...
Vô tri vô thức, Thẩm Trường Dịch dường như gặp một giấc mộng dài mà chân thật.
Trong mộng, mùi khói gay mũi khiến hắn hít thở không thông. Bên tai không ngừng truyền đến gần tiếng gào rống thống thiết. Trước mắt chỉ có một mảnh đỏ rực, là màu đỏ của ánh lửa, là màu đỏ của tường ngói, là màu đỏ của máu tươi. Hắn ở trong ngọn lửa không ngừng chạy trốn, đến cuối cùng, tầm mắt hắn mơ hồ, hắn cũng không phân rõ trước mắt mình là gì nữa.
Lầu viện đổ sụp, tất cả mọi thứ đều bị ngọn lửa nóng rực nuốt chửng.
Đây là đoạn hồi ức hắn không muốn nhớ lại nhất, đây là năm cuối cùng hắn mang thân phận “Cố Tử Thanh”.
Năm đó, hắn mười hai tuổi.
Lúc ấy, đương kim Hoàng Thượng Thẩm Chiêu vẫn còn là Thái Tử, mà phụ thân hắn là trọng thần trong triều, một thế hệ danh tướng lỗi lạc. Cố gia luôn có giao tình mật thiết với Thái Tử Thẩm Chiêu, hai nhà bắt tay, ở trong triều lập nên căn cơ bền vững.
Lúc đó, Thẩm Chiêu mặt ngoài thanh chính, một lòng vì dân, nên được Cố Thừa tán thưởng. Cũng chính vì nhớ có Cố gia làm hậu thuẫn, Thẩm Chiêu mới có thể thuận lợi đăng cơ..
Nhưng ai biết được, chuyện thứ nhất Thẩm Chiêu làm sau khi đăng cơ, lại là……
“Cố gia ở Vương Kinh, tư thông ngoại địch, ý đồ mưu phản, phạm sai lầm to lớn, trọng tội đã định!”
Một bằng chứng ngụy tạo, cứ như vậy định tội một gia tộc trung lương.
Thẩm Chiêu sợ các các đại thần trong triều tra ra chân tướng, tránh đêm dài lắm mộng, không áp giải người của Cố gia vào nhà lao thẩm vấn, mà hạ lệnh phóng hỏa thiêu phủ Thừa Tướng.
Ánh lửa ngút trời, những người ôn lương (ấm áp và tốt bụng) ấy cứ như vậy bị thiêu sống. Làn da bị đốt bỏng không còn hình dạng, giãy giũa đập mạnh lên cửa phủ đóng chặt, từng tiếng gào rống bi phẫn:
“Cố gia, chưa bao giờ mưu phản! Chưa bao giờ mưu phản!!!”
Cả nhà Cố gia thiết cốt tranh tranh, trước khi chết bọn họ không phải kêu cứu mạng, không phải cầu xin buông tha, mà là dùng lương tâm nói với trời xanh ——
Cố gia, cả nhà trung lương.
Nhưng trời xanh không nghe thấy, Thẩm Chiêu càng lười để ý. Ông ta chỉ cảm thấy âm thanh quá ầm ĩ, liền nhẹ nhàng vẫy tay, vô số đạo hắc ảnh tay cầm trường đao, khinh công nhảy vào trong phủ.
Vì thế, trong nháy mắt, từng tiếng kêu gọi biến thành từng tiếng kêu rên thảm thiết. Máu tươi văng khắp nơi, dung nhập vào trong ánh lửa vô biên, trong phủ máu chảy thành sông, vô số linh hồn rời khỏi thế gian.
Máu tươi nóng bỏng thấm xuống lòng đất, phảng phất như mang theo một đám linh hồn trung kiên bất khuất cắm rễ xuống cố hương mà bọn họ không nỡ rời đi.
Trong đêm đen, gió lớn thổi qua, xuyên qua rừng cây. Tiếng gió như tiếng khóc, từng đợt nghẹn ngào, phảng phất như vong hồn thút thít nỉ non.
Cố Tử Thanh được mẫu thân ôm, nương theo bóng đêm đen nhánh lặng lẽ đi vào mật đạo trong phủ. Gương mặt của thiếu niên xám xịt, nhìn từng người một ngã vào trong vũng máu, ánh mắt dần trở nên chết lặng.
Mẫu thân hắn khóc không thành tiếng, nhẹ nhàng lau mặt hắn: “A Thanh…… Con nhớ kỹ, sau khi vào mật đạo, đừng quay đầu lại…… Chạy được bao xa thì chạy……”
“Mẫu thân……”
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ hốc mắt của hắn.
“A Thanh, con là hi vọng cuối cùng của Cố gia, con nhất định phải sống sót……”
Cố Tử Thanh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nức nở nói: “Vậy còn người, còn phụ thân thì sao? Vì sao chúng ta không đi cùng nhau?”
Mẫu thân nhìn hắn, nhìn thật lâu, lệ rơi đầy mặt: “A Thanh, một ngày nào đó, con sẽ hiểu……”
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bà lại vội vã lấy một cái khóa trường mệnh từ bên hông ra, mang lên người hắn: “Thứ này là phụ thân muốn ta giao cho con, con ngàn vạn không thể để nó rời khỏi người con …… Nếu con bị phát hiện, có lẽ, đây là biện pháp cuối cùng có thể bảo vệ con……”
Đến tột cùng là vì lí do gì, hắn chưa kịp nghe mẫu thân giải thích. Thời gian cấp bách, sau lưng bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hung ác, từng bước từng bước, giống như Tử Thần tới đòi mạng.
“Không còn kịp nữa rồi, A Thanh, chạy mau! Chạy mau!” Mẫu thân hắn dứt khoát ấn xuống cơ quan.
Oanh —— một tiếng, một phiến cửa đá từ từ hạ xuống giữa hai người, như ngăn cách sinh tử.
“A Thanh, nương hy vọng con vĩnh viễn nhớ kỹ ——” Mẫu thân hắn rõ ràng đã rất suy yếu, nhưng bà vẫn dùng hết toàn lực, nói từng chữ một, đầy thanh thương ngạo cốt.
“Cố gia…… Cả nhà trung lương!”
Đây là câu cuối cùng của mẫu thân.
Rồi sau đó, một đạo hàn quang lóe lên, máu tươi nóng bỏng xuyên qua khe cửa, văng lên mặt hắn.
Cạch —— cửa đá đóng lại chặt chẽ, giúp hắn ngăn trở Tử Thần.
Bên trong mật đạo tối đen, hắn nhìn về phương hướng mẫu thân ngã xuống, lặng người thật lâu.
Sau đó, hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt.
Nóng bỏng mãnh liệt.
Đó là thứ cuối cùng mẫu thân lưu lại cho hắn, thứ ấm áp nhất thế gian.
Thiếu niên mười hai tuổi khi ấy, thù hận ngút trời.
...
Hắn nghe theo lời của mẫu thân, không có lúc nào là không chạy. Hắn chạy ra khỏi mật đạo, chạy ra ngoài phố phường, chạy đến sơn thôn vắng vẻ thưa thớt, phảng phất dùng hết toàn lực để thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn rơi vào tay kẻ thù.
Thiếu niên quần áo tả tơi, nhìn kẻ trước mặt, trong lòng hận ý ngập trời.
Thẩm Chiêu từng bước một tới gần hắn, hắn gắt gao xiết chặt lấy chủy thủ phòng thân trong tay, âm thầm thề, cho dù đánh cược tính mạng, hắn cũng muốn cùng ông ta đồng quy vu tận.
Chỉ là hắn chưa kịp rút chủy thủ ra, Thẩm Chiêu đột nhiên dừng lại.
Thẩm Chiêu nhìn thấy khóa trường mệnh treo trên cổ hắn.
Trong lòng Cố Tử Thanh khó hiểu, lại thấy hốc mắt ông ta dần ướt át: “A Dịch, là con sao…… Mười năm, trẫm rốt cuộc tìm được con rồi……”
Cố Tử Thanh ngơ ngẩn trong giây lát, hắn đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân nói ngày ấy, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
“Có lẽ, đây là biện pháp cuối cùng có thể bảo vệ con……”
Cái giá phải trả là, Cố Tử Thanh phải biến mất khỏi thế gian. Mà hắn, từ nay về sau chỉ có thể là Thẩm Trường Dịch.
Cái giá là, hắn phải cả ngày lưu lại trước mặt kẻ thù của mình, một lần lại một lần kìm nén xúc động muốn giết ông ta.
Cái giá là, hắn phải đối kẻ thù của mình, xưng quân - thần, gọi phụ - tử.
Quá mức tàn nhẫn.
...
Ngày đó, Thẩm Chiêu mang hắn lên một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, đặt hắn ngồi trên đầu gối. Thẩm Trường Dịch nghe Thẩm Chiêu kể về chuyện quá khứ, hồi tưởng lại chuyện cũ xưa kia, hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Hắn không biết bất cứ chuyện gì về “A Dịch”, nhưng Thẩm Chiêu đã thất lạc Thẩm Trường Dịch rất lâu, cho nên đối với hắn chưa từng có nửa phần hoài nghi.
Hắn cũng không biết đằng sau khóa trường mệnh này cất giấu chuyện cũ đẫm máu ra sao, cho nên Thẩm Chiêu thấy nó liền xác định thân phận của hắn, cho nên Thẩm Chiêu đối xử với hắn vô cùng tốt, tốt hơn bất cứ vị hoàng tử nào.
Thẩm Chiêu vì hắn xây dựng tẩm điện tốt nhất, đưa tới vô số kỳ trân dị bảo. Biết hắn muốn tới Giang Nam, cũng thuận theo ý hắn, phong hắn làm Thần Vương ở Giang Nam, độc chưởng mười hai thành trì phồn hoa ở Giang Nam, quyền thế không thua kém đương kim Thái Tử.
Chuyện duy nhất làm chúng thần nghi hoặc chính là, ông ta coi trọng Thẩm Trường Dịch như thế, nhưng lại không phong hắn làm Thái Tử.
Mà Thẩm Trường Dịch trải qua thế sự tang thương, phong ba bão tố trong triều, tựa hồ cũng dần dần hiểu được tâm tư của Thẩm Chiêu.
Ông ta không muốn Thẩm Trường Dịch biến thành chính ông ta, vì quyền lực mà mất đi bản tâm, thay đổi hoàn toàn. Ông ta chỉ muốn con trai mình yêu thương nhất sống thật tốt.
Nhưng chỉ có Thẩm Trường Dịch biết, Thẩm Chiêu sai rồi, khi ông ta mang hắn vào hoàng cung, phong hắn làm hoàng tử thì ông ta đã sai rồi.
Trong lòng hắn không chỉ có thù hận, còn có quyền thế, còn có muôn dân trăm họ, còn có quyết tâm muốn lật đổ triều đình hủ bại vô năng mục nát này.
Nghĩ đến đây, từ phương diện nào đó mà xem xét, hắn cùng Thẩm Chiêu có lẽ là cùng một loại người. Vì chuyện mình muốn làm, cho dù bị vạn người thóa mạ, đến chết cũng không hối hận.