Khoảng 8h bác Lưu đã đến trước cửa, Thẩm Lệ Quyên dặn dò con gái:
-“Đến nhà người ta phải ngoan, lễ phép với người lớn nha con. Không được nghịch ngợm như ở nhà đâu đấy.”
-“Dạ con biết mà, mẹ đừng lo hihi. Thôi con đi nha. Bye mẹ.” Cô hôn tạm biệt mẹ rồi lên xe.
Nhìn chiếc xe rời đi Thẩm Lệ Quyên cũng vội vào nhà. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng phanh xe phía sau lưng. Cô quay lại thì nhìn thấy một chiếc Range Rover màu trắng đỗ trước nhà cô. Ngôn Thiên Minh thong thả bước xuống xe, hôm nay anh mặc một áo sơ mi màu xanh nhạt, phối với quần short trên gối màu xám. Trời ơi, đây là Giám đốc cao cao tại thượng hằng ngày của cô đây sao? Quá đẹp trai rồi.
Thấy Thẩm Lệ Quyên ngây ngốc nhìn mình. Ngôn Thiên Minh tháo kính mát xuống đến gần cô.
-“Em là đang đợi tôi hay sao?”
-“À…không phải, tôi đưa Tiểu Tích ra xe đến nhà bạn thôi.” Cô hơi khẩn trương biện hộ.
-“Vậy à. Đã như vậy thì chúng ta đi luôn vậy.”
-“Khoan đã, tôi còn chưa thay quần áo. Anh chờ một chút có được không.” Lúc đưa con gái ra trước cửa, cô chỉ mặc một bộ váy liền, khoác thêm một cái áo len ở ngoài thôi. Làm sao có thể mặc vậy để đi ra đường cơ chứ.
-“À xin lỗi, tôi quên mất.” Anh hơi buồn cười vì sự nôn nóng vừa rồi của chính mình. Cô đâu biết không chỉ có cô bối rối, mà người trước mặt cô cũng lúng túng không kém.
-“Vậy tôi vào nhà đây. Anh chờ tôi một lát nha, rất nhanh thôi.” Cô cảm thấy hơi mất mặt khi để anh nhìn thấy cô trong bộ dạng lôi thôi thế này. Chỉ muốn chuồn nhanh một chút thôi. Nhưng vừa quay đi lại bị anh bắt lấy cánh tay, cô quay lại.
-“Em định bắt khách đứng ở ngoài này, để chờ em hay sao?” Anh tỏ vẻ “nghi ngờ”.
-“Xin lỗi tôi thất lễ, mời anh vào nhà dùng trà.” Sao cô lại đi từ mất mặt này đến mất mặt khác vậy chứ.
Thẩm Lệ Quyên vội mời Ngôn Thiên Minh vào nhà. Anh ngồi ở sofa, cô vào bếp bưng ly nước ra mời anh.
-“Em cứ để tôi tự nhiên đi. Không cần khách sáo vậy.” Anh vừa nói vừa mỉm cười.
-“Vậy tôi vào trong thay quần áo. Anh tự nhiên nha.” Nói rồi cô đi vào phòng. Anh lẳng lặng ngồi trên sofa quan sát. Ngôi nhà tuy không lớn, nhưng rất gọn gàng. Rất ấm áp và có không khí gia đình. Nó làm anh khao khát muốn trở thành một phần của gia đình ấy, càng muốn cố gắng vì mẹ con cô mà nỗ lực che chở.
Vừa suy nghĩ, anh nghe thấy tiếng động phía sau nên quay lại. Cô mặc một maxi màu trắng, dài đến mắt cá chân. Bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng màu xanh dương, cộng với một chiếc túi màu trắng tạo nên một phong cách thời trang hoàn hảo. Nhìn thế này không thể nào biết được cô là người phụ nữ 30 tuổi và đã làm mẹ rồi được.
-“Giám đốc, chúng ta đi được chưa vậy?” Cô lên tiếng hỏi.
-“À…à, Đi thôi.” Anh đứng dậy đi cùng cô ra cửa. Quả thật hôm nay cô ăn mặc tuy giản dị, nhưng anh lại thấy thật đẹp. Làm anh có chút mất hồn.
Lên xe, Thẩm Lệ Quyên tò mò hỏi anh:
-“Giám đốc chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
-“Bí mật, đến nơi em sẽ biết.” Anh mỉm cười ra vẻ thần bí.
-“…oh…” Trong tình huống thế này cô cũng chẳng biết nói gì. Không khí cứ vậy mà cũng yên tĩnh hẳn.
….
Trong lúc này, Điệp Tích cũng đã được bác Lưu đưa đến Tưởng gia. Nhìn vào ngôi biệt thự cũng đủ biết gia chủ là người giàu có thế nào. Xe vào cổng đã thấy được ngôi biệt thự màu trắng với lối kiến trúc tân thời, được xây dựng trong một khuôn viên khá rộng. Bước xuống xe, Điệp Tích đã thấy Giai Kỳ đợi ở cửa chạy đến:
-“Tiểu Điệp, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Vào nhà thôi.” Cô bé kéo tay cô vào trong nhà.
Vừa vào phòng khách, đã thấy một người phụ nữ tầm tuổi mẹ cô ngồi trên ghế sofa cắm hoa. Trong bà rất sang trọng, lại có khí chất như vậy chắc hẳn là mẹ của Giai Kỳ. Chưa kịp để cô đến chào, Giai Kỳ đã kêu lên:
-“Mẹ, đây là bạn thân nhất của con – Điệp Tích.”
-“Dạ chào dì ạ, cháu là Điệp Tích. Bạn của Giai Kỳ.” Cô cúi người lễ phép chào.
-“À cháu chính là Điệp Tích sao, Giai Kỳ nhà dì lúc nào cũng nhắc đến cháu. Còn nói nếu dì gặp cháu rồi cũng sẽ thích cháu như nó vậy. Nhưng thật sự cháu là một đứa trẻ rất đáng yêu, thật là rất xinh nha.” Vừa nói bà vừa nựng má của cô, tỏ ra yêu chiều.
-“Dì đã quá khen rồi ạ. Thật sự cháu không dám nhận.” Cô tươi cười đáp lại.
Trong lòng Tô Bình âm thầm đánh giá cô bé trước mặt. Tuy cùng tuổi, nhưng so với con gái cô thì đứa nhỏ này dường như chính chắn hơn rất nhiều. Chỉ là một câu nói lại tỏ ra rất lễ độ, rất khéo xử sự. Ắt hẳn gia đình rất nghiêm trong dạy dỗ con cái mới có thể dạy ra đứa trẻ như vậy được. Thật ngưỡng mộ.