho các thiên kim tiểu thư, quan lại quyền quý khác.

Theo thu nhập gia tăng, Phù Lạc đặc biệt thuê Vương thẩm cùng Trương thẩm phụ trách may vá, chế y, mời điều hương sư đặc biệt phối hợp các loại huân hương mà người thuê yêu cầu. Từ nương nương các cung trong cung, đương gia hoa đán của Xuyên Nguyệt lâu, Phù Lạc đều gặp qua, đều biết, các nàng đều là nhân vật dẫn dắt lưu hành của hoàng triều Viêm Hạ, Phù Lạc bằng cảm giác của mình, rất có khả năng ngửi ra phương hướng biến hóa của các mốt, mùi thơm.

Cho nên hương liệu nàng phối, tất cả mọi người đều coi như vừa lòng. Cuối cùng còn có mỗi tiểu thư đến mời Phù Lạc làm hình tượng thiết kế sư, đáp ứng không xuể.

Thu phí để Minh Nguyệt Đang giặt một bộ y phục, có đôi khi còn không thua kém lúc mua một bộ quần áo mới.

Phù Lạc dùng mặt nạ, trà làm đẹp miễn phí bắt lấy tâm của mỗi tiểu thư phu nhân.

Dần dần “Minh Nguyệt Đang” bắt đầu trở thành hội viên chế, không phải hội viên mà muốn ở nơi này giặt quần áo, vậy thì không thể, muốn trở thành hội viên, nhất định phải ít nhất được hai hội viên trở lên tiến cử mới được, cho nên “Minh Nguyệt Đang” bắt đầu trở thành tượng trưng của thân phận.

Lúc đầu Phù Lạc cũng không ngờ rằng sẽ có hiệu quả tốt như vậy, đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên, quả nhiên là danh ngôn không lừa người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK