• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó Hỏa Tú đã đem đến cho cô một chiếc điện thoại hoàn toàn mới, hiển nhiên còn là một nhãn hiệu xa xỉ có giá gần bằng một chiếc xe. Nhìn qua thì đơn giản, nhưng Khương Tuệ Lương biết rằng Tạ Triết sẽ không mua cho mình điện thoại đơn giản vậy đâu.

Quả nhiên, cô đoán đâu có sai, ngay sau khi đưa điện thoại cho cô xem qua thì anh còn cầm lại, tự lưu số của mình làm số điện thoại khẩn cấp. Sau đó còn đưa cho Kim Yết cài đặt cái gì đó kết nối với anh nữa, nghe qua thì là Tạ Triết muốn bảo vệ sự an toàn cho cô, chỉ cần cô di chuyển ra khỏi phạm vi an toàn là điện thoại sẽ tự gửi định vị và vị trí của cô cho Tạ Triết ngay.

Nhưng nếu như buổi tối hôm đó chỉ dừng lại ở việc Khương Tuệ Lương được đổi điện thoại thì đâu còn gì thú vị nữa, tầm khoảng bảy giờ tối, khi này cô và Tạ Triết vẫn còn đang ngồi ở phòng khách để xem phim, thì lúc đó Hỏa Tú đã bước vào và báo rằng có người Khương gia đến tìm anh.

Tạ Triết cũng chỉ hơi nhíu mày, rồi lại để Khương Tuệ Lương cùng Thủy Nhai đi lên phòng trước, bản thân ánh sẽ tiếp đón người của Khương gia. Nhưng Khương Tuệ Lương nhất quyết là không đồng ý, cô muốn ngồi ở đây xem cha của cô sẽ nói những gì về mình. Vì yêu chiều nên Tạ Triết cũng đồng ý, nhưng lại căn dặn Thủy Nhai phải mang thêm một cái áo khoác cho cô nữa, anh sợ cô sẽ bị lạnh. Được một đại boss cưng chiều như vậy, Khương Tuệ Lương bất giác lại sinh ra sự ỷ lại với anh.

Lúc Khương Đạt Lệnh, Vũ Oánh và Khương Tuệ Tĩnh đi vào đã thấy cô cùng Tạ Triết ngồi chung một chỗ, không chỉ vậy mà anh còn vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô nữa chứ, cái hành động đó hoàn toàn khiến cho Khương gia chết trân tại chỗ, nhưng với sự thúc giục của Hỏa Tú thì ba người họ phải đi vào bên trong.

Khương Đạt Lệnh lúc này chỉ nhìn chăm chăm vào Tạ Triết mà thôi, ông ấy còn cười rất giả tạo, nói:

- Tạ thiếu... Tôi đưa Tĩnh Tĩnh đến đây là để giải thích một chút.

Tạ Triết đến nhìn cũng không nhìn, chỉ thấy Thủy Nhai mang áo khoác đến là anh còn tự tay cầm lấy áo khoác rồi mặc lên cho Khương Tuệ Lương, sau đó anh còn nắm lấy tay của cô nói:

- Em muốn ngủ chưa?

Khương Tuệ Lương lắc đầu, thấy cô lắc đầu thì Tạ Triết vẫn cưng chiều xoa xoa nhẹ lên gương mặt của cô. Rồi mới nhìn sang Khương Đạt Lệnh, nói:

- Giải thích chuyện gì?

Khương Đạt Lệnh lúc này liền quát Khương Tuệ Tĩnh một tiếng, còn bảo cô ta quỳ xuống trước mặt của Tạ Triết. Đương nhiên cô ta rất nghe lời nên cũng quỳ xuống, bắt đầu sụt sịt khóc lóc đầy oan ức. Tuy nhiên, Khương Đạt Lệnh lại còn chỉ tay lên đầu của cô ta, nói:

- Con đó, tại sao lại làm ra mấy chuyện xấu hổ như vậy chứ? Tạ thiếu đây là người đáng để nương tựa cả đời, sao lại không biết liêm sỉ mà gài bẫy hãm hại chị mình như thế... Nếu không phải Âu Trực là người tốt thì thanh danh của Tuệ Lương phải làm sao đây? Sau này chị con phải gả cho ai đây!

Còn chưa để Khương Tuệ Lương nổi giận thì Tạ Triết đã bắt đầu sa sầm mặt mũi rồi, anh còn ngồi sừng sững ở đây mà lão gia họ Khương đó còn dám nói sẽ gả Khương Tuệ Lương đi sao? Đúng là không biết sống chết là gì, đây gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Nhưng điều làm cho cô bất ngờ nhất chính là diễn xuất của Khương Tuệ Tĩnh, cô ta bị cha chửi mắng liền khóc lóc rất thảm thiết, không chỉ vậy mà cô ta còn khoa trương hơn khi vừa quỳ vừa đi đến dưới chân của Tạ Triết, sau đó bám víu lấy chân anh, nói:

- Tạ Triết... Em xin lỗi, là em nhỏ dại chưa hiểu chuyện... Nhưng cũng là vì em sợ... Em sợ anh nên mới làm như thế thôi. Bây giờ em biết anh là người tốt, anh mới người đáng để em nương tựa cả đời... Tạ Triết... Em xin lỗi... Em không cố ý gài bẫy anh và chị hai đâu... Thật đó... Em...

Khương Tuệ Tĩnh diễn xuất đỉnh đến mức mà chưa nói hết câu đã òa khóc đến đau đớn, giống như là cô ta vừa tự tay đánh mất vật gì đó rất quan trọng vậy. Người ngoài nhìn vào chắc là tưởng rằng Khương Tuệ Lương rất yêu Tạ Triết đi, nhưng chắc họ không ngờ... Đó chỉ là diễn xuất mà thôi!

Mà đại boss Tạ Triết của chúng ta cũng không phải dạng vừa, nhìn thấy Khương Tuệ Tĩnh đang khóc lóc dưới thân, còn đụng chạm chân mình là anh liền thẳng chân đá cô ta ra, ánh mắt không chút tình cảm nói:

- Nói thôi, đừng động đến tôi.

Khương Tuệ Tĩnh bị anh đá mà giật mình, cái cách mà Tạ Triết đối xử với cô ta hoàn toàn khác với Khương Tuệ Lương... Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra!

Cảm thấy bản thân cầu xin Tạ Triết không được, Khương Tuệ Tĩnh lại quỳ đến bên chân của cô, cực kỳ "thành tâm" nói:

- Chị hai, em biết chị chỉ muốn trả đũa em mới qua lại với Tạ Triết thôi đúng không? Nhưng chị nghĩ sai rồi đó... Em và anh Âu Trực hoàn toàn không có gì cả, mỗi khi anh ấy ở bên cạnh em đều nhắc đến chị, anh ấy rất yêu chị, anh ấy sẽ không bao giờ phản bội chị đâu... Thật đó... Chị phải tin tụi em... Chị hai...

Mặc dù diễn xuất của Khương Tuệ Tĩnh hơi dở tệ một chút, nhưng mà lại có người tin... Và người tin là Tạ Triết, trong tai anh bây giờ chỉ còn văng vẳng mấy câu như "Mỗi khi anh ấy ở bên em đều nhắc đến chị" hoặc là "Anh ấy rất yêu chị",... Cứ như vậy mà gương mặt của Tạ Triết lại sa sầm hơn, không vui mà nhìn về Khương Tuệ Tĩnh, nói:

- Nói xong chưa?

Một giọng nói lạnh lẽo đến mức thấu xương, làm cho người khác phải rùng mình, và Khương gia cũng không ngoại lệ.

- Tạ Triết... Anh...

- Câm miệng lại! Nếu cô còn dám nhắc đến Phó Âu Trực trước mặt Lương Lương một lần nào nữa... Tôi sẽ cắt lưỡi cô cho chó ăn!

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK