Lưu Lăng đặt chén rượu trong tay xuống, đứng dậy đi lại hai vòng quanh bàn. Hắn nhìn Chu Diên Công một mặt tự tin: - Ngươi nói chi tiết xem nào.
Chu Diên Công nhìn lướt một lượt các vị tướng lĩnh, sau đó lại nhìn Lưu Lăng. Lưu Lăng khoát khoát tay cười nói: - Ngồi đây đều là huynh đệ của Lưu Lăng ta, cũng là trụ cột của Đại Hán bây giờ, Chu Diên Công ngươi không cần kiêng kị, cứ nói.
Chu Diên Công đứng lên, đi đến bên cạnh bàn thượng tướng, đẩy thức ăn sang một bên, tạo ra một khoảng trống rộng. Y giơ tay chấm chấm chút rượu trong bát, vẽ lên bàn một hình tròn lớn: - Vương gia, ví dụ đây là Đại Hán chúng ta.
Tiếp theo, y lại ở phía Nam Đại Hán vẽ một vòng tròn có diện tích lớn hơn Bắc Hán gấp mười lần: - Đây là Hậu Chu.
Lại ở phía Bắc Bắc Hán vẽ một vòng tròn lớn hơn: - Đây là Liêu Quốc.
Tiếp theo, hắn ở phía Tây vẽ một vòng tròn nói: - Đây là Tây Hạ Quốc mới thành lập được năm năm.
Vẽ xong, Chu Diên Công chỉ chỉ vòng tròn đại diện Bắc Hán nói:
- Đại Hán chúng ta bây giờ đang bị kẹt giữa ba quốc gia lớn, ba quốc gia này, bất cứ nước nào cũng có quốc lực vượt trội Đại Hán chúng ta. Hơn nữa đừng nói Hậu Chu và Liêu Quốc, cho dù Tây Hạ Quốc vừa mới thành lập, thực lực cũng hùng hậu hơn Đại Hán chúng ta. Cộng thêm hùng chủ Tây Hạ Lý Nguyên Hạo, người này năng chinh thiện chiến, hùng tâm tráng chí, sớm muộn cũng sẽ phát binh Trung Nguyên.
Tất cả mọi người đều gật đầu, đây là sự thật không cần tranh cãi. Tây Hạ Quốc mặc dù quốc thổ rộng lớn, đồng cỏ mênh mông, bách tính giàu có, nhưng vẫn chưa bằng Trung Nguyên phồn hoa. Con người Lý Nguyên Hạo hùng tài đại lược, hiện đang là nhân vật sở hữu binh cường mã tráng duy nhất trên Tây Vực, hắn tất nhiên sẽ không an phận một góc, sớm muộn cũng sẽ phát binh Trung Nguyên, tranh đoạt mảnh đất Trung Nguyên phồn hoa này.
Chu Diên Công thấy mọi người không phản đối, tiếp tục phân tích:
- Đại Hán chúng ta mặc dù là nước phụ thuộc của Liêu Quốc, nhưng nếu thực sự đại chiến, hoàn toàn không thể kì vọng vào Liêu Quốc. Lần trước cùng Liêu Quốc liên thủ đối phó Hậu Chu, trận chiến Tấn Châu chính là minh chứng. Cho nên, lần này Hậu Chu xâm phạm, Liêu Quốc chắc chắn sẽ sống chết mặc bay, nói không chừng còn ném đá xuống giếng.
Y nhắc đến trận chiến Tấn Châu đã diễn ra từ nhiều năm trước, khiến Tam Giang hầu Trình Nghĩa Hậu từng tham gia qua lần hội chiến đó không khỏi đỏ mặt. Lần đại chiến đó hắn đích thân trải qua, cho nên rất hiểu độ thành tín của người Liêu Quốc. Năm đó Đại Hán và Liêu Quốc liên minh, thống nhất mùa xuân tháng ba khởi binh, kết quả Liêu Quốc kiếm cớ kéo dài, kéo đến tận sau thu mới khởi binh, khi đó Hoàng đế Hậu Chu Quách Uy cho dù là kẻ ngốc cũng sớm đưa ra phòng bị rồi.
Đợi đến lúc trận chiến Tấn Châu nổ ra, Hậu Chu đã chuẩn bị đầy đủ, sĩ khí lên cao, hơn nữa thành cao khó đánh, người Liêu Quốc quay đầu ngựa chạy khỏi chiến trường. Mười vạn quân Bắc Hán, mười vạn Liêu quân, liên hợp công thành, Liêu quân chỉ cần đụng chạm một tí là lập tức bỏ chạy, bỏ lại mười vạn quân Bắc Hán một mình chiến đấu.
Nguyên soái Hậu Chu Tôn Huyền Đạo nắm lấy cơ hội, chỉ huy đại quân Hậu Chu xung phong đánh cho quân đội Bắc Hán thất điên bát đảo. Mười vạn đại quân Bắc Hán bỏ chạy trối chết, cuối cùng chỉ còn lại hai vạn Kiến Hùng quân do Trình Nghĩa Hậu suất lĩnh về đến Đàn Châu, những doanh còn lại đều hi sinh một nửa!
Sau trận này nguyên khí Bắc Hán đại thương, không còn đủ sức lực cùng Hậu Chu chiến đấu. Cuối cùng sống sót trở về chỉ còn khoảng năm vạn, hơn nữa đại bộ phận đều bị trọng thương.
Lưu Lăng nói: - Liêu Quốc chính là loại người lòng lang dạ sói, không thể kết hợp. Diên Công, ngươi nói tiếp đi.
Chu Diên Công chỉ Hậu Chu nói: - Hậu Chu lần này cử ra hai mươi vạn đại quân xâm phạm biên giới nước ta, đích thân Hậu Chu Thế Tông Quách Vinh ngự giá thân chinh, sĩ khí như cầu vồng. Với quốc lực của Hậu Chu, cho dù xuất thêm hai mươi vạn quân nữa cũng không phải vấn đề khó. Vương gia lần này Nam hạ, cho dù thuận lợi thu hồi Phủ Viễn quân, cũng khó có thể đánh bại đại quân Hậu Chu.
Tất cả mọi người đều biến sắc, quay sang nhìn Lưu Lăng. Lưu Lăng khẽ mỉm cười, nói: - Diên Công nói không sai, bổn vương không phải thần tiên, không có tiên pháp rắc đậu thành binh. Binh tướng trong tay như trứng chọi đá, chiến lực quân phòng giữ cũng không bằng đại quân Hậu Chu tinh nhuệ, trận chiến này trong lòng bổn vương cũng không dám chắc.
Thấy hắn không kiêng kị, trong lòng mọi người ngược lại không còn lo lắng như trước. Nếu Lưu Lăng dám vỗ ngực khẳng định lần Nam hạ này chắc chắn sẽ toàn thắng, chỉ sợ mọi người sẽ cảm thấy hoài nghi. Chu Diên Công nói không sai, nếu Hậu Chu dốc toàn lực, năm mươi vạn đại quân cũng không thành vấn đề. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, trận chiến này Bắc Hán gần như đã nắm chắc tám phần thất bại.
Chu Diên Công gật đầu xin lỗi Lưu Lăng: - Nếu Hậu Chu có đủ khả năng xuất bốn mươi thậm chí năm mươi vạn binh mã tiêu diệt Đại Hán chúng ta, tại sao chỉ xuất hai mươi vạn?
Lúc y nói ra những lời này, hai mắt Lưu Lăng vụt sáng, hắn đã hiểu được ý tứ của Chu Diên Công.
Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên hỏi: - Đúng vậy, đây cũng là điều mà ta không hiểu. Nếu như lần này Hậu Chu quyết tâm tiêu diệt Đại Hán chúng ta, vì sao lại không dốc toàn lực?
Trình Nghĩa Hậu đột nhiên giơ tay chỉ vào vòng tròn đại diện Tây Hạ mà Chu Diên Công vẽ trên bàn, nói: - Lão Trình ta hiểu rồi. Hậu Chu là đang đề phòng Tây Hạ!
Chu Diên Công vỗ tay khen ngợi: - Tam Giang hầu quả nhiên thông minh!
