• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dật …Dật nhi, con vừa nói cái gì?" Tam trưởng lão Tiêu Trọng không dám tin hỏi.

Tiêu Dật mỉm cười, trêu ghẹo: "Sao vậy, ta nhớ Tiêu Trọng thúc thúc còn chưa đến tuổi già cả lãng tai mà? Ta nói, ta cũng là luyện dược sư nhất phẩm, có chuyện gì sao?"

"Thật sự là luyện dược sư nhất phẩm?" Tam trưởng lão cảm thấy có lẽ mình nghễnh ngãng thật rồi, hoặc là đã nghe nhầm rồi.

"Thật." Tiêu Dật tươi cười gật đầu.

"Thật! Ha ha ha!" Tam trưởng lão mừng như điên, thậm chí còn quên cả chuyện Tiêu Dật trêu ghẹo mình bị nghễnh ngãng.

Khi Tiêu Dật gật đầu xác nhận, bầu không khí toàn trường trở nên im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng cười văng vẳng của Tam trưởng lão.

"Tốt rồi, quá tốt rồi!" Tam trưởng lão cười thỏa thuê một trận rồi gật mạnh đầu, ông thậm chí còn không kịp phản ứng xem nên làm sao để biểu đạt sự thỏa mãn của mình đối với Tiêu Dật, trong lòng chỉ có mỗi hai chữ 'tốt' và 'quá tốt' mà thôi.

"Chúng ta đi thôi!" Tiêu Dật mỉm cười nhàn nhạt, đồng thời trong lòng cũng dâng lên chút ấm áp.

Hắn hiểu rõ, Tam trưởng lão yêu thương mình thật lòng.

Toàn bộ tộc nhân chỉ kinh ngạc và tán thưởng khi biết hắn có thiên phú tu luyện và tư chất của luyện dược sư, nhưng đó chỉ là loại khen ngợi và ý tốt đối với một vị thiên tài mà thôi.

Chỉ có Tam trưởng lão là đơn thuần vì quan tâm hắn mới cảm thấy hài lòng và yên tâm, cũng vì quan tâm hết dạ mà vui mừng quá đỗi.

Đó là tình cảm thật sự của những người thân thiết yêu thương.

"Đứng lại đó cho ta!"

Bỗng nhiên, giọng nói kèm tiếng thở hổn hển đó lại vang lên.

Không cần nghĩ cũng biết giọng nói làm người ta chán ghét này chính là Ngũ trưởng lão.

"Ngũ trưởng lão, còn chuyện gì nữa?" Tiêu Dật lạnh lùng quay đầu, liếc nhìn hắn.

"Tiêu Dật, ngươi đừng hòng ăn nói lung tung bậy bạ!" Ngũ trưởng lão giận dữ quát lớn: "Ngươi mà lại là luyện dược sư nhất phẩm sao? Chỉ giỏi láo lếu mà thôi."

"Đúng vậy!" Tiêu Nhược Cuồng khinh khỉnh châm chọc: "Chỉ dựa vào tư chất xoàng xĩnh của ngươi mà cũng muốn trở thành luyện dược sư? Thật là hoang đường quá thể!"

"Ta thấy, ngươi muốn trốn phạt nên mới tự ý bịa đặt nói láo mà thôi." Tiêu Nhược Cuồng chắc nịch cho rằng Tiêu Dật đang nói dối.

Lời nói của hai người làm cho các tộc nhân, thậm chí là các vị trưởng lão cũng đã bắt đầu lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Nhị trưởng lão cau mày nói: "Tiêu Dật năm nay mới mười sáu tuổi đúng không? Còn quá trẻ, sao có thể là luyện dược sư nhất phẩm chứ, theo ta được biết thì muốn trở thành luyện dược sư, trước không nói tới vấn đề tư chất, nghề này yêu cầu phải có kiến thức bào chế thuốc rất phong phú."

Nhị trưởng lão tiếp tục: "Nhưng biểu hiện của Tiêu Dật suốt mấy ngày qua thì hắn không giống loại người ăn nói bừa bãi. Đại trưởng lão, ngài thấy thế nào?"

Đại trưởng lão chính là luyện dược sư tam phẩm tôn quý, có quyền lên tiếng nhất về vấn đề này.

Đại trưởng lão suy nghĩ trong chốc lát, cất giọng: "Muốn trở thành luyện dược sư đúng là cần có kiến thức phong phú về luyện chế thuốc. Hơn nữa, cho dù đã có kiến thức, cũng cần phải nghiền ngẫm đan phương, thuần thục các trình tự, ngoài ra còn phải tích lũy kinh nghiệm luyện chế đan dược."

"Chọn nguyên liệu, nhiệt độ của lò, thứ tự cho dược liệu, cách khống chế ngọn lửa, kết đan, mở lò… mỗi bước đều rất phức tạp, hơn nữa phải nắm chắc thời điểm không thể có mảy may sai sót nào thì mới có thể luyện được một viên đan dược nhất phẩm, cũng trở thành một luyện dược sư nhất phẩm."

"Vì những yêu cầu khắt khe này nên muốn trở thành luyện dược sư phải hội tụ đủ hai điều kiện hàng đầu. Một là có danh sư chỉ dạy, hai là có thời gian thực tập lâu dài."

"Nhưng theo ta được biết, hơn nửa tháng trước Tiêu Dật mới tới Luyện Dược Đường mượn Luyện Dược Lục, hơn nữa trong gia tộc cũng không có luyện dược sư nào từng chỉ dạy hắn."

Đại trưởng lão không đưa ra kết luận, mà chỉ nói ra phân tích của mình.

Cùng lúc đó trên sàn đấu, Ngũ trưởng lão cho rằng mình đã bóc trần được lời nói láo của Tiêu Dật, đắc ý lên tiếng: "Tiêu Dật, ngươi cho rằng cái trò mèo khôn vặt này có thể giúp ngươi trốn bị phạt trượng sao?"

Tiêu Nhược Cuồng cũng chế giễu: "Tiêu Dật, ta ở Huyền Hỏa Môn được một vị thầy luyện dược sư nhị phẩm hướng dẫn, hơn nữa còn được các trưởng lão trong môn dốc sức bồi dưỡng, cố gắng học tập bốn năm, cách đây không lâu rốt cuộc mới luyện thành Tôi Thể Đan, trở thành luyện dược sư nhất phẩm tôn quý."

"Con đường luyện chế đan dược khó khăn đến thế nào, ngươi trẻ người non dạ lại dám xằng bậy nói mình là luyện dược sư nhất phẩm, hừ, chỉ làm người ta chê cười mà thôi."

Xem ra Tiêu Nhược Cuồng cho rằng mình học tập suốt bốn năm mới trở thành luyện dược sư nhất phẩm đã là rất giỏi.

Ngũ trưởng lão quát to: "Tiêu Dật, đả thương luyện dược sư gia tộc, còn dám nói láo trước mặt các trưởng lão, ý đồ đánh lừa trưởng bối gia tộc. Hừ, hai tội gộp lại, ta thấy tám mươi trượng là quá nhẹ. Người đâu, bắt tên nghiệt súc này lại cho ta!"

Trên hàng ghế trưởng lão, Nhị trưởng lão nghe Đại trưởng lão phân tích xong, thở dài, nói: "Nói vậy thì Tiêu Dật thật sự đã nói dối rồi!"

Không ngờ, Đại trưởng lão lắc đầu, trầm giọng nói: "Không."

"Hả?" Nhị trưởng lão sửng sốt.

Đại trưởng lão đột nhiên tươi cười nói: "Những phân tích lúc nãy của ta chỉ là nói theo lẽ thường mà thôi, chỉ là đối với người bình thường. Về phần Tiêu Dật, xem những biểu hiện của hắn mấy hôm nay, ngươi nghĩ hắn có phải người bình thường không?"

"Ý của Đại trưởng lão là?" Nhị trưởng lão hoài nghi.

"Hahaha!" Đại trưởng lão từ trước nay luôn lộ ra dáng vẻ nghiêm nghị, hôm nay bỗng tươi cười rạng rỡ nói: "Nên biết rằng trên thế giới này vẫn luôn xuất hiện thiên tài. Mà thiên tài thì không bao giờ có thể suy tính theo lẽ thường."

"Ồ?" Hai mắt Nhị trưởng lão lập tức sáng lấp lánh, vội hỏi: "Ngài cho rằng hắn chính là thiên tài?"

Đại trưởng lão mỉm cười, nói: "Có đúng là luyện dược sư hay không, thử một lần là biết ngay, lời nói dối này chỉ chọt một cái là rách nát, chỉ có đồ ngốc mới dám làm càn. Với biểu hiện của Tiêu Dật trong những ngày này, hắn rõ ràng là một thiên tài võ đạo. Nếu hắn chẳng phải đồ ngốc, thì chứng tỏ hắn sẽ không dùng cách nói dối này."

Đại trưởng lão sống đến từng tuổi này, mắt nhìn người rất chuẩn, tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm Tiêu Dật.

Lúc này, ngũ trưởng lão khăng khăng phải bắt Tiêu Dật cho bằng được, đang chuẩn bị ra tay.

Nhị trưởng lão liền quát lớn: "Dừng lại ngay cho ta, kẻ nào dám động vào Tiêu Dật, tộc quy trừng trị!"

"Ồ?"

Nhị trưởng lão hét lớn một tiếng làm tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên,

Ngũ trưởng lão tức giận nói: "Nhị trưởng lão, ngài làm vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài thật sự tin tưởng tên Tiêu Dật khoác lác không biết ngượng mồm này?"

"Tiêu Dật, ngươi có dám tự mình luyện đan dược ngay trước mặt mọi người không?" Ngũ trưởng lão không dám chất vấn Nhị trưởng lão, hắn chỉa mũi dùi sang phía Tiêu Dật.

"Có gì mà không dám chứ?" Tiêu Dật lạnh lùng đáp lại.

"Tốt, chết đến nơi vẫn còn dám mạnh miệng!" Ngũ trưởng lão cười lạnh: "Người đâu, chuẩn bị dược liệu, ta muốn vạch trần bộ mặt dối trá của Tiêu Dật ngay trước mặt mọi người!"

Lúc này, Tam trưởng lão ngồi bên cạnh cất giọng hỏi: "Ngũ trưởng lão, ngươi nghi ngờ Dật nhi thì ta cũng nghi ngờ Tiêu Nhược Cuồng. Nói không chừng cái danh luyện dược sư nhất phẩm của hắn cũng chỉ là bịa đặt."

"Khốn kiếp!" Ngũ trưởng lão quát lên: "Thân phận luyện dược sư của Nhược Cuồng có Huyền Hỏa Môn chứng minh, sao lại giống lời nói dối xằng bậy của Tiêu Dật được chứ?"

Tam trưởng lão cười lạnh: "Nơi này là Tiêu gia chứ không phải Huyền Hỏa Môn, ta chỉ hỏi Tiêu Nhược Cuồng có dám luyện dược trước mặt tất cả mọi người không?"

"Hừ." Tiêu Nhược Cuồng hừ lạnh nói: "Không thành vấn đề, để tên phế vật đó nhìn cho rõ, không phải ai cũng làm được luyện dược sư nhất phẩm."

…..

Không lâu sau, một đống dược liệu được mang tới đặt trên sàn tỷ võ.

Tiêu Nhược Cuồng ngạo nghễ chọn lựa mấy phần dược liệu Tôi Thể Đan, khinh khỉnh liếc nhìn Tiêu Dật rồi bắt đầu luyện dược.

Còn Tiêu Dật thì chỉ lấy một phần nguyên liệu.

"Sao lại thế?" Các tộc nhân đều tỏ ra nghi hoặc: "Luyện chế đan dược có tỷ lệ thất bại rất cao, Tiêu Dật chỉ lấy một phần là có ý gì?"

"Không phải là hắn quá tự tin, cho rằng một lần là có thể luyện thành công chứ?"

Ngũ trưởng lão cười nham hiểm: "Chết đến nơi còn làm bộ ra vẻ!"

Tiêu Dật, Tiêu Nhược Cuồng bắt đầu luyện dược.

Tuy nhiên, vừa bắt đầu vào cuộc, Tiêu Nhược Cuồng và Ngũ trưởng lão trông thấy lò luyện dược của Tiêu Dật thì liền cười xùy: "Thế mà lại là một cái lò luyện mạ vàng cấp thấp, hiệu quả luyện dược rất kém, để ta xem lần này hắn xấu mặt tới cỡ nào."

Tam trưởng lão bên cạnh gấp tới giậm chân, thầm nghĩ: "Nguy rồi, Dật nhi cũng thật là, nếu đã biết phải luyện đan thì sao không chịu nói sớm với ta, để ta chuẩn bị cho cái lò luyện ba xoáy chứ. Ai ya, nếu mà luyện thất bại thì sao đây?"

Lò luyện dược mạ vàng, giá khoảng hai trăm lượng, chỉ là lò luyện dược thông thường.

Còn lò luyện ba xoáy là lò luyện thích hợp dùng cho luyện dược sư nhất phẩm, Tiêu Nhược Cuồng hiện đang dùng loại lò luyện dược này.

