Ánh trăng trong veo này chính là châm chọc và nỗi bi ai lớn nhất.
…
Ánh lửa chói mắt vô cùng. Nhiệt độ nóng rực xung quanh như muốn hòa tan nàng. Thiên Kỳ làm thần nữ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi và nỗi bất lực của người phàm.
Nàng muốn khóc, nhưng khóc không nổi. Nàng muốn kêu cứu, nhưng khói đặc cuồn cuộn làm nàng bị sặc đến không nói nên lời.
Cuối cùng, tầm mắt của nàng dần mơ hồ, ý thức cũng dần không tỉnh táo. Thiên Kỳ biết, đây là dấu hiệu sắp hôn mê. Nhưng nàng không thể hôn mê, dưới tình huống này, hôn mê thì chỉ có đường chết.
Bản năng cầu sinh giúp nàng giữ lại một chút ý thức, nàng dùng hết sức nhéo cánh tay để ngăn mình hôn mê.
“Thiên Kỳ!”
Ngay tại thời điểm Thiên Kỳ sắp tuyệt vọng, nàng bỗng nghe thấy có người đang gọi nàng. Thanh âm ấy tràn đầy lo lắng và khẩn trương, nhưng mà ý thức của Thiên Kỳ đã dần trở nên mơ hồ, tiếng gọi này giống như bị ngọn gió thổi ra xa, bồng bềnh, lơ lửng giữa không trung.
Ý thức của mình dần tan rã, xuất hiện ảo giác sao…
“Thiên Kỳ! Thiên Kỳ!!!”
Nàng vốn không ôm hy vọng gì, nhưng mà tiếng kêu kia càng lúc càng lớn, giống như người ấy đang vượt qua biển lửa trùng điệp, đi đến bên cạnh nàng.
Nàng cố gắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào biển lửa đang muốn nuốt chửng mọi thứ kia, ngón tay vô thức cong lại.
Trong ánh lửa bập bùng, một bóng đen thon dài chạy nhanh về phía nàng. Nàng chỉ cảm thấy không chân thật, chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao?
Là ai, là ai không màng đến sống chết để lao vào biển lửa cứu nàng khỏi nguy hiểm.
Ngọn lửa cháy quá lớn, khói dày đặc làm tầm mắt nàng càng mơ hồ, không nhìn rõ. Nàng cố hết sức, nhưng cũng không thể nhìn rõ mặt của người nọ.
Thế nhưng người đó không thèm quan tâm, y vọt tới bên cạnh nàng, cúi người xuống, ôm chặt lấy nàng, như muốn dùng máu thịt của mình tạo thành một tấm chắn kiên cố bảo hộ nàng.
Thân thể nho nhỏ của nàng rúc vào trong lòng y, giống như không cảm nhận được lửa cháy lớn.
Trên đường đi, người nọ như đang anh dũng chiến đấu với ngọn lửa, chạy trốn khỏi bàn tay của thần chết. Mặc kệ ngọn lửa nóng bỏng đến mức nào, hai tay của y cũng chưa hề buông lỏng. Y ôm nàng thật chặt, như thể đang nâng niu một bảo vật vô giá.
Cho đến khi thoát khỏi biển lửa, nam nhân kia mới từ từ dừng lại.
Y có chút giật mình, như đang tĩnh tâm lại. Sau đó y cúi đầu, lẳng lặng nhìn thiếu nữ đang nằm trong lòng mình, giúp nàng lau đi tro bụi dính trên mặt, trong mắt như chứa nhu tình tích lũy ngàn năm.
Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi mặt đất, cũng soi rõ gương mặt của người nọ.
Nguyệt quang trắng ngần chiếu lên mặt y, càng tăng thêm vẻ trong trẻo lạnh lùng vốn có. Ánh trăng phác họa đường nét gương mặt y, sống mũi cao thẳng, đôi mắt dịu dàng, khí chất trong trẻo tựa thần tiên.
Không phải Tống Thư Lễ thì là ai?
Thiên Kỳ ở trong biển lửa quá lâu, sớm không còn thanh tĩnh, dần mê man thiếp đi. Nàng đã không còn sức lực để mở mắt nhìn xem gương mặt của nam tử này.
Tống Thư Lễ cũng không có ý muốn đánh thức nàng. Y đặt nàng xuống một bãi cỏ ở vùng ngoại ô, động tác rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm nàng đau.
Rồi sau đó, y khom lưng xuống, nhẹ nhàng cõng nàng lên, đi đến bên bờ sông.
Bởi vì đi ngược ánh trăng, nên gương mặt của y bị một tầng bóng râm phủ xuống. Dưới bóng râm tối mờ, hai con ngươi của y dần trở nên ảm đạm không rõ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gió đêm mang theo hương hoa cỏ nhàn nhạt, nhẹ nhàng lay động mái tóc dài của y. Tóc đen dài đung đưa theo làn gió, giống như đang vuốt ve gương mặt của nàng.
Thiên Kỳ dường như đã khôi phục lại chút cảm giác, những sợi tóc dài của y lướt qua khiến nàng bị nhột. Nàng chậm rãi mở mắt, vì ý thức không tỉnh táo lắm, mà trong mắt nhiễm một tia vẩn đục.
Trong màn đêm u tịch, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, thật dễ khiến người ta đánh mất năng lực phân biệt.
Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn mái tóc dài và một bên sườn gương mặt của người này, cùng tấm lưng ấm áp, vững chắc, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
“Ca ca…”
Đột nhiên, trên lưng truyền đến một tiếng nói mớ.
Bước chân của Tống Thư Lễ chợt dừng lại.
Ánh mắt y dần trở nên lạnh xuống, nhẹ nói: “Ta không phải ca ca của nàng.”
“Hả?” Thiên Kỳ có vẻ không hiểu: “Vậy ngươi là ai?”
Tống Thư Lễ mím môi, không trả lời.
Y cúi đầu, tựa như muốn nói gì đó, đột nhiên, gương mặt y bị người sau lưng xoay lại, khiến y bất ngờ không kịp phòng bị.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tống Thư Lễ nhìn đôi mắt mờ mịt của nàng, mắng thầm một tiếng, trong lòng bỗng căng thẳng lạ thường.
Thiên Kỳ cũng sững sờ trong giây lát: “Tống Thư Lễ? Sao ngươi lại ở Thiên giới?”
?
Xem ra nàng vẫn chưa thật sự thanh tỉnh.
Tống Thư Lễ mỉm cười, dứt khoát trả lời lung tung như nàng: “Tới tìm nàng đi chơi.”
“Chơi sao?”
Trong tích tắc, ý thức rối loạn, nàng đột nhiên nhớ tới biển lửa dữ dội lúc nãy, lắc đầu: “Không đúng, là huynh vừa cứu ta…”
Trong mắt Tống Thư Lễ hiện lên vẻ bối rối. Lúc y định mở miệng, Thiên Kỳ lại nhẹ nhàng nói: “Tại sao huynh tốt với ta như vậy, giống như ca ca của ta…”
Ý thức của nàng dường như lại rối loạn, nói năng không đầu không đuôi, âm thanh cũng ngày càng nhỏ đi.
“Bởi vì…”
Thiên Kỳ không chờ được y trả lời, nàng dựa đầu vào lưng của y, chìm vào giấc ngủ sâu.
“Bởi vì…” Tống Thư Lễ hơi nghiêng đầu, ngắm nhìn dung nhan đang ngủ say, lắng nghe hô hấp đều đều của nàng, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có mình y nghe thấy:
“Bởi vì, bổn thượng tiên đã tìm nàng một ngàn năm rồi…”
Thiếu nữ nàng ngủ yên tĩnh trên lưng y không nghe được gì cả.
Y bất lực thở dài, duỗi tay bấm quyết, xóa đi ký ức gặp gỡ đêm nay của Thiên Kỳ.
Ở một nơi ánh trăng không thể rọi tới, một giọt nước mắt trong suốt xẹt qua gò má y.
Rơi xuống.
…
Tống Thư Lễ ước chừng khoảng cách và thời gian, từ từ dừng lại ở bờ sông Vân Mộng.
Y chợt ngoảnh lại, nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, đột nhiên thật nhớ thời gian ở Thiên giới ngàn năm trước.
Chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi, có một số chuyện, dù là thần tiên cũng lực bất tòng tâm.
Bắt đầu từ lúc nào, ấn tượng của mình đối với ánh trăng, chỉ còn lại bi thương và thê lương?
Y không muốn kết cục này, cũng không muốn vận mệnh như sao Sâm, sao Thương. Ngàn năm qua, y dùng hết tất cả nhiệt tình và tâm huyết, ăn được cả ngã về không, chỉ cầu xin trời cao một kết quả.
Dù tốt hoặc xấu.
Cuối cùng, y cúi người xuống, đặt thiếu nữ trên lưng xuống bên bờ sông. Ngạn chỉ đinh lan, xuân giang hoa nguyệt, vốn là một cảnh sắc tuyệt đẹp. Gương mặt thánh khiết của thiếu nữ ở giữa những đóa hoa nhỏ màu tím, giống như vô số ngôi sao nhỏ tô điểm cho vẻ đẹp của nàng.
Tống Thư Lễ cứ như vậy mà ngắm nhìn nàng, hai tay vô thức siết chặt, trong mắt y chứa đầy đau lòng và giãy dụa, cuối cùng y nhắm mắt lại, như không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Trong màn đêm, y xoay người rời đi, chỉ còn lại ánh trăng sáng tỏ. Nhưng đối với y mà nói, ánh trăng trong veo này chính là châm chọc và nỗi bi ai lớn nhất.
…
Mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, thuyền đêm xuôi dọc theo dòng sông.
Thuyền nhỏ dọc theo dòng chảy của dòng sông, bất tri bất giác đã đến vùng ngoại ô xa xôi. Vùng ngoại thành trời cao trăng sáng, gió đêm mát rượi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót lảnh lót, khiến núi rừng càng thêm tĩnh mịch.
Tinh tú rải đầy chín tầng trời những quân cờ tán loạn, mặt sông gợn sóng nhấp nhô, quả thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Lục Thanh Nguyệt mỉm cười nói: “Ở trong phủ quá lâu rồi, nên không biết cảnh đêm ở ngoại thành lại đẹp đến say lòng người.”
Cho dù là Lục Cẩn Bạch, người từng nhìn thấy sự tráng lệ của đại mạc, cũng không khỏi rung động trước cảnh đêm của Giang Nam. Hắn tiếp lời nàng: “Phải, phong cảnh đẹp như vậy, không biết có người sinh sống gần đây không?”
Khóe miệng Thẩm Trường Dịch nở một nụ cười, không tiếp lời hắn.
Người nhạy cảm như hắn, sớm đã nhận ra chiếc thuyền này sắp đến biệt viện của Thiên Kỳ. Đêm đã khuya, không biết lúc này nàng đang làm gì?
Sẽ không chạy lung tung đi chơi chứ?
Đột nhiên, Lục Cẩn Bạch chỉ về phía xa, lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa, đằng kia có ánh lửa! Hình như có một gia đình sinh sống ở đó!”
Thẩm Trường Dịch nhìn về hướng hắn chỉ, đáy lòng không khỏi trầm xuống, sắc mặt kinh ngạc mà tái nhợt.
Đó là biệt viện của Thiên Kỳ.
“Cập bờ, mau cập bờ.” Thẩm Trường Dịch hét lớn. Bởi vì căng thẳng, trên trán hắn đổ một tầng mồ hôi mỏng, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt bất giác run lên.
Thấy tâm tình của hắn không tốt, Lục Thanh Nguyệt muốn an ủi nên mở miệng nói: “Điện hạ, ngài đừng gấp gáp…”
“Ta nói cập bờ.”
Trong nháy mắt, cảm xúc của hắn dường như đột nhiên mất khống chế, trên trán nổi gân xanh, trong mắt nhiễm một tầng màu đỏ quỷ dị.
Trong mắt của Lục Thanh Nguyệt, điện hạ luôn phong quang tễ nguyệt, khiêm tốn ôn nhuận, nàng chưa từng nghe nói đến chuyện hắn tức giận.
Trong mắt Lục Cẩn Bạch, Thần Vương là người tỉnh táo, biết tự kiềm chế, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể bình tĩnh nghĩ đối sách, dường như không có ai có thể làm rối loạn trận tuyến của hắn.
Hai người chưa từng nhìn thấy Thẩm Trường Dịch như lúc này, mặc dù thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào.
Chẳng mấy chốc thuyền từ từ cập bờ, ba người lần lượt xuống thuyền. Hốc mắt của Thẩm Trường Dịch đỏ bừng, trong giọng nói không che giấu được sự lo lắng: “Các ngươi tạm thời chờ ta một chút, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Chính hắn cũng không nhận ra, từng lời hắn thốt ra đều hơi run rẩy.
Lục Thanh Nguyệt lo lắng: “Điện hạ, ngài nhất định phải cẩn thận.”
Thẩm Trường Dịch quay đầu lại, vô thức liếc nàng một cái, trong mắt không gợn sóng. Hắn không nói gì, lập tức xoay người, chạy về phía ánh lửa nơi xa.
Một câu đáp lại cũng không cho nàng.
…
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, phảng phất như muốn thôn phệ mọi thứ trong biệt viện.
Khi Thẩm Trường Dịch đến đó, căn nhà chỉ còn là một đống đổ nát, trong không khí tràn ngập khói dày đặc còn sót lại, lộ ra một cỗ tĩnh mịch hoang vu.
Hắn liều mạng xông vào, hét lên như điên: “Thiên Kỳ! Thiên Kỳ!”
Nhưng trong phế tích hoang tàn sao lại có người đáp lại hắn chứ?
Hắn không cam lòng, lo lắng và tức giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng hắn. Nhìn những vách tường đổ sập, hắn như bị ma nhập mà dùng tay nhấc chúng lên, từng chút một tìm kiếm dấu vết của nàng.
Nếu không thể di dời được, hắn liền dùng tay không đào bới. Hắn giống như kẻ điên gọi tên của nàng, trong tim hắn tựa như có thứ gì đó đang dẫn vỡ vụn.
Cho đến khi mười ngón tay nhuốm máu, huyết nhục mơ hồ.
Hồng quang trong con ngươi của hắn ngày càng trở nên rõ ràng, tóc dài màu đen rối tung chật vật, khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, giống như ma quỷ.
…
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tống Thư Lễ: Ta yêu nữ chính như vậy, sao có thể là ta phóng hỏa chứ?
Thẩm Trường Dịch: Bổn vương một lòng muốn báo thù, sao có thể để trái tim bị rối loạn chứ! Ngoài ý muốn, tất cả là ngoài ý muốn! Bổn vương không có động tâm! Ngươi nói cái gì? Bổn vương nói dối sao? Ngươi mới nói dối!
Thiên Kỳ: Lửa cháy lớn quá… ta đã chọc vào ai? Sơ Huyền, ngươi còn dám cười! Lúc nãy ngươi còn thèm không quan tâm đến ta!