Y chỉ vào Tây Hạ nói: - Tây Hạ vừa lập quốc, binh cường tướng mạnh, trong tay quốc chủ Lý Nguyên Hạo có hàng trăm tướng sĩ năng chinh thiện chiến, phi mã không dưới năm sáu chục vạn! Người Tây Vực thân thể cường tráng, nhất là kỵ binh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hậu Chu nếu dốc hết quốc lực tấn công Đại Hán chúng ta, khó tránh sẽ trở thành miếng mồi ngon cho quân Tây Hạ!
Trung Nghĩa hầu Vương Bán Cân nói: - Lời này không sai, nhưng Chu đại nhân, đây chẳng phải cũng là lo lắng của chúng ta sao? Tranh thủ lúc chúng ta dốc hết toàn lực đối phó đại quân Hậu Chu, người Tây Hạ thừa cơ xông vào, chẳng phải càng dễ dàng hơn sao? Dù sao quốc lực của Đại Hán chúng ta cũng không bằng Hậu Chu, tiêu diệt Đại Hán chúng ta dễ hơn so với Hậu Chu nhiều.”
Lời này của hắn không thể tính là nâng chí khí của đối phương hạ uy phong của mình, những người có mặt ở đây đều là rường cột của quân đội Bắc Hán, đều biết rõ thực lực nước mình. Với quốc lực hiện tại, cho dù điều hết binh lực cả nước cũng chỉ có khoảng hai mươi vạn người. Phần lớn đều là già yếu bệnh tật, không còn lực chiến đấu. Nếu tính cả con số này thì Hậu Chu có thể dễ dàng gom được một trăm vạn đại quân.
Chu Diên Công nói: - Lo lắng của Trung Nghĩa hầu không phải là không có đạo lý, đây cũng chính là điểm mấu chốt nhất. Cho nên, nếu muốn mượn thế, chúng ta chỉ có thể mượn thế của Tây Hạ!
Chu Diên Công nói: - Tây Hạ binh hùng tướng mạnh, luôn trong tư thế sẵn sàng chinh phục vạn dặm Trung Nguyên. Có thể khẳng định, Tây Hạ sớm muộn gì cũng sẽ tấn công Đại Hán chúng ta. Chư vị thử nghĩ mà xem, Đại Hán chúng ta hấp dẫn, hay là Hậu Chu phồn hoa giàu mạnh hấp dẫn hơn?
- Lý Nguyên Hạo muốn có mảnh đất Trung Nguyên phồn hoa giàu mạnh, mà Bắc Hán chúng ta lại nằm ở phương Bắc, năm nào cũng có thiên tai, còn khắc nghiệt hơn Tây Vực bọn họ. Trong mắt Lý Nguyên Hạo, Đại Hán chúng ta giống như một miếng ức gà nhạt nhẽo vô vị, mà bỏ đi thì tiếc. Cho nên mặc dù dựng nước đã năm năm rồi nhưng Lý Nguyên Hạo vẫn còn do dự, chưa dụng binh với Đại Hán chúng ta.
- Nhưng Hậu Chu thì khác, Biện Châu, Lạc Dương phồn hoa đông đúc, chính là ước mơ của Lý Nguyên Hạo! Đại Hán chúng ta chỉ có mười hai châu, Nam Đường ba mươi sáu châu, Hậu Thục năm mươi hai châu, còn Hậu Chu sở hữu đến chín mươi tám châu giàu có. Lạc Dương chính là Đô thành tiền triều, ai sở hữu người đó chính là bá chủ Trung Nguyên, Lý Nguyên Hạo không thể không nghĩ đến điều đó.
- Chỉ cần tiêu diệt Hậu Chu, chiếm cứ Biện Châu, Lạc Dương, xua quân Nam hạ là có thể san bằng Nam Đường Hậu Thục, Bắc thượng là có thể phát binh Đại Hán. Nơi này! Mới chính là ước mơ của Lý Nguyên Hạo!
Chu Diên Công nói đến kích động, thân thể không ngừng run rẩy.
- Không phải chúng ta tự coi nhẹ mình, Vương gia và các vị tướng quân đừng trách tội. So với Hậu Chu, Đại Hán chúng ta chẳng có điểm gì nổi trội. Tiêu diệt Đại Hán và tiêu diệt Hậu Chu, bên nào nặng bên nào nhẹ Lý Nguyên Hạo tất biết đánh giá. Hơn nữa. nếu như Hậu Chu bị diệt, đến lúc đó Đại Hán chúng ta Bắc có Liêu Quốc, Nam là thuộc địa Tây Hạ, một bàn tay vỗ không thành tiếng, sao có thể chống lại đại quân Tây Hạ?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Chu Diên Công nói không sai, nếu như tiêu diệt Hậu Chu sau đó đối phó Đại Hán chúng ta, quả thực không cần tốn nhiều sức. Còn nếu Lý Nguyên Hạo ngồi nhìn Hậu Chu nuốt chửng Đại Hán chúng ta, đợi Hậu Chu lớn mạnh, hắn muốn đối phó với Hậu Chu khó khăn sẽ tăng lên rất nhiều lần. Cho nên, nếu chúng ta mượn thế Tây Hạ, cũng không phải không có khả năng.
Hắn trầm ngâm một lúc sau đó nói: - Chỉ là, triều đình của ta và Tây Hạ chưa từng qua lại, làm sao có thể thuyết phục quốc chủ Lý Nguyên Hạo?
Chu Diên Công đột nhiên quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói: - Diên Công chỉ là một kẻ thư sinh, văn không thể trị quốc võ không thể an bang, nhưng nguyện sử dụng vào ba tấc lưỡi này, đến Tây Hạ thuyết phục Lý Nguyên Hạo dụng binh với Hậu Chu!
Y đầu chạm đất, khẩu khí vô cùng thành khẩn.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một lúc, nói: - Không được, chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Lý Nguyên Hạo kia ỷ vào quốc lực hùng hậu, chưa từng coi Đại Hán chúng ta ra gì. Ngươi đi chuyến này, hắn chắc chắn sẽ không coi trọng, phải chịu vô vàn ấm ức. Chưa kể nếu ngươi và hắn ngôn ngữ bất hòa, hậu quả là không thể tưởng tượng!
Lưu Lăng đến từ hậu thế, hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nhược quốc vô ngoại giao. Nó cũng giống như một tá điền, không có tiền không có gạo, chạy đến vay lương thực của một gã địa chủ tàn ác, bị đánh cho một trận đuổi ra ngoài.
Chu Diên Công lại dập đầu lần nữa, phần da trên trán đã bắt đầu rớm máu.
- Diên Công biết Vương gia lo lắng, nhưng Vương gia, an nguy của một mình Diên Công so với quốc gia xã tắc, bên nào nặng bên nào nhẹ? Nếu Diên Công không thể thuyết phục Lý Nguyên Hạo, chí ít chúng ta cũng đã cố gắng. Nếu Diên Công may mắn thành công, cho dù mất đi cái mạng này thì cũng đã làm sao? Lấy cái chết của Diên Công đổi lấy mười năm thiên hạ thái bình, xứng đáng!
Lưu Lăng động dung nói: - Diên Công, ngươi sinh ra không phải con dân Đại Hán chúng ta, hà tất phải vậy?
Chu Diên Công lại dập đầu, máu từ trên trán y chảy xuống. Khóe mắt y chảy ra một hàng lệ, nhìn khuôn mặt Lưu Lăng, nhấn mạnh từng chữ nói:
- Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!
Một câu này, những người có mặt đều hiểu là ý nghĩa gì. Nhưng có thể làm được điểm này, tự cổ chí kim há có mấy người? Lúc Chu Diên Công nói ra những lời này, trong lòng những người có mặt đều không khỏi có chút chấn động. Trung Nghĩa hầu Vương Bán Cân là người đầu tiên rời khỏi chỗ ngồi, khom người hành một lễ với Chu Diên Công: - Chu đại nhân, xin hãy nhận của Vương Bán Cân ta một lạy!
Trình Nghĩa Hậu, Lưu Mậu, Chiêu Tiên cũng lần lượt đứng dậy, cung cung kính kính quỳ xuống cúi đầu trước Chu Diên Công.
Chu Diên Công máu chảy đầy mặt, một lần nữa phủ phục dưới đất nói: - Mong Vương gia thành toàn!