.....
Sắc trời tối dần, hoàng hôn buông xuống, chân trời nhuộm một màu ráng vàng mỹ lệ.
Đồng cỏ mênh mông, Kiều Tiểu Ngũ giúp Thiên Kỳ cầm mấy xâu hồ lô ngào đường, Thiên Kỳ cũng không quên dò hỏi chút tin tức: “Công tử nhà huynh cùng Thần Vương có quan hệ thế nào?”
Kiều Tiểu Ngũ nhớ kỹ lời dặn dò phải tận lực giúp đỡ nàng của Tống Thư Lễ, thành thật nói: “Công tử nhà ta gần đây mới định cư ở thành Cảnh Tô, hai người họ chỉ mới quen biết nhau, không thân thiết lắm.”
“À, vậy sao……” Xem ra từ Tống Thư Lễ, cũng không tìm được tin tức hữu dụng. Nàng cũng không có gì muốn hỏi thăm nữa, nên chỉ tán gẫu một chút: “Công tử nhà huynh lợi hại như vậy, thật sự vô tâm với công danh sao?”
Kiều Tiểu Ngũ cười cười: “Thế gian này, mỗi người đều có chí hướng riêng, có người dành cả đời vì con đường làm quan, muốn hưởng vinh hoa phú quý. Có người không tiếc bất cứ giá nào, chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm.”
“Nói cũng đúng.” Thiên Kỳ mím môi, trả lời lại.
Kiều Tiểu Ngũ nhìn nàng, muốn ẩn nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nói: “Chuyện công tử nhà ta muốn làm, chính là muốn bảo hộ một người.”
Y tới nơi này, căn bản chính là toàn vì ngài. Cho dù phải hi sinh cả tính mạng, y cũng không tiếc.
Thiên Kỳ nghiêng đầu, vẫn chưa phát giác ẩn ý của cậu: “Công tử của huynh đúng là người tốt. Người được y dốc lòng bảo hộ, nhất định rất hạnh phúc.”
Kiều Tiểu Ngũ cười gượng gạo, không nói tiếp nữa.
Xa xa, nơi hai người không có chú ý tới, một thân ảnh lục sắc đứng đó, nhìn hai người đi càng xa, như suy tư gì đó.
Thiên Kỳ này, thật sự có thể tìm được một người hầu?
Một lát sau, Phong Tuyệt hiện thân: “Điện hạ.”
“Tra được cái gì?”
Phong Tuyệt trả lời: “Thuộc hạ dựa theo ý của ngài, tra xét lưu trữ trong thành, phát hiện hôm nay Thiên Kỳ cô nương thật sự không thuê người hầu nào.”
“Hửm? Sao lại như thế?” Thẩm Trường Dịch có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ... hắn quá đa nghi rồi?
“Nhưng mà…… Thuộc hạ tìm được manh mối khác.”
“Nói.”
“Thuộc hạ ở ngoài cổng thành, nhìn thấy Thiên Kỳ cô nương cười nói với Tống Thư Lễ, lúc sau nàng còn lên xe ngựa của y, hai người đi vào trong thành.” Phong Tuyệt nói, “Theo thuộc hạ thấy, nô bộc bên cạnh Thiên Kỳ cô nương, hơn phân nửa là được Tống Thư Lễ trợ giúp.”
Lại là Tống Thư Lễ?
Thẩm Trường Dịch hơi nheo hai mắt lại, cảm thấy chuyện này có chút ngoài dự đoán. Tống Thư Lễ này, phảng phất như một biến số đột nhiên xuất hiện trong kế hoạch của hắn.
Phong Tuyệt nhìn ra sắc mặt của hắn không tốt lắm, cẩn thận nói: “Chẳng lẽ Thiên Kỳ cô nương cùng Tống Thư Lễ là đồng bọn? Hai người họ hợp mưu tiếp cận điện hạ, sợ là có ý đồ gây rối.”
Thẩm Trường Dịch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng vui vẻ của thiếu nữ nơi xa, không tỏ ý kiến.
Suy tư trong giây lát, hắn phân phó: “Sau này ngươi tiếp tục giám sát nàng, nhớ cẩn thận một chút. Phụ hoàng triệu bổn vương vào cung gấp, việc này tạm thời gác lại.”
“Vâng, điện hạ.”
Phong Tuyệt nhận mệnh, sau đó biến mất.
Thẩm Trường Dịch đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo Thiên Kỳ nơi xa, cho đến khi bóng dáng nàng khuất dần nơi đường chân trời mới thôi.
Thiên Kỳ ơi Thiên Kỳ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây?
...
Tới biệt viện, giải quyết xong mọi chuyện khiến tâm tình Thiên Kỳ đặc biệt tốt, nàng vui vẻ đẩy cửa phòng ra: “Điện hạ điện hạ, ta mua cho ngài rất nhiều hồ lô —— ồ, người đâu rồi?”
Nàng nhìn quanh, lại tìm khắp nhà, nhưng đều không thấy bóng dáng của Thẩm Trường Dịch.
Không thể nào, người này đi không lời từ biệt luôn sao?
Nàng vừa lẩm bẩm, vừa quay lại trong phòng. Trong lòng thầm nghĩ, người này thật không có nghĩa khí, ở trong nhà người ta nghỉ ngơi nửa ngày, đi rồi cũng không thèm chào hỏi một tiếng.
Sớm biết như vậy, nàng cần gì phí tâm tư đi tìm Kiều Tiểu Ngũ chứ……
Kiều Tiểu Ngũ ở một bên quan sát cẩn thận hơn nàng. Cậu chỉ bàn trà trước giường, nói: “Cô nương người xem, ở đó hình như có một tờ giấy.”
Thiên Kỳ theo lời cậu đi qua, quả nhiên nhìn thấy một tờ giấy. Nàng cẩn thận cầm lên xem, trên giấy rõ ràng là chữ viết mạnh mẽ hữu lực của Thẩm Trường Dịch:
“Đa tạ cô nương dốc lòng chiếu cố, Thẩm mỗ vô cùng cảm kích. Chỉ là Thẩm mỗ có việc gấp, khó có thể trì hoãn, nên chỉ có thể không từ mà biệt, mong cô nương đừng để trong lòng. Mười ngày sau, Thẩm mỗ sẽ tới cửa bái tạ.”
Ít nhất còn biết để lại một lá thư. Thôi, bổn cô nương tạm thời tha thứ cho hắn.
Mười ngày sau…… Đến lúc đó đến lại thừa cơ làm chút việc...
Nàng buông tờ giấy xuống, quay đầu nhìn Kiều Tiểu Ngũ, nghĩ tới trong nhà cũng không có việc gì cần giúp đỡ, bảo cậu ở lại cũng có chút không hợp lí: “Nếu không, ta đưa huynh về phủ nhé, thuận tiện tặng cho chủ tử của huynh chút hồ lô ngào đường?”
Kiều Tiểu Ngũ cảm thấy có chút không thỏa đáng, đang muốn từ chối, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, cậu suy tư trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy cảm tạ cô nương.”
...
Thẩm Trường Dịch trở về vương phủ, thay một bộ trường bào trang trọng màu xanh lá trúc, sau đó lên xe ngựa đến hoàng cung.
Thẩm Chiêu vội vàng triệu kiến hắn như vậy, khiến hắn có chút mơ hồ không rõ.
Trên đường vội vàng nhập cung, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Lục Cẩn Bạch? Sao hắn cũng tiến cung?
Thẩm Trường Dịch quan sát bốn phía, trên con đường này không có người khác. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó bước lên phía trước.
“Cẩn Bạch? Chuyện gì thế?”
Sắc mặt của Lục Cẩn Bạch không dễ nhìn lắm. Hắn liếc nhìn bốn phía, rồi sau đó mới hạ giọng nói: “Sáng sớm hôm nay ta truyền tin cho người, người không biết sao? Chẳng lẽ bị Thái Tử phát hiện rồi?”
Sáng sớm…… Lúc ấy, hắn hẳn đang ở hôn mê.
Thẩm Trường Dịch trả lời: “Hai ngày nay xảy ra chút chuyện, ta phải đi xử lý, sáng sớm hôm nay không có ở vương phủ. Sau khi được bệ hạ triệu kiến, ta liền vội vàng tiến cung, nên cũng không hiểu rõ tình hình.” Hắn cảm thấy giống như đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mồ hôi lạnh trên trán Lục Cẩn Bạch còn chưa kịp lau, ngay cả nói chuyện cũng có chút run rẩy: “Tạ Quảng ở biên cương thao luyện trọng quân…… bị phát hiện.”
“Cái gì?!” Trong lòng Thẩm Trường Dịch thoáng run lên, nhưng hắn vẫn tận lực duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt.
Tạ Quảng ở biên cương thao luyện trọng quân, là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của bọn họ. Quân đội này trải qua huấn luyện nghiêm khắc, được xưng là thiết huyết chiến sĩ. Hơn nữa bọn họ ở biên cương xa xôi, khó bị phát hiện, có thể vô thanh vô tức đánh thẳng vào vương thành.
Nếu không có quân đội này, bọn họ sẽ mất đi quân cờ quan trọng nhất. Nếu lại đợi bọn họ khôi phục đủ thực lực để thực hiện kế hoạch, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Huống chi nếu điều tra đến bọn họ, thì thật sự là đại nạn lâm đầu (tai vạ đến nơi).
Kinh nghiệm nhiều năm trải qua vất vả nói với Thẩm Trường Dịch, hắn cần phải bình tĩnh. Hắn hỏi: “Tạ Quảng thế nào rồi?”
Lục Cẩn Bạch nhấp môi, không đành lòng trả lời: “Tịch thu toàn bộ gia sản, chọn ngày…… Xử trảm.”
Thẩm Trường Dịch nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận được một cảm giác hoang lương che trời lấp đất đánh úp tới: “Là do bổn vương vô năng.”
“Điện hạ đừng tự trách.” Lục Cẩn Bạch thở dài nói, “Trước mắt dựa theo manh mối chúng ta tỉ mỉ ngụy tạo, Thái Tử và Hoàng Thượng chắc hẳn sẽ không tra ra chúng ta. Lần này Hoàng Thượng triệu kiến các hoàng tử, tướng lĩnh, có lẽ chỉ để thăm dò.”
Thẩm Trường Dịch nhìn lầu son tường cao giống như lồng giam của hoàng cung, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì phải hành sự cẩn thận, chúng ta không thể chịu thêm thiệt hại nữa.”
...
Tiến vào Nghị Chính Đường, quả nhiên, hoàng đế không hề hưng sư vấn tội (hỏi tội), mà chỉ tứ tọa (ban ghế ngồi) cùng chuẩn bị rượu và món ngon cho mọi người.
Nhưng mục đích của yến hội này, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu rõ.
Thẩm Chiêu giống như cũng không vội vã hỏi thăm chuyện mưu phản. Sau khi thức ăn được dâng lên đầy đủ, ông ta ngồi trên long ỷ mới nhàn thạt mở miệng: “Các khanh cho rằng, để một quốc gia vững chắc, điều gì là quan trọng nhất?”
Ông ta muốn làm gì đây? Thẩm Trường Dịch cầm bầu rượu lên, chậm rãi rót đầy ly, quan sát phản ứng của từng người.
Thái Tử dẫn đầu đứng dậy hành lễ, trả lời: “Cái gọi là ‘dân vi bang bổn, bổn cố bang ninh (*) ’, theo nhi thần, quốc chi bổn tại dân (**). Nếu muốn củng cố quốc gia, tất nhiên phải củng cố dân tâm.”
(*) Dân là gốc của đất nước, gốc vững bền đất nước mới có thể an bình.
(**) Nền tảng của đất nước là ở nhân dân.
Thẩm Chiêu vừa lòng mỉm cười: “Không tồi.”
Phía đối diện, Vương tướng quân đứng dậy trả lời: “Theo kẻ vũ phu như vi thần, chỉ có binh sĩ tận trung báo quốc mới có thể giúp quốc gia kéo dài hưng thịnh. Nếu không có quân đội cường thịnh đóng giữ ở biên cương, quốc gia sẽ mất đi tấm chắn bảo vệ.”
Thẩm Trường Dịch hơi nhướng mày, quan sát sắc mặt của Thẩm Chiêu. Mọi người cũng đều nín thở, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nhưng những lời này dường như không ảnh hưởng đến Thẩm Chiêu, ông ta vẫn khen ngợi như cũ: “Vương tướng quân nói rất đúng.”
Mọi người nghe thế, đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy vẻ mặt Hoàng Thượng ôn hòa, mọi người mới chậm rãi buông xuống đề phòng, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
Một lát sau, Thẩm Chiêu nhìn về phía Thẩm Trường Dịch, người từ đầu tới cuối không nói lời nào, hỏi: “Trường Dịch, con nghĩ sao?”
Thẩm Trường Dịch nhẹ nhàng mỉm cười, giống như nghĩ tới cái gì đó, hắn ung dung đứng dậy: “Theo nhi thần, muốn thiên hạ vững chắc, phải dựa vào trợ giúp của trung thần. Cổ chi Khuất Nguyên Hoài Sa (*), Vũ Mục hàm oan, thiên hạ mất đi trung thần chính trực, vương triều diệt vong, khiến hậu thế thương tiếc.”
(*) Khuất Nguyên (340 TCN - 278 TCN), tên thực Bình (平), biểu tự Nguyên, lại có biệt tự Linh Quân (霛均), là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Chiến Quốc thuộc nước Sở trong lịch sử Trung Quốc.
Ông là người trong hoàng tộc nước Sở, làm chức Tả Đồ cho Sở Hoài vương. Ông học rộng, nhớ kĩ giỏi về chính trị, lại có tài văn chương. Lúc đầu ông được vua yêu quý, sau có quan lại ganh tài ông, tìm cách hãm hại. Sở vương nghe lời gièm pha nên ghét ông. Ông âu sầu, ưu tư viết thiên Ly Tao để tả nỗi buồn bị vua bỏ. Ngoài tập Ly tao là tập thơ bất hủ của ông để lại, ông còn có nhiều sáng tác thơ khác như Sở từ, Thiên Vấn (Hỏi trời)...
Đến cuối đời ông bị Sở Tương Vương đày ra Giang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là người trong sống trong thời đục, suốt ngày ca hát như người điên, làm bài phú Hoài Sa rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự tử. (Nguồn: wikipedia)
Hắn nhìn về phía Thẩm Chiêu, ngữ khí chân thành: “Nhi thần, chỉ nguyện phụ hoàng không mất đi trung thần, như thế mới không phụ thiên hạ.”
“Thần Vương nói rất đúng.” Mọi người đều tới tấp khen ngợi.
Trừ Thẩm Chiêu.
Mắt ông ta run lên, đồng tử chớp động ánh sáng không rõ.
Thẩm Trường Dịch ngồi xuống ghế ngẩng đầu nhìn Thẩm Chiêu, tựa như đang dùng linh hồn chất vấn ông ta.
Ngươi, đối những trung thần thanh liêm chính trực đó, từng có một chút áy náy nào không?
Thẩm Chiêu nhanh chóng bình tĩnh lại. Ông ta nhìn nhi tử mình yêu thương nhất, không biết đang suy tư cái gì. Thật lâu sau, ông ta chậm rãi nói: “Không hổ là Trường Dịch. Không tồi, không tồi.”
Những chuyện cũ dính đầy máu tươi ấy đều đã qua, ông ta không muốn vì thế mà giận chó đánh mèo lên Thẩm Trường Dịch.
Thẩm Trường Dịch nhàn nhạt mà cười, chờ đợi kết quả phía sau.
Nhưng ai biết được, trong suốt yến hội, Thẩm Chiêu không hề đề cập câu nào về chuyện Tạ Quảng ám luyện phản quân. Trong lòng mọi người đều thắc mắc, cho đến khi yến hội giải tán, cũng không nghĩ ra nguyên do.
Bệ hạ triệu kiến mọi người, chỉ vì muốn ăn một bữa cơm?
Mọi người nhanh chóng rời đi. Đến một nơi vắng người, Lục Cẩn Bạch tiến lên hỏi thăm: “Hoàng đế có ý gì?”
Thẩm Trường Dịch suy tư trong chốc lát. Đột nhiên, ngữ khí hắn dồn dập, hỏi: “Hôm nay huynh truyền tin cho ta, chính là ám tín?”
Ám tín, bề ngoài thư từ bình thường, đều là tán gẫu chút việc nhà. Thông qua đạo cụ đặc thù, mới có thể dò được tin tức quan trọng.
“Tất nhiên. Thư từ giữa chúng ta từ trước tới nay vẫn luôn như vậy mà.” Lục Cẩn Bạch cả kinh, nhanh chóng phản ứng lại: “Người muốn nói, hoàng đế triệu kiến chúng ta tiến cung, là vì muốn nhân cơ hội này điều tra?”
Hắn đã minh bạch. Thẩm Chiêu này thật âm hiểm.
“Gần như là thế. Hy vọng bọn họ không tra ra manh mối nào từ ám tín này.” Ngữ khí của Thẩm Trường Dịch có chút ngưng trọng.
Hắn nhìn bầu trời đêm đen như mực, lại nhìn tường viện cao ngất chung quanh, đột nhiên cảm thấy áp lực không thở nổi.