– Không phải là Nhạc Kỳ Lân, Nhạc đại ca đây sao?
Triệu Nhị hỏi.
Nhạc Kỳ Lân ánh mắt lập tức sáng ngời, gã cười lớn đi đến bắt lấy hai cánh tay Triệu Nhị nói:
– Haha, quả nhiên là Triệu tướng quân! Thiệt là ngài còn nhận ra lão Nhạc ta, chúng ta có thể đã hai năm không gặp rồi.
Triệu Nhị cũng cười nói:
– Ta nói ai mà uy phong như vậy, hoá ra là ngươi lão gia hoả này!
Hai người bọn họ khi ở phương Nam tuy rằng không coi là tâm đầu ý hợp, nhưng tình bạn từ năm tháng trên sa trường làm thế nào bạn bè rượu thịt có thể sánh được. Lúc ở trong quân bọn họ tuy rằng không cùng một doanh trại, chẳng qua sau khi đôi bên cùng đánh hạ hơn mười trận chiến cũng coi như có chút quen biết. Triệu Nhị ở trong quân có danh xưng Tiểu Hổ Uy tướng quân, một thân bạch y bạch giáp trong tay một cây Tấn Thiết Thương, có phần phong độ của Hổ Uy tướng quân Triệu Tử Long
Mà danh hiệu của Nhạc Kỳ Lân là Nhị Lang Thần, một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao tung hoành xuôi ngược, trên chiến trường quả thật cũng hiếm có địch thủ. Tuy nhiên luận công phu mà nói, y quả thật là đánh không lại Triệu Nhị. Nhớ lại lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt, bởi vì có một lần sau khi đánh thắng trận binh lính hai bên đều đến cướp lương thảo quân giới của Chu Quân, quân mình cùng quân mình lại động chân động tay. Nhạc Kỳ Lân từ trước đến nay trên chiến trường luôn luôn liều mạng dám đấu dám đánh không sợ bất kỳ ai, đối với Triệu Nhị cũng không phục, vì thế hai người ngay trước mặt hơn một ngàn quân lính ra tay đánh nhau.
Đây là một trận sảng khoái, Nhạc Kỳ Lân cũng bị Triệu Nhị đánh cho mặt mũi bầm dập. Tuy nhiên Nhạc Kỳ Lân cũng không ghi hận Triệu Nhị, ngược lại đối với công phu cao hơn của Triệu Nhị càng thêm tán thưởng. Từ đó về sau, hai người coi như là một cặp bằng hữu không đánh không quen.
– Ta đây có cái gì coi là uy phong? Vẫn là lúc trước đi theo Đại Tướng Quân Vương… không đúng, hiện tại phải nói là Trung Thân Vương khi đó mới thực là sảng khoái a. Giết giặc trên chiến trường ngươi đến ta đi tàn sát khốc liệt, đó mới gọi là oai phong chứ!
Nhạc Kỳ Lân lôi kéo cánh tay Triệu Nhị cảm khái nói.
Triệu Nhị cười nói:
– Đề đốc Bát môn tuần sát ti, ha hả, lẽ nào so sánh với chiến đấu trên chiến trường không thoải mái hơn sao?
Nhạc Kỳ Lân nói:
– Thoải mái cái rắm! Nếu không phải bởi vì Trung Thân Vương bị nhốt vào thiên lao, huynh đệ chúng ta ở phía Nam bị ức hiếp, quỷ mới đến Đô thành để làm cái chim Đề đốc.
Triệu Nhị cười ha hả nói:
– Cái miệng của ngươi vẫn thối như ngày xưa, đi, ta dẫn ngươi đi gặp Trung Thân Vương!
– Cái gì!
Nhạc Kỳ Lân mạnh mẽ buông tay Triệu Nhị, vẻ mặt không thể tin nổi. Hai tay của gã không kìm được run rẩy, miệng lắp bắp hỏi:
– Đại Tướng Quân… Trung Thân Vương lão nhân gia ngài ấy ở trong này?
Triệu Nhị lôi kéo gã bước đi:
– Xem cái bộ dạng kinh sợ của ngươi kìa, còn có chút dũng khí Lăng gia quân chúng ta sao? Vương gia ở phía trước, chẳng lẽ ngươi không dám đi bái kiến sao?
Nhạc Kỳ Lân chân tay luống cuống nói:
– Ta là sợ… Sợ Vương gia khinh thường lão Nhạc ta rồi.
Triệu Nhị vừa đi vừa nói:
– Vớ vẩn! Vương gia của chúng ta là hạng người như vậy sao?
Nhạc Kỳ Lân sửng sốt, lập tức hung hăng tự mình vả một cái vào miệng nói:
– Cái miệng thối này, Vương gia có tình nghĩa sâu nặng, đối với chúng ta yêu quý có thừa, sao có thể khinh thường ta chứ.
Lúc này Lưu Lăng đối diện Hoa Tam Lang nói:
– Phá xe chở tù này, người bên trong ta muốn mang đi.
Hoa Tam Lang lên tiếng, bước nhanh đến xe chở tù phía trước. Hai bàn tay đặt trên hai bên mộc côn xe chở tù, vận khí đan điền, hai tay dùng lực.
– Mở!
Xe chở tù kia kiên cố vừa dày vừa nặng vọng tiếng mở!
Hoa Tam Lang không ngờ cứng rắn dựa vào lực hai cánh tay, đem xe chở tù thoáng cái mở toang ra. Mộc côn như mưa rơi lả tả, thân hình của Vương Tiểu Ngưu mềm đến mức lập tức đổ xuống. Lưu Lăng bước đến đỡ Vương Tiểu Ngưu, ôm hắn từ trên xe tù xuống. Đặt tay lên cổ tay Vương Tiểu Ngưu một lát, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
– Mạt tướng Nhạc Kỳ Lân khấu kiến Trung Thân Vương!
Nhạc Kỳ Lân sửa sang một chút lại áo giáp của mình, sau đó cung kính cúi đầu xuống đất, để đầu chạm đất.
– Nhạc Kỳ Lân?
Lưu Lăng đem Vương Tiểu Ngưu giao cho Hoa Tam Lang, đi đến một tay đỡ Nhạc Kỳ Lân kéo lên, nhìn kỹ một chút lập tức cười ha hả nói:
– Ta còn nói lão gia nhà ai đến đây, hoá ra là lão gia hoả ngươi này!
Nhạc Kỳ Lân đã hơn bốn mươi tuổi, so với Lưu Lăng phải lớn hơn rất nhiều. Lưu Lăng gọi hắn lão gia hoả này, Nhạc Kỳ Lân chẳng những không buồn bực mà ngược lại nội tâm còn cảm thấy rất cao hứng. Gã có chút kìm không được tâm tình kích động, người này trên chiến trường chém giết vô số lần chính là nam nhân võ dũng, không ngờ khoé mắt lại lấp lánh giọt nước mắt. Hai năm qua ở Thái Nguyên,mặc dù biết Lưu Lăng bị nhốt trong thiên lao. Nhưng với thân phận của gã căn bản cũng không được phép đến thăm, gã tốn không ít tiền của để đút lót trên dưới nhưng đều bị từ chối từ ngoài cửa. Mà Lưu Lăng từ khi rời thiên lao liền ra đi nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán làm liên tiếp vài chuyện đại sự, lại tấn thăng làm Thân vương, chính là người cao nhất dưới Hoàng đế, gã lại không dám đến nhà bái kiến.
Dù sao lấy thân phận của gã, muốn gặp mặt Lưu Lăng một lần là rất khó khăn.
Giờ phút này rõ ràng nghe được Lưu Lăng còn nhớ tới chính mình, đối với mình lại xưng hô không đổi, trong lòng gã làm sao có thể không kích động? Bắc Hán quốc tuy nhỏ, Lưu Lăng cũng là Thân vương. Dưới một người trên vạn người, hơn nữa đã hơn hai năm chưa từng gặp mặt rồi, Lưu Lăng còn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra gã, vẫn thân thiết như vậy, Nhạc Kỳ Lân thật sự rất cảm động.
– Vương gia… Mạt tướng nhớ Ngài a!
Nhạc Kỳ Lân không kìm lòng nổi lau nước mắt một cái nói.
Lưu Lăng kéo đôi tay của gã nói:
– Ngươi ở đây đang làm Đề đốc Bát môn tuần sát ti, Nha môn của Bát môn tuần sát ti cách Vương phủ của ta đi mất thời gian một nén nhang. Nhớ ta bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm ta, tuy nhiên lão gia hoả ngươi một lần cũng không có đến.
Nhạc Kỳ Lân nói:
– Vương gia, mạt tướng biết Ngài bận, quốc sự bề bộn, mạt tướng không dám tuỳ tiện đến quấy rầy Ngài.
Lưu Lăng nói:
– Nói nhảm, hai năm làm Đề đốc ở Đô thành, làm thế nào cũng bắt đầu nói văn chương rồi hả? Ta nhớ lão gia hoả ngươi mở miệng ngậm miệng đều toàn những lời thô tục, lúc đầu ở phía Nam dám nhảy chân chỉ vào Tôn Huyền Đạo mắng hắn là con rùa khốn khiếp, dám ở trong vạn quân lui tới xung phong liều chết, cớ sao lại không dám đến Vương phủ của ta?
Nhạc Kỳ Lân ngượng ngùng cười cười, Lưu Lăng nói những chuyện cũ dù chỉ mới hai ba năm, nhưng bây giờ cảm giác như đã mấy đời.
– Ta nói Nhạc Kỳ Lân, ngươi mang theo sai dịch Bát môn tuần sát ti, đây là muốn tới bắt ta sao?
Lưu Lăng nhìn lướt qua đám sai dịch áo đỏ phía sau Nhạc Kỳ Lân trêu ghẹo nói.
Nhạc Kỳ Lân vội vàng cúi đầu nói:
– Mạt tướng sao dám vô lễ với Vương gia, chỉ là có người báo án nói… Nói có hơn trăm người áo đen giết chết quan sai Hình Bộ, cướp đi tử tù, mạt tướng lúc này mới khẩn trương dẫn người chạy tới.
Lưu Lăng vừa nghe lập tức dở khóc dở cười, tin này truyền đi cũng quá dị dạng rồi.
Hắn vừa muốn nói chuyện, đột nhiên góc đường phía trước truyền đến tiếng hỗn loạn. Lưu Lăng đưa mắt nhìn đã thấy một đám đông nghìn nghịt kỵ binh đang lao đến, đao đã rút ra khỏi vỏ giương về phía trước, trận hình công kích hướng bên này mà áp tới. Trên đường phố này hàng trăm người dân đông đúc, nếu kỵ binh cứ như vậy mà xông tới nhất định sẽ không đếm được số dân chúng bị thương. Trên mặt Lưu Lăng hơi biến sắc, tên dẫn đầu tướng lĩnh này có phần quá mức!
– Giết cho ta, không để đạo tặc trốn thoát.
Xa xa giữa đám kỵ binh truyền đến tiếng hét, lập tức mấy trăm kỵ binh gào lên một tiếng hướng bên này mà lao đến. Xem ra không chỉ là không để ý sống chết của dân chúng, ngay cả sai dịch Bát môn tuần sát ti cũng không chút kiêng dè. Toàn bộ kỵ binh mặc áo giáp như vậy mà xông lên, không biết sẽ có bao nhiêu người dân bị giẫm đạp chết.
Lưu Lăng ánh mắt lạnh lùng, dưới chân hất tung lên một khúc gỗ dày bằng đùi, lấy tay bắt lấy, cơ thể xoay một vòng mạnh mẽ ném đầu gỗ nhằm hướng tên thủ lĩnh đám kỵ binh! Khúc gỗ xoay tròn mang theo một luồng gió bay thẳng đến tên thủ lĩnh kỵ binh, cú ném này không ngờ có thể quăng khúc gỗ bay xa hơn 10m nện ngay trên ngực kỵ binh kia! Thình thịch một tiếng, kỵ binh kia bị khúc gỗ đó đập trúng trực tiếp từ trên lưng ngựa ngã xuống dưới!
Tên kỵ binh kia ngã xuống đất, lập tức đem thế tấn công của đám kỵ binh kia ngăn lại. Vì để tránh giẫm lên gã kỵ binh vừa ngã xuống,những người khác đều tránh sang bên kết quả va chạm liên hoàn, không ít kỵ binh từ trên lưng ngựa rơi xuống.
– Nhạc Kỳ Lân! Mang người của ngươi theo ta đi qua đó!
Lưu Lăng quát một tiếng, lập tức sải bước đi đến trước mặt đám kỵ binh.
Nhạc Kỳ Lân thấy Lưu Lăng ra tay vẫn khí phách nghiêm nghị như trước, ánh mắt sáng ngời, tựa hồ như tìm lại cảm giác ban đầu ở sa trường, quát to một tiếng mang theo sai dịch Bát môn tuần sát ti đi theo sau Lưu Lăng qua đó. Đám sai dịch đi theo phía sau Lưu Lăng,cũng là một đám ưỡn ngực ngẩng đầu khí thế bất phàm.
Lúc này đám kỵ binh tách ra hai bên, một tên quan viên không mặc khôi giáp phi ngựa tiến lên. Cách từ rất xa y đã nhìn thấy Lưu Lăng,lập tức biến sắc. Y từ lưng ngựa nhảy xuống, đi nhanh vài bước kéo áo bào quỳ thụp xuống đất.
– Hình bộ Thượng thư Tư Mã Luật khấu kiến Trung Thân Vương.
Người này đúng là Hình Bộ Thượng Thư Tư Mã Luật, ở trong triều nổi danh cương trực ghét nịnh hót thiết diện vô tư. Người này chừng bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, nhìn qua nhã nhặn nhưng trong lòng lại sắt thép. Người này phụ trách Hình Bộ từ trước đến nay danh tiếng luôn tốt, chưa từng có tin tức tiêu cực nào. Hình Bộ dưới tay y phụ trách là nghiêm túc nhất trong Lục Bộ, hơn nữa một thân thanh chính liêm khiết, lối sống tiết kiệm cẩn thận, nghiêm túc, đồng thời còn nghiên cứu chế tạo hơn mười loại hình cụ khiến người khác chỉ nghe đã sợ, mười phần mười chính là cùng một kiểu ác quan như Trương Thang (*).
(*) Ngự Sử Đại Phu thời Hán Cảnh Đế, dụng pháp nghiêm khắc tàn khốc, hậu nhân thường lấy ông làm đại biểu cho nhân vật ác quan, tuy nhiên ông làm quan thanh liêm, sống tiết kiệm.
– Tư Mã Luật, ngươi tới cũng thật nhanh!
Lưu Lăng lạnh giọng hỏi một câu.
Tư Mã Luật cúi đầu chạm đất đáp:
– Khởi bẩm Vương gia, hạ quan nhận được tin tức của Đề đốc Bát môn tuần sát ti Nhạc đại nhân, không dám chậm trễ, lập tức mang kỵ binh của đại doanh Kinh Kỳ mà Vương gia đã cấp cho Hình bộ đến.
Y ngẩng đầu nhìn nhìn, cũng không có thấy tên đạo tặc nào cả lập tức hỏi:
– Hạ quan nhận được tin tức nói có kẻ che mặt chặn xe chở tù, đánh chết sai dịch Hình Bộ liền chạy đến, không nghĩ rằng Vương gia ngài lại tới trước một bước, chỉ có điều không biết… đạo tặc kia đang ở chỗ nào?
Lưu Lăng cười ha hả, chỉ vào cái mũi mình nói:
– Đạo tặc trong miệng ngươi, đang đứng ở trước mặt ngươi!
Tư Mã Luật nghe thấy vậy mặt hoàn toàn biến sắc, dùng sức đập đầu nói:
– Hạ quan không dám, công lao của Vương gia đối với xã tắc nghìn đời, sao có thể là đạo tặc.
Lưu Lăng lạnh giọng nói:
– Tư Mã Luật, Hình Bộ ngươi xử lý án tốt lắm a!
Hắn vẫy tay một cái nói:
– Hoa Tam Lang, mang Vương Tiểu Ngưu tới đây.
Hoa Tam Lang lập tức ôm Vương Tiểu Ngưu còn đang trong trạng thái hôn mê sải bước tới, Lưu Lăng chỉ vào Vương Tiểu Ngưu hỏi Tư Mã Luật:
– Tư Mã Luật, ngươi có thể nhận ra người này?
Tư Mã Luật quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, ngẩng đầu nhìn kỹ Vương Tiểu Ngưu nhưng cũng không nhận ra, vì vậy thành thật trả lời:
– Vương gia, hạ quan không biết người này.
Lưu Lăng chỉ vào Vương Tiểu Ngưu nói:
– Người này tên là Vương Tiểu Ngưu, chính là binh lính đại doanh Kinh Kỳ, là người có công thời điểm bình ổn Thái tử phản loạn, có thể nói không có người này đã không thể thuận lợi bình ổn phản loạn rồi. Công lao của người này đối với quốc gia xã tắc lớn vậy đấy, tại sao lại bị Hình Bộ ngươi biến thành loạn đảng?
Tư Mã Luật nghe vậy thân mình mạnh mẽ run lên, lại dập đầu nói:
– Hạ quan tội đáng muôn lần chết, hồ sơ loạn đảng đã kết thúc, đây là nhóm luận tội tử hình cuối cùng. Nhóm phạm nhân này hạ quan cũng không đích thân thẩm vấn, nhưng trong đó có sai sót hạ quan cũng không tránh khỏi trách nhiệm.
Lưu Lăng lạnh giọng hỏi:
– Phạm nhân này là ai chủ thẩm?
Tư Mã Luật đáp:
– Là Chủ quản Hình Bộ Phạm Vân chủ thẩm, hạ quan xem qua ghi chép khẩu cung không thấy có điểm gì đáng ngờ vì thế phê duyệt
Lưu Lăng cười lạnh nói:
– Phạm Vân? Thật đúng là làm việc đến chóng mặt!
Tư Mã Luật nói:
– Vương gia, việc này hạ quan thoát không khỏi liên quan. Nhưng kính xin Vương gia cho hạ quan một cơ hội, nếu Vương Tiểu Ngưu này không phải loạn đảng, những tử tù khác có thể nói cũng có người vô tội, Vương gia cho hạ quan thời gian mấy ngày, hạ quan đương nhiên sẽ điều tra rõ việc này!
Lưu Lăng ngược lại không ngờ Tư Mã Luật sẽ chủ động yêu cầu tra rõ án này, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.