• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tử Mộc vung côn tới, Tiêu Dật cảm nhận được nguy hiểm, bước chân chuyển động né tránh đòn này.

Hỏa Toàn Côn đánh trúng mặt đất, 'ầm' một tiếng, sàn đấu nứt toác một lỗ thủng lớn.

Hai con ngươi của Tiêu Dật co rụt lại, khá kinh ngạc, "Mạnh thật, Phàm Cảnh bậc năm và Phàm Cảnh bậc sáu quả nhiên có khác biệt rất lớn."

Trong Phàm Cảnh, bậc sáu là một lằn ranh.

Bậc sáu và bậc năm tuy rằng chỉ kém một bậc, nhưng chân khí trong cơ thể lại chênh lệch không chỉ là năm, sáu lần.

Chân khí càng nồng đậm thì càng có thể phát huy uy lực của võ hồn vượt trội hơn.

Giống như một côn này của Tiêu Tử Mộc cũng đủ làm Tiêu Tinh Dương bị thương nặng.

Tuy rằng hai người đều là võ hồn cấp bậc màu cam, nhưng bởi vì chân khí chênh lệch, nên uy lực một côn này của Tiêu Tử Mộc mạnh hơn gấp năm, sáu lần chiến lực của Tiêu Tinh Dương.

Bên dưới võ đài, Tiêu Tinh Dương cũng thực kinh hãi: "Thật không hổ danh con cháu xếp thứ năm của gia tộc, nếu ta là đối thủ của Tiêu Tử Mộc thì e rằng một côn này của hắn đã đủ đưa ta đi chầu Diêm Vương rồi."

Trên sàn đấu, Tiêu Tử Mộc lạnh lùng nhếch miệng, nói: "Tiêu Dật, ngươi đã thấy được lợi hại của ta chưa, bây giờ nếu ngươi cầu xin ta tha mạng may ra còn kịp."

"Cầu xin tha thứ?" Tiêu Dật cười xùy, lập tức cung tay giơ nắm đấm, nói chắc nịch: "Xem ra, phải quyết đấu một trận rồi."

Quyết đấu?

Tiêu Tử Mộc ngẩn người.

Các tộc nhân khác cũng không kịp phản ứng, thậm chí cho rằng Tiêu Dật quá ngông cuồng.

"Chênh lệch của Phàm cảnh bậc năm và bậc sáu quá xa, Tiêu Dật chưa chắc tiếp nổi vài chiêu chứ nói gì tới chuyện quyết đấu."

"Dám lớn tiếng đòi quyết đấu ở trước mặt Phàm Cảnh bậc sáu thì chẳng khác nào chuốc lấy nhục nhã."

Nhóm tộc nhân lắc đầu, tựa hồ đã nhìn thấy trước kết cục thảm bại của Tiêu Dật.

Tiêu Tử Mộc dứt khoát một lần nữa kích hoạt Hỏa Toàn Côn, dự định dùng hành động để chứng minh sự mạnh mẽ của mình.

"Tiêu Dật, ngươi thua chắc rồi." Tiêu Tử Mộc hét lớn, đánh ra một côn.

Tiêu Dật cười lạnh, chẳng chút sợ hãi, cơ thể trở nên hư ảo.

Bóng dáng hư ảo đó được bao phủ bởi một vầng lửa ở xung quanh.

Đòn đánh Hỏa Toàn Côn của Tiêu Tử Mộc dễ dàng bị bóng dáng kia né tránh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Tử Mộc hoảng hốt, không thể tin được, Hỏa Toàn Côn một lần nữa tung đòn nhanh như chớp, hóa thành bóng côn vùn vụt không dứt.

Nhưng bóng côn mặc dù dù nhanh vun vút nhưng không thể nào chạm tới bóng dáng hư ảo kia.

"Có chuyện gì vậy, rốt cuộc là thứ gì? Thân pháp kỳ quái à?" Nhóm tộc nhân căng mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc cực độ.

Ngay trước mắt bọn hắn, Tiêu Dật giống như biến thành một con rắn cả người phừng phừng ngọn lửa cực kỳ linh hoạt.

"Là ta hoa mắt sao?" Một vài tộc nhân dùng tay dụi hai mắt, cố gắng nhìn cho rõ cái bóng huyền ảo kia.

Chỉ có điều, không quản bọn họ có cố thế nào cũng không thể nhìn rõ được.

