Con hẻm chật chội, không thể chen một lúc hai người, đi một lúc, Thẩm Bồi lại phải ngoái đầu xem Khương Hoà Tông có đang đi phía sau cậu không.
“Cẩn thận vũng nước, cậu mang giày trắng đừng để bị dơ.”
Khương Hoà Tông đi đằng sau khẽ đáp “Ừm”, lặng lẽ làm theo.
Mãi đến cuối con hẻm Thẩm Bồi mới dừng lại, dẫn Khương Hoà Tông vào một tiệm cơm nhỏ không có biển hiệu.
Thời tiết mùa thu vốn luôn se se lạnh, ánh mặt trời trên đầu suốt đường đi đều bị các cầu thang hai bên đường che khuất, hơi ấm rất ít ỏi. Thế nhưng hai người vừa bước vào cửa tiệm đã cảm nhận được không khí ấm áp. Hơi nóng bốc lên khiến khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, khách hàng trong tiệm không nhiều, mọi người đều rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng nói chuyện khe khẽ, cả cửa tiệm như trở thành một cái “lồng hấp” đủ sắc đủ vị.
“Bác ơi, lấy cho bọn cháu hai bát cháo thịt nạc trứng muối, một bát cháo bắp thịt nạc ạ.” Thẩm Bồi quen đường quen nẻo tìm một chiếc bàn trống cạnh tường mà ngồi xuống, nói với bác Triệu - người đang học các điệu nhảy quảng trường: “Thêm một bát cháo thịt nạc khoai mỡ tốt cho dạ dày nữa ạ!”
Khương Hoà Tông nhìn mấy chữ “Quán cháo bác Triệu” in trên bảng giá, cảm thấy có chút quen thuộc.
Thẩm Bồi mỉm cười, vừa gấp khăn ăn trong tay vừa chậm rãi giải thích: “Bác Triệu cũng chính là bác ấy, quán thịt nướng BBQ ngoài đầu hẻm chính là tiệm của con trai bác ấy đấy.”
Bác Triệu mang cháo đến đặt trên bàn hai người, dùng tay gõ nhẹ phía sau gáy Thẩm Bồi: “Cháu nói lại một lần nữa!”
Thẩn Bồi che lại gáy của cậu, cười bảo: “Được rồi, cháu biết rồi, bác không có con trai, Triệu Hà không phải con của bác, bác không có liên quan gì đến Triệu Hà!”
Gương mặt vốn buồn bực của bác Triệu chẳng mấy chốc đã trở nên vui vẻ, cảm thán hỏi cậu: “Nhóc Dương với nhóc Sài đâu mất rồi, mà cậu bạn này đẹp trai thế, bạn mới của cháu à?”
“Hai cậu ấy đi mua bánh trứng nướng rồi ạ, một lát nữa sẽ đến sau. Còn cậu bạn này là bạn cùng bàn của cháu, tên là Khương Hoà Tông.”
Bác Triệu cười vui vẻ, nói đùa rằng: “Cháu không ăn gừng, cũng không ăn hành mà. Nhóc đẹp trai đừng chơi với cậu bé này nữa, hai người “bát tự” không hợp, được không?”
Não Cá Vàng team
Hai mắt Thẩm Bồi đảo qua đảo lại, nhếch cằm nói: “Nhóc đẹp trai không nghe lời bác đâu, cậu ấy vẫn sẽ chơi chung với cháu, bác hâm mộ không? Bác hâm mộ thì đi tìm Triệu Hà đi ạ, bạn của cậu ấy cũng đẹp trai lắm.”
Bác Triệu trợn mắt nhìn cậu: “Nghe cháu nói nhảm nhí kìa, bên cạnh thằng nhóc đó làm gì có được ai đẹp trai, đứa nào đứa nấy đều “hung thần ác sát”, tìm đâu ra được người nào vừa đàng hoàng vừa có sức sống giống như mấy đứa.”
Thẩm Bồi vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Dương Hi và Sài Xuyên vội vàng chạy vào quán, thế nên cậu không tiếp lời bác Triệu nữa. Cậu chậm rãi đặt bông hoa gấp bằng giấy ăn vào tay Khương Hoà Tông, lại vờ như không có chuyện gì xảy ra chia phần ăn, cúi xuống thổi nguội rồi bắt đầu ăn.
Hơi nước bốc lên nóng hầm hập, hun đến mức cả mặt mũi cũng như sắp tan chảy, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại trên lưng.
Đồ ăn rất ngon miệng, hạt cháo vừa dẻo vừa thơm, sau khi nuốt xuống còn để lại vị ngọt nhẹ nơi đầu lưỡi. Thịt nạc được thái thành từng miếng vừa ăn, không dai không dính răng, mềm tan trong miệng. Khoai mỡ tạo nên chút cảm giác thô ráp, vị ngọt thanh.
Khương Hoà Tông sau khi nếm vài muỗng đã rất sửng sốt. Khi anh còn nhỏ, ba anh cũng thường hay nấu cháo, các loại gia vị khác nhau khiến cho nồi cháo càng thêm thơm ngon. Mẹ anh thì chỉ biết nấu cháo trắng, vì để rửa ít chén bát hơn, mẹ và anh thường hay để ba anh nấu cháo mặn, nếu vậy thì chỉ cần rửa một cái nồi và ba chén con ăn cháo là được.
Mãi đến sau này khi anh tự mình thử nấu cháo mặn mới nhận ra, các loại nguyên liệu phụ khi nấu chín rồi cũng cần bỏ ra bát, những thứ lặt vặt như thế cộng lại, cũng cần dùng rất nhiều chén bát.
Lúc mẹ anh nhìn thấy nồi cháo mặn anh nấu, tức giận đập vỡ hết chén bát, mẹ nói những nồi cháo mặn đó đều có cái giá phải trả, nói với anh mỗi một nồi cháo mặn đó đều là “quà bồi thường” cho anh mỗi khi ông ấy ra ngoài vụng trộm ngủ với người khác.