Thẩm Bồi khó chịu cầm thìa gõ vào bát vang lên mấy tiếng choang choang: “Này này này! Sao mà phải nhìn đi chỗ khác dữ vậy! Bộ tôi xấu lắm hả? Tôi thấy vẻ ngoài tôi cũng khá được mà…”
Khương Hoà Tông thấp giọng trả lời một câu: “Không xấu, đẹp lắm.”
Thẩm Bồi lần đầu tiên nghe thấy có người khen cậu đẹp trai với cái giọng “khách quan, công bằng, máy móc” như thế, không biết nên nên khóc hay nên cười mà nói: “Cảm ơn.”
“Tớ bảo này, hôm nay đã là thứ sáu rồi, tối nay các cậu có tính về nhà không?” Sài Xuyên cuối cùng cũng ăn xong bát cháo của cậu ta, ngẩng đầu hỏi mọi người.
Dương Hi gật đầu: “Tớ muốn về nhà sạc điện thoại. Các cậu có đồ gì như là đèn điện hay sạc dự phòng gì đó cần sạc điện thì nhớ đưa cho tớ.”
Sài Xuyên: “Được, vậy tuần này tớ không về nhà nữa, định đi tự học. Mấy ngày trước thầy toán mới giao một xấp bài tập, tớ phải giày vò với nó thôi, chỗ tớ có hai cái đèn, một cái cục sạc dự phòng cần sạc điện.”
Thẩm Bồi tiếp lời: “Tớ cũng có một cục sạc dự phòng, một cái đèn cần sạc điện.”
“Cuối tuần này cậu cũng không về hả?” Dương Hi hỏi.
Thẩm Bồi nhún vai: “Có thể không về, tuần này tớ nghỉ học hơi nhiều, không học bù thì tuần sau cực lắm, nên tớ đang tính không về.”
Dương Hi gật đầu, quay lại nhìn về phía Khương Hoà Tông.
Khương Hoà Tông trả lời: “Tớ về.”
“Vậy bạn cùng bàn giúp tôi sạc pin đi! Một mình Dương Hi phải ôm nhiều đồ như vậy về cực lắm!” Thẩm Bồi đụng nhẹ bên người Khương Hoà Tông, vùi nửa mặt vào khuỷu tay, công mắt cười với anh.
Khương Hoà Tông đồng ý.
Khi tan lớp tự học đã là mười giờ đêm, Khương Hoà Tông đứng trước cửa khu dân cư, bỗng chốc cảm thấy bế tắc. Sáng sớm hôm khai giảng, anh và Bùi Thanh mới vừa từ nhà cũ chuyển ra, Bùi Thanh và người của công ty giúp dọn nhà cùng nhau đến nhà mới, anh thì trực tiếp kéo hành lý đến trường luôn, cũng không tỉ mỉ hỏi xem nhà mới ở tòa nào, ở tầng mấy.
Khương Hoà Tông ngẩng đầu nhìn từng ô từng ô cửa sổ sáng ánh đèn vàng, trong bất giác như bị mê hoặc, cảm tưởng anh có thể từ ô cửa sổ ấy nghe thấy tiếng người náo nhiệt bên trong.
“Cậu trai, con ở đây nhìn gì đó? Không tìm thấy nhà sao?” Bác bảo vệ mặc chiếc áo đã sờn cũ, chiếc đèn pin trong tay bác chiếu về phía Khương Hoà Tông, kéo ra một chiếc bóng dài phía sau anh.
Khương Hoà Tông lắc đầu, lễ phép hỏi: “Bác có thể cho cháu mượn điện thoại được không ạ? Cháu muốn gọi cho người lớn trong nhà.”
Bác bảo vệ lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho anh.
Khương Hoà Tông gọi điện cho Bùi Thanh nhưng anh không ôm quá nhiều hy vọng rằng bà sẽ có thể nhấc máy, không ngoài dự đoán, đầu dây bên kia không có người nghe. Lúc trước bởi vì Khương Khang cúp ngang điện thoại, thế nên Bùi Thanh mới biết chuyện ông ngoại tình, cũng từ đó, Bùi Thanh rất ghét việc gọi điện thoại.
Khương Hoà Thông trả lại điện thoại cho bác bảo vệ, định tìm một tiệm nước sạc pin cho cục sạc dự phòng và đèn điện cho Thẩm Bồi, muộn thêm chút nữa thì về ký túc xá nghỉ ngơi.
Khương Hoà Tông xách cặp bước ra bên ngoài, không hề quay đầu nhìn lại mấy ô cửa sổ sáng - tối đó nữa.
“Đinh đinh…”
Sau lưng truyền đến tiếng kèn xe đạp đinh đang.
Khương Hoà Tông khẽ nghiêng người nhường đường.
Chiếc xe đạp thế mà không chạy qua mặt Khương Hoà Tông, thay vào đó là dừng lại bên cạnh anh.
Khương Hoà Tông nhìn thấy Thẩm Bồi lười biếng duỗi người nằm dài lên chỗ đầu xe đạp, mỉm cười vẫy tay với anh: “Bạn cùng bàn! Trùng hợp quá! Sao cậu lại ở đây vậy?“
Khương Hoà Tông bỗng chốc như đứng hình, không biết phải trả lời thế nào.
Thẩm Bồi tự hỏi tự trả lời: “Không phải cậu đã về nhà rồi sao? Không phải là ở cùng một khu dân cư với tôi đó chứ! Nhưng trước đây tôi chưa từng nghe nói gì về cậu, cậu giỏi như thế đúng ra đã sớm trở thành “người nổi tiếng” ở “khu nhà hạnh phúc” của tôi rồi, hay là cậu mới chuyển tới đây?”
Còn chưa đợi Khương Hoà Tông trả lời, Thẩm Bồi trịnh trọng nói: “Bấm đốt tay tính toán, có phải cậu quên mất địa chỉ nhà rồi phải không?”
Khương Hoà Tông cuối cùng cũng có cơ hội chen lời: “Cậu… bấm đốt tay từ lúc nào?”
Thẩm Bồi: “Tớ bấm đốt tay ở trong lòng.”
Ánh sáng ôn hoà của chiếc đèn đường phía sau rơi vào mắt Thẩm Bồi.
Khương Hoà Tông đột nhiên hỏi: “Cậu có tính được số nhà của tôi không?”
Thẩm Bồi ra vẻ cao thâm khép hờ mắt, bấm các đầu ngón tay, hai hàng lông mày thả lỏng, khoé miệng cười khẽ cong.
Khương Hoà Tông há miệng, nhưng không nói lời nào.
Thẩm Bồi đột nhiên mở mắt ra, cười nói với Khương Hoà Tông; “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Lên xe, tôi chở cậu về nhà.”
Thẩm Bồi tự nhiên như không vỗ yên sau xe đạp, Khương Hoà Tông không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi lên xe.
Thẩm Bồi chở Khương Hoà Tông đến trước cửa khu dân cư rồi dừng lại, tình cờ lại gặp được bác bảo vệ lúc nãy.
Thẩm Bồi nhiệt tình chào hỏi cùng bác bảo vệ, kêu lớn: “Chào bác bảo vệ! Mấy ngày nay không phải có gia đình mới chuyển đến đây sao ạ? Chỗ dừng xe của cháu bị chiếm mất rồi.”
Bác bảo vệ vui vẻ vui vẻ vỗ bả vai cậu: “Chỗ cháu còn một phòng trống, đối diện phòng của chỗ cháu đấy, nhưng chỗ để xe bị chiếm chắc không phải xe của nhà bọn họ đâu, bọn họ chỉ thuê phòng thôi.”
Thẩm Bồi đáp lời tỏ ý đã biết, cậu chở Khương Hoà Tông đến chỗ tầng gửi xe, sau khi đỗ xe thì dắt Khương Hoà Tông về phía khu dân cư.
Khương Hoà Tông phát hiện, lúc nãy Thẩm Bồi dừng xe ở trước tòa lầu này.
“Bạn cùng bàn thân mến, có lẽ chúng ta sắp tới sẽ thân càng thêm thân rồi, có tám chín phần mười chúng ta sẽ ở đối diện nhau đấy.” Thẩm Bồi dựa vào bức tường cạnh thang máy mà cười bảo.
Khương Hoà Tông gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Không phải hôm nay cậu ở lại ký túc xá sao?”
Thẩm Bồi ngước mắt nhìn lên ngọn đèn treo trên đỉnh đầu, thở dài nói: “Haiz, trong nhà có chút chuyện, thế nên phải về một chuyến.”
Khương Hoà Tông “ừm” một tiếng.
Não Cá Vàng team
“Haha, nhưng mà sạc dự phòng với đèn điện vẫn nhờ cậu vậy! Hôm nay có lẽ giữa đêm tôi về ký túc xá rồi, cũng không sạc đầy điện.” Thẩm Bồi bước vào thang máy, ấn tầng bảy.