Tiêu Dật đã thi triển chiêu Xà hình trong Hình Ý Ngũ Tuyệt. Với sự tinh diệu của Hình Ý Ngũ Tuyệt, người khác há có thể tùy tiện nhìn thấu.

Hơn nữa Tiêu Dật còn tăng thêm sức mạnh ngọn lửa của võ hồn Khống Hỏa Thú.

Đây là một trong những lá bài tẩy của hắn, cũng là chiêu thức mà hằn đã khổ công tu luyện lĩnh ngộ được trong nửa tháng nay, dùng Hình Ý Ngũ Tuyệt kết hợp với sức mạnh võ hồn.

Bản thân ngọn lửa có đặc tính bùng nổ, mà Khống Hỏa Thú lại tinh thông điều khiển ngọn lửa, tăng thêm đặc tính này thì Xà hình lại càng mềm mại chuyển, càng linh hoạt hơn, làm người ta không thể nào nhìn thấu, hư vô mờ mịt.

Lúc này Tiêu Tử Mộc không ngừng tấn công nhưng vẫn không có cách nào đánh trúng Tiêu Dật, hắn cảm thấy lo lắng. Rõ ràng cấp bậc của hắn mạnh hơn nhưng ngay cả cơ thể Tiêu Dật cũng không bắt được, cảm giác này làm hắn sắp phát điên rồi.

Hắn vẫn cứ điên cuồng tấn công, thể lực và chân khí bị tiêu hao nhanh chóng, người hắn bắt đầu túa đầy mồ hôi.

"Aiii... đáng chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?" Tiêu Tử Mộc cắn răng.

Từ chấp sự đến các trưởng lão đều không thể nhìn thấu Hình Ý Ngũ Tuyệt, Tiêu Tử Mộc hắn lại càng đừng mong có thể nhìn thấu.

"Thế nào, mệt lả rồi à?" Lúc này Tiêu Dật cười nhạt nói: "Mệt rồi thì tới phiên ta."

Vừa dứt lời, Tiêu Dật đã bắt đầu di chuyển, bóng dáng biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại vầng lửa cháy hừng hực.

Vù một cái, Tiêu Tử Mộc tuyệt nhiên không thể phản ứng, thậm chí ngay cả việc Tiêu Dật làm thế nào mà lại biến mất hắn cũng không biết.

"Tốc độ quá nhanh." Nhóm tộc nhân kinh hãi thốt lên.

Hơn nữa, điều làm bọn họ càng kinh ngạc hơn chính là trong mắt bọn họ, Tiêu Dật đã hóa thành một con báo săn rực lửa.

Báo săn tập kích bất ngờ, tốc độ cực nhanh.

"Đến lượt ngươi nếm thử đòn tấn công của ta." Tiêu Dật quát khẽ, thình lình xuất hiện ngay sau lưng Tiêu Tử Mộc, đánh ra một chưởng.

Bàn tay của Tiêu Dật nhanh như hổ vồ, tựa hồ có một tiếng 'rống' của vua hổ trong núi rừng!

"Này..." Nhóm tộc nhân kinh hãi tới cực điểm, trong mắt bọn họ, Tiêu Dật một lần nữa thay đổi, biến thành một con mãnh hổ.

Mãnh hổ xuống núi, oai phong lẫm liệt.

Một chưởng tung ra như tiếng gầm của vua rừng rậm, đất rung núi chuyển.

'Ầm' một tiếng, Tiêu Tử Mộc ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có đã trực tiếp bị Tiêu Dật đánh một chưởng bay đi.

Khi võ hồn kết hợp với năng lực Hình Ý Ngũ Tuyệt, uy lực trở nên rất khủng khiếp.

'Phụt', Tiêu Tử Mộc phun máu tươi, bay thẳng xuống sàn đấu.

Khi hắn rơi xuống đất thì đã hoàn toàn ngất lịm, quần áo phía sau rách bươm.

Nhóm tộc nhân tinh mắt có thể thấy rõ ràng trên lưng hắn có một dấu tay bị lửa thiêu đốt cực kỳ bắt mắt.

"Võ giả hạng năm Tiêu Tử Mộc thế mà lại thảm bại?"

"Hơn nữa Tiêu Dật chỉ mới xuất có hai chiêu thôi đã chiến thắng rồi?"

Biểu cảm của người trong tộc hiện giờ không còn là kinh ngạc nữa rồi mà là khiếp sợ, khiếp sợ tới cực điểm.

Tại một góc của khán đài, Tam trưởng lão Tiêu Trọng trào ra một giọt lệ: "Tốt rồi, quá tốt rồi, Dật nhi rốt cục cũng trưởng thành rồi."

Trước đây chỉ vì giao phó của gia chủ nên ông mới chăm sóc Tiêu Dật, thế nhưng gia chủ mất tích nhiều năm chưa quay về, Tiêu Dật do một tay ông nuôi lớn, từ lâu ông đã xem Tiêu Dật như con ruột.

Những năm gần đây, ông vừa phải bận rộn lo toan chuyện lớn chuyện nhỏ trong gia tộc, bình thường còn phải ứng phó đám Ngũ trưởng lão lén lút gây khó dễ sau lưng, lại phải lo lắng trăm điều cho Tiêu Dật, hi vọng Tiêu Dật lớn khôn và thành công.

Cố tình tính tình của Tiêu Dật lại nhút nhát, lại còn thức tỉnh võ hồn quá vô dụng.

Ai có thể hiểu được những năm gần đây ông đã phải chống đỡ bao nhiêu áp lực, bao nhiêu lần bị Tiêu Dật làm cho tan nát trái tim.

Bây giờ thấy Tiêu Dật thế mà lại chiến thắng được con cháu xuất sắc trong gia tộc, ông không có cách nào nói rõ tâm trạng của mình lúc này.

Vui mừng khôn xiết? Hân hoan? Tự hào? Hay thỏa mãn? Ông không biết nữa, chỉ biết là ông không thể nào kiềm chế được giọt nước mắt lăn dài.

Phía bên kia, Ngũ trưởng lão 'rắc' một tiếng bóp vỡ chén trà trong tay, trên gương mặt đầy âm u và căm phẫn.

Vẻ mặt Tiêu Nhược Hàn cũng lạnh băng: "Từ khi nào mà tiểu phế vật lại trở nên lợi hại như thế chứ? Khốn kiếp!"

…..

Trên đài tỷ võ, Tiêu Dật đứng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt quay sang phía đám con cháu khác, nói: "Còn ai có ý thích lên đây so tài với ta nữa không?"

Bị ánh mắt lạnh băng của Tiêu Dật lướt tới, bọn con cháu vờ nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng.

Ngay cả nhóm con cháu Phàm Cảnh bậc sáu xếp hạng cao cũng im thin thít không nói nên lời. Bọn họ biết rõ mình tuyệt đối không thể nào đánh thắng được Tiêu Tử Mộc, nhưng Tiêu Dật lại làm được, chứng tỏ thực lực của Tiêu Dật cao hơn bọn họ.

Còn dám anh hùng rơm bước lên võ đài so cao thấp với Tiêu Dật thì chỉ chuốc lấy nhục vào thân mà thôi.

Người phán xử nhìn lướt qua một lượt, thấy không có ai đáp lại thì dõng dạc tuyên bố: "Trận đấu này, thiếu gia chủ Tiêu Dật thắng."

Người phán xử cũng sửa luôn cả danh xưng, chủ động gọi một tiếng thiếu gia chủ.

Phải biết rằng là rất nhiều năm qua không có người nào ở Tiêu gia này nguyện ý dùng xưng hô đó để gọi Tiêu Dật.

Thế giới chính là như thế, lấy võ vi tôn, Tiêu Dật biểu hiện đủ thực lực, đủ thiên phú thì chắc chắn sẽ được người khác tôn trọng.

"Tiêu Dật, ngươi có thể đi xuống." Người phán xử ôn hòa nói.

Tiêu Dật lắc đầu: "Không vội."

Sau đó Tiêu Dật nhìn về phía chỗ ngồi của các bậc trưởng lão cách đó không xa, nơi các vị trưởng lão và nhóm chấp sự quan sát sân tỷ võ.

Tiêu Nhược Hàn cũng ngồi ở đó, bên dưới Ngũ trưởng lão.

"Tiêu Nhược Hàn!" Tiêu Dật ngạo nghễ cao giọng, "Còn nhớ chuyện đánh cược của chúng ta không? Ngươi thua rồi!"

Thua! Tiêu Nhược Hàn thua cược rồi! Chính tại đây, ngay trước mặt tất cả mọi người, trước mặt tất cả tộc nhân, người tài giỏi nhất trong lứa thế hệ trẻ, lần đầu tiên phải dỏng tai lên mà nghe chữ 'thua' này!

[Hết tập 16]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK