Trần Tử Ngư kéo Gia Nhi, hai người yêu kiều bái tạ. Nhìn thấy trong mắt hai người chân thành cảm ơn, trong lòng Lưu Lăng chợt dâng lên chút áy láy. Bất kể nói thế nào, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, cũng không cần biết mục đích này là tốt hay xấu, đối với hai nữ nhân lại dùng loại thủ đoạn này đều có chút không quang minh.
Lưu Lăng vội đưa tay đỡ Trần Tử Ngư đứng lên, cười ha hả nói: - Vừa đúng lúc đi ngang qua đây, chỉ là tiện tay thôi mà. Tiểu thư không bị điều gì làm kinh sợ chứ? Hiện nay trong thành Thái Nguyên rất nhiều loạn dân, an ninh quả thực là nên quản lý tốt hơn một chút mới đúng.
Trần Tử Ngư nhìn lướt qua Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đang đứng phía sau Lưu Lăng, trong lòng không khỏi oán hận nghĩ, ngươi cái tên Trung thân vương nhẫn tâm này a, còn tính gạt ta đến khi nào chứ? Chỉ có điều nàng lại chưa từng nghĩ đến, chẳng phải lúc này chính mình đang từng bước tiến hành ý đồ tiếp cận Lưu Lăng, chẳng phải cũng là đang gạt người sao? Con người đều giống nhau, thời điểm chính mình lừa dối người khác sẽ luôn tìm rất nhiều lý do để an ủi chính bản thân mình còn có chút lương tâm. Mà lúc người khác lừa gạt mình, thường nghiến răng nghiến lợi hận không thể một đao xẻ thịt đối phương.
Như Trần Tử Ngư chỉ là có chút oán niệm ngu ngốc như vậy, coi như là khá tốt.
- Đại ân cứu mạng của Vương công tử, thiếp vẫn là muốn cảm tạ.
Nói xong, Trần Tử Ngư vẫn cúi xuống bái tạ. Thân hình nàng mềm mại, dáng cúi đầu hết sức đẹp. Triệu Nhị không khỏi nuốt nước miếng một cái, trong lòng tự nhủ không phải là kế tiếp đến đoạn muốn lấy thân báo đáp đấy chứ? Chỉ là không biết, lúc Vương gia động phòng có cần hộ vệ ở trước cửa hay không…
- Gia Nhi cũng cảm ơn ơn cứu mạng của Vương công tử, từ nay về sau có chuyện gì chỉ cần Công tử phân phó, Gia Nhi nhất định vâng theo.
Gia Nhi theo sau Trần Tử Ngư cũng cúi xuống bái tạ, hai nàng như vậy, thật khiến áy náy trong lòng Lưu Lăng càng thêm nhiều. Nhìn thấy Gia Nhi trên mặt còn vương nước mắt, Lưu Lăng không khỏi quay đầu trừng mắt liếc Triệu Nhị một cái. Cái nhìn này khiến Triệu Nhị cảm thấy trong lòng rất uỷ khuất, trong lòng gã thầm nói Vương gia ngài trừng ta làm gì, ta làm như vậy còn không phải là vì giúp ngài có thể ôm mỹ nhân về nhà à. Đợi sau này mỹ nhân ấy sinh cho ngài vài Tiểu Vương gia, muôn đời con cháu ấm êm, trong chuyện này không phải cũng có công của Triệu Nhị sao…
Trong lòng đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Hoa Tam Lang bên cạnh lôi kéo tay mình. Triệu Nhị nghiêng người nhìn nhìn, chỉ thấy Hoa Tam Lang chép miệng với gã. Triệu Nhị nhìn qua bên đó, chỉ thấy đôi mắt đẹp của tiểu cô nương Gia Nhi kia không ngừng đánh giá Hoa Tam Lang, nhìn kỹ một chút rõ ràng còn đỏ mặt.
Triệu Nhị trong lòng nhất thời bi thương, than ôi… Chủ ý anh hùng cứu mỹ nhân này là ta nghĩ ra đấy, vì sao đến cuối cùng chỉ có ta cái gì cũng đều chưa gặp may? Ừ, ta là chính nhân quân tử không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, về đạo đức so với thằng nhãi Hoa Tam Lang đã hơn vạn phần rồi.
Lập tức, gã nhìn Hoa Tam Lang bằng ánh mắt trở nên khinh thường…
Lưu Lăng nói: - Tiểu thư đã bị kinh hãi rồi, chi bằng Vương mỗ làm chủ, mời Tiểu thư đến Tụ Hiền Lâu uống chén rượu nhạt để bớt sợ, nàng cảm thấy sao?
Sắc mặt Trần Tử Ngư đỏ lên, càng làm động lòng người. Nàng lại duyên dáng cúi đầu nói: - Như vậy liền cảm ơn Vương công tử rồi, vốn là thiếp mời Công tử mới đúng, chỉ có điều hôm nay vội ra ngoài nên không có mang theo tiền, chuyển thành khiến Công tử phải lãng phí rồi. Còn một chuyện nữa, thiếp là thanh quan chốn Tiên Duyên Nhân Gian, thân phận thấp kém không đảm đương nổi danh xưng tiểu thư.
Lưu Lăng toát mồ hôi, trong lòng tự nhủ “tiểu thư ” (*) cách xưng hô này, nếu đặt ở thời hiện đại quả thật cũng không có ý tứ gì tốt đẹp… (*) Ở thời hiện đại, cách gọi ‘tiểu thư’ còn được dùng để chỉ gái làm tiền.
Thấy Lưu Lăng không nói, Trần Tử Ngư cho rằng hắn ghét bỏ xuất thân của mình, sắc mặt lập tức có chút bi ai. Làm sao nàng biết được, lúc này trong lòng Lưu Lăng bởi vì hai chữ “tiểu thư” mà rối rắm…
Đột nhiên hoàn hồn, thấy vẻ mặt thảm thiết của Trần Tử Ngư, Lưu Lăng lập tức hiểu ra: - Tử Ngư cô nương người như sen trắng, mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng rậm cành chen lá rườm rà, hương càng xa càng thanh khiết, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà không thể bỡn đùa. Vương mỗ có thể quen biết Tử Ngư cô nương đó chính là vinh hạnh của Vương mỗ!
Lưu Lăng thuận miệng ngâm vài câu thơ Ái Liên của Chu Đôn Di, dùng mấy câu thơ nổi tiếng này để nói đến vấn đề trước đó. Nếu Chu Đôn Di biết, không biết sẽ có cảm nhận như thế nào…
Trần Tử Ngư là lần đầu tiên được nghe kiểu khen ngợi như vậy, chỉ cảm thấy Lưu Lăng nói mấy câu đó chẳng hiểu sao lại rất thoải mái. Mấy câu nói đó tuy rằng không hoa lệ, nhưng loại câu chân thành tha thiết kiểu này lại khiến trong lòng Trần Tử Ngư lập tức nổi sóng. Nàng tiếp cận Lưu Lăng đích thực là có mục đích, mà lúc này bởi vì mấy câu nói đó mà trong lòng vốn như mặt hồ yên tĩnh, lại nhộn nhạo gợn sóng tuy nhỏ nhưng lại rất chân thực.
- Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ…
Trần Tử Ngư thì thầm lại hai câu thơ một lần nữa, nàng ngẩng đầu mắt đẹp đảo khắp khuôn mặt tuấn tú của Lưu Lăng, một loại tình cảm không rõ trong lòng nàng lặng yên nảy sinh.
Lưu Lăng lại không biết, chính mình thuận miệng ngâm vài câu thơ không ngờ lại có ảnh hưởng lớn tới bức tường thành được xây dựng trong lòng Trần Tử Ngư. Vừa rồi hắn chẳng qua chỉ nghĩ mấy câu thơ đó rất hợp với Trần Tử Ngư, không nghĩ đến sẽ có công hiệu như vậy. Kỳ thật ở cổ đại người con gái luôn coi trọng danh tiết, như Trần Tử Ngư cũng vậy làm thanh quan bán nghệ không bán thân lại càng để ý lời đàm tiếu của người khác. Lưu Lăng ca ngợi nàng như hoa sen từ trong nước bùn nở ra mà không nhuộm bùn tươi đẹp thanh cao, trong lòng nàng sao có thể không xúc động?
Thời gian Trần Tử Ngư ở Tiên Duyên Nhân Gian, đã thấy đủ bộ mặt ghê tởm của đám khách làng chơi. Hôm nay lần đầu tiên nghe thấy có người ca ngợi chính mình, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một điều gì đó khó gọi tên.
Mấy người đi bộ hướng Tụ Hiền Lâu mà đi đến, Tụ Hiền Lâu ở thành Thái Nguyên là lão điếm lâu năm, danh tiếng hết sức vang dội. Cách đây không lâu Lưu Lăng đã đến một lần, khi đó là cùng lão Tể tướng Lư Sâm bí mật thảo luận chính sự. Lần trước là tâm trạng nặng nề, mà lần này rõ ràng thoải mái hơn nhiều rồi.
Tìm một phòng trên tầng thượng ngồi vào. Bởi vì Lưu Lăng tự xưng Vương Luân, là một thư sinh gia đình giàu có, mà Triệu Nhị và Hoa Tam Lang đều là võ sư được nhà hắn mời đến, cho nên Triệu Nhị và Hoa Tam Lang cũng không có kiêng dè cùng theo ngồi xuống.