Tất cả mọi người đang hồi hộp nhìn động tác của hai người.

Trên hàng ghế trưởng lão, Đại trưởng lão chăm chú, nghiêm nghị dõi theo.

Hắn không tin mình nhìn nhầm người, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiêu Nhược Cuồng sử dụng lò ba xoáy, tốc độ luyện đan nhanh hơn nhưng cũng đã thất bại hai lần.

Trái lại, Tiêu Dật vẫn đang dùng phần nguyên liệu đầu tiên.

Lại mười phút trôi qua, xung quanh hai lò luyện dược, nghi ngút mùi hương liệu lan tỏa ngào ngạt, khiến ai nấy đều hít hà thư giãn sảng khoái vô cùng.

Lại qua vài phút đồng hồ, hai người cùng lúc kết thúc quá trình luyện đan.

Tiêu Nhược Cuồng mở lò dược, khoe khoang liếc nhìn Tiêu Dật.

Trong lò chính là thành phẩm Tôi Thể Đan.

Trên hàng ghế trưởng lão, Đại trưởng lão từ phía xa nhìn sang, cất giọng khen ngợi: "Tốt, tuy rằng luyện ba lần mới thành công nhưng ở độ tuổi này của ngươi thì như vậy đã là rất giỏi rồi, rất đáng khen!"

Đại trưởng lão liếc mắt quan sát viên Tôi Thể Đan này, gật đầu nói: "Đan dược thành hình, mặc dù không tính là thượng đẳng nhưng có thể coi là hợp lệ, Tiêu Nhược Cuồng, ngươi quả thật đã đạt chuẩn luyện dược sư nhất phẩm."

Bây giờ, đến lượt Tiêu Dật mở lò luyện dược.

Ngay khi lò luyện vừa mở ra, mùi hương thảo dược nồng đậm nháy mắt lan tỏa khắp sàn đấu võ, thậm chí tỏa tới tận chỗ các vị trưởng lão và tộc nhân.

"Mùi hương thực nồng đậm." Đại trưởng lão kinh hãi, vội vã đến gần, vừa nhìn một cái liền hoảng sợ.

"Đan dược hoàn mỹ không tỳ vết, tròn trịa bóng loáng, mùi thơm ngào ngạt, chứng tỏ dược liệu đã được luyện chế tới mức hoàn hảo nhất, hoàn toàn dung nạp vào trong Tôi Thể Đan. Lợi hại, đúng là lợi hại, kỹ thuật luyện dược này có thể nói là hoàn mỹ!" Đại trưởng lão không hề che giấu, hết lời khen ngợi.

"Đan dược hoàn mỹ?" Các tộc nhân cũng rất kinh hãi. "Sao có thể chứ, cho dù chỉ là Tôi Thể Đan cấp thấp nhấ nhưng nếu muốn luyện tới hoàn mỹ thì ít nhất cũng cần mười mấy năm kinh nghiệm, sao Tiêu Dật có thể làm được chứ?"

"Hơn nữa hắn chỉ dùng một phần dược liệu duy nhất đã luyện thành công rồi, hắn tuyệt đối là thiên tài!"

"Không ngờ Tiêu Dật không chỉ là thiên tài võ đạo mà còn là thiên tài luyện dược sư, Trời phù hộ Tiêu gia ta!"

Trên ghế trưởng lão, Đại trưởng lão lộ ra nét mặt tươi cười.

"Từ sau khi gia chủ mất tích, lão phu đã buồn bã suốt mười năm."

Đại trưởng lão nói thầm: "Bây giờ thì ổn rồi, hắn mất tích nhưng để lại đứa con trai còn xuất sắc hơn cả mình. Quá tốt! Quá tốt rồi! Tiêu gia có người kế nghiệp rồi, ta cũng yên lòng. Mười sáu tuổi đã là luyện dược sư nhất phẩm, một thân kỹ thuật luyện đan của lão phu rốt cuộc không cần mãi trông chờ cái tên Bách Luyện ngu ngốc này nữa rồi."

Nhưng mà, đang lúc hắn đang vui mừng quá đỗi thì ánh mắt chợt đanh lại, quát lớn: "Tiểu tử, người dám?"

Trên đài tỷ võ, chẳng biết từ khi nào Tiêu Nhược Cuồng đã xuất hiện sau lưng Tiêu Dật, dốc toàn bộ tu vi Hậu Thiên Cảnh bậc một đánh một chưởng vào lưng Tiêu Dật.

[Hết chương 26]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK