"Dật nhi, con kích động quá." Vẻ mặt Tam trưởng lão đượm nét lo âu.
Các tộc nhân đã rời đi hết, chỉ còn Tam trưởng lão và Tiêu Dật vẫn còn đứng lại.
Tam trưởng lão nói: "Rõ ràng Ngũ trưởng lão muốn thừa dịp tộc nhân đều ở đây ngày hôm nay để tuyên bố yêu cầu này đối phó con, mục đích là hủy bỏ vị trí thiếu gia chủ của con."
"Nếu hôm nay con không đồng ý, kéo dài thời gian, các tộc nhân đều bỏ về hết thì hắn cũng không còn cách nào."
Tam trưởng lão quở trách Tiêu Dật đã quá xúc động.
Tiêu Dật lắc đầu nói: "Hai cha con bọn họ quá thâm hiểm, bỏ qua một lần sẽ còn có lần sau, không thể nào cắt bỏ được tất cả ác niệm trong đầu họ."
"Về chuyện thách đấu ba ngày sau, nói thẳng ra là ta đánh một trận với Tiêu Nhược Hàn. Ta rất tự tin có thể đối phó Tiêu Nhược Hàn."
"Rất tự tin?" Tam trưởng lão nhíu mày, lập tức quát lớn: "Dật nhi, tuy rằng mấy hôm nay hào quang của con rất chói lọi, nhưng không thể để suy nghĩ kiêu ngạo tự phụ ở trong đầu. Tiêu Nhược Hàn bước vào Phàm Cảnh bậc bảy đã lâu, nếu như ta đoán không sai, sau mười ngày tu luyện ở Tử Vân Động, hiện giờ chắc chắn đã là Phàm Cảnh bậc chín."
"Còn con, mười ngày trước chỉ là Phàm Cảnh bậc năm, hôm nay cùng lắm cũng chỉ là bậc bảy, bậc tám, sao có thể là đối thủ của hắn?"
"Xin Tam trưởng lão yên tâm." Tiêu Dật tự tin nói.
"Con bảo ta làm sao yên tâm, làm sao thoái mái được đây hả?" Tam trưởng lão than thở đứng dậy.
"Tiêu Trọng thúc thúc!" Tiêu Dật bỗng gọi.
"Ơ?" Tam trưởng lão bỗng ngẩn người, trong trí nhớ của ông, từ khi gia chủ mất tích, Tiêu Dật bị tất cả tộc nhân coi thường, đã lâu lắm rồi không có xưng hô thân mật như vậy.
Tiêu Dật nghiêm túc nói: "Dật nhi đã làm ngài thất vọng nhiều năm rồi, từ nay về sau sẽ không bao giờ để ngài phải thất vọng thêm nữa."
Tiếng Tiêu Trọng thúc thúc của Tiêu Dật rất chân thành.
Xét về linh hồn thì thời gian hắn và Tiêu trọng tiếp xúc chưa đầy một tháng, nhưng trong một tháng này, Tiêu Trọng thúc thúc đã vì mình làm đủ mọi thứ, và còn ân cần quan tâm, tất cả đều đáng để hắn tôn kính gọi hắn một tiếng thúc.
Tiêu Trọng luôn tỏ ra mình không làm gì cả, nhưng trong lòng Tiêu Dật hiểu rõ, mấy ngày này ông đã âm thầm làm rất nhiều rất nhiều việc cho hắn, chẳng qua là hắn không chịu nói ra mà thôi.
Dễ thấy nhất, cha con Tiêu Nhược Hàn cả gan thuê sát thủ lẻn vào Tiêu gia giết chết mình, đủ biết rằng sau lưng họ còn có bao nhiêu mưu mô nham hiểm.
Chỉ có điều, những mưu sâu kế độc này, chắc chắn đều bị Tiêu Trọng âm thầm giải quyết.
Tam trưởng lão nghe Tiêu Dật nói vậy rất ngạc nhiên, và có chút kỳ lạ.
"Haii. Thôi được rồi, tâm ý con đã quyết thì ta cũng tùy con vậy." Tam trưởng lão thở dài.
"Vậy Dật nhi xin phép đi trước." Tiêu Dật cười mỉm, quay người rời đi.
Tam trưởng lão Tiêu Trọng nhìn theo, giọng nói chợt trầm xuống: "Yên tâm đi Dật nhi, ta sẽ không để cho những kẻ kia được như ý."
Dứt lời, ông cũng quay lưng rời đi, có điều không phải về nhà, mà đi về hướng luyện dược đường, ông muốn tìm Đại trưởng lão. Ông đã quyết sẽ dùng mọi giá, tuyệt đối không để những âm mưu đối phó Tiêu Dật thành công.
…..
Tiêu Dật về đến nhà, Y Y nghênh đón hắn bằng một bàn cơm nước mê người.
"Ta vắng nhà mấy ngày, ngươi có nhớ ta không?" Tiêu Dật trêu ghẹo.
"Có, dĩ nhiên là có, Y Y rất nhớ thiếu gia." Y Y chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo, vui mừng vội đáp.
"Ha ha." Tiêu Dật cười vang, xem ra bây giờ Y Y đã không còn câu nệ như trước, sợ hắn như trước, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Tiêu Dật phát hiện, không biết từ lúc nào, chính mình vốn đã quen một thân một mình lại bỗng nhiên yêu thích cảm giác có người ngồi ăn cơm chung.
Tất nhiên, người đó chỉ có thể là Y Y.
Tuy rằng không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng mỗi lần cùng nhau ăn cơm với Y Y, hắn đều thấy trong lòng vô cùng tĩnh lặng và bình yên.
Ăn cơm xong, Y Y thu dọn chén dĩa, Tiêu Dật thì bắt đầu tu luyện.
Đối với Tiêu Dật mà nói, tu luyện là một chuyện thú vị, và đương nhiên, cũng là để ứng phó cuộc chiến ba ngày sau.
Từ trong lòng Tiêu Dật lấy ra chiếc túi càn khôn, trong đó có ngân lượng và đan dược mà Ngũ trưởng lão dùng để đổi suất tham gia tu luyện cho Tiêu Nhược Hàn.
Ngũ trưởng lão đa mưu túc trí, luôn muốn để Tiêu Nhược Hàn có được lợi lớn ở Tử Vân Động.
Nhưng bị Tiêu Dật kỳ đà cản mũi một phen nên Tiêu Nhược Hàn không thể ngưng kết khí đan, tính ra thì Tiêu Nhược Hàn chỉ tăng lên một bậc tu vi mà thôi, coi như Ngũ trưởng lão đã mất cả chì lần chài.
Có được số ngân lượng này, Tiêu Dật có thể mua rất nhiều nguyên liệu về luyện chế đan dược, Hậu Thiên Đan cũng đã dùng được.
Còn phần Tiên Thiên Đan thì tạm thời sẽ không dùng đến. Dù sao đan dược dùng cho võ giả Tiên Thiên Cảnh này, dược liệu điều chế đều có dược lực rất mạnh mạnh, ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, tương ứng phần tạp chất cũng rất khó đối phó.
Chí ít đối với cơ thể võ giả Phàm Cảnh mà nói, những tạp chất này rất khó để tống ra.
Đến lúc tạp chất tắc nghẽn đan điền, không thể hấp thu linh khí thiên địa thì sẽ rắc rối to.
Vì thế phải đợi đến khi đột phá Hậu Thiên Cảnh thì mới dùng đến Tiên Thiên Đan.
Mặt khác, nói đến chuyện tiền nong thì Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch vẫn còn nợ tiền hắn.
Có điều từ hơn nửa tháng trước, sau khi bị hắn dọa dẫm thì hai tên này vẫn luôn tránh né, còn hơn cả chuột sợ mèo, Tiêu Dật không tìm thấy bọn chúng.
Rồi sau đó, khi gia tộc luận võ vừa kết thúc, cũng chính là mười ngày trước, đám con cháu không đủ điều kiện tiến vào Tử Vân Động tu luyện đã được phái ra ngoài rèn luyện.
Tiêu gia chính là một trong ba gia tộc lớn của Tử Vân Thành, ngoài việc có rất nhiều sản nghiệp thì còn có rất nhiều nguồn lợi nhuận phát sinh. Con cháu gia tộc đã được phái đến những cơ sở này từ sớm, ít nhất cũng phải rèn luyện từ nửa năm đến một năm mới có thể về gia tộc.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn Y Y vừa thu dọn xong bát đũa, cười nói: "Y Y, ta dạy ngươi tu luyện được không?"
"Vâng." Y Y đang dọn dẹp, nghe Tiêu Dật hỏi chuyện thì liền gật đầu đồng ý như mọi khi. Chỉ cần là yêu cầu của Tiêu Dật, không quản đúng sai, không quản thế nào, cô vẫn luôn có thói quen gật đầu.
Một giây sau, Y Y mới chợt hiểu ra, ngạc nhiên kêu lên: "Hả, thiếu gia nói gì vậy?"
Bộ dạng ngốc nghếch của cô làm Tiêu Dật cảm thấy buồn cười.
"Ta nói sẽ dạy ngươi tu luyện." Tiêu Dật lặp lại lần nữa.
"Tu luyện?" Y Y vội vàng lắc đầu, nói: "Y Y không được đâu, ta nghe nói chuyện tu luyện của võ giả rất phiền phức, hơn nữa còn tốn rất nhiều thời gian, Y Y chỉ muốn chăm sóc thiếu gia thật tốt mà thôi."
"Chăm sóc cái khỉ gì, ta không phải cụt tay cụt chân, được rồi, cứ quyết định vậy đi." Tiêu Dật giả vờ nghiêm giọng dứt khoát quyết định.
…
Theo lời Tiêu Dật chỉ dạy, Y Y khoanh chân ngồi lên giường, ngập ngừng nói: "Thiếu gia, Y Y ngu dốt, ta…"
"Câm miệng, nghe theo là được rồi." Tiêu Dật rầy một tiếng, hắn biết Y Y không phải ngu dốt, chỉ là không muốn tu luyện, muốn dành thời gian chăm sóc hắn.
"Đầu tiên, võ giả tu luyện cần phải hấp thu linh khí thiên địa vào bên trong cơ thể, sau đó đi xuống đan điền…" Tiêu Dật nhẫn nại chỉ bảo.
Hiện giờ Y Y vẫn chưa thức tỉnh võ hồn, nhưng điều này không có nghĩa là cô không có khả năng tu luyện, chỉ có điều tốc độ hấp thu linh khí sẽ khá chậm mà thôi.
Thức tỉnh võ hồn, chủ yếu dựa vào thiên phú.
Tiêu Dật cũng nghĩ chưa thông, theo như quan sát của hắn, Y Y được xem là cực kỳ thông minh, tuyệt đối không phải không có thiên phú, nhưng cô vẫn chưa thức tỉnh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đan điền là chỗ nào?" Y Y giả vờ không hiểu, kiên quyết không muốn học hỏi kiến thức tu luyện.
Tiêu Dật trợn trắng mắt, tức giận quá thể. "Dưới bụng một tấc, giáp ranh cái rốn của ngươi!"
"Không hiểu." Y Y lắc đầu.
"Bớt ra vẻ đi." Tiêu Dật tức giận, trực tiếp đưa tay đè vào vị trí đan điền của Y Y: "Ở chỗ này, nhớ rõ chưa?"
"Linh khí thiên địa đi vào cơ thể sẽ lan tràn ra khắp toàn thân thành một vòng lớn, cuối cùng tiến vào đan điền."
"Sau khi hoàn thành quá trình, linh khí sẽ tự động tiêu hao, tiến hành tôi luyện cơ thể, cường hóa cơ thể."
"Số linh khí còn lại cuối cùng sẽ bị đan điền hấp thu, dùng để nâng cao tu vi.
Tiêu Dật vừa nói, vừa dùng ngón tay di chuyển trên người Y Y, phỏng theo phương thức di chuyển của linh khí.
"Ể." Y Y ngẩn người.
"Ể cái gì mà ể." Tiêu Dật vừa muốn quát mắng Y Y không tập trung, nhưng phát hiện thấy gương mặt Y Y đỏ bừng, ngượng ngùng cúi gằm mặt.
Tiêu Dật đang chăm chú giảng giải, không để ý ngón tay của mình lúc nãy cơ hồ đã đi du lịch trên cơ thể Y Y mấy chuyến.
Y Y chẳng qua là một thiếu nữ mười lăm tuổi, dĩ nhiên là ngượng ngùng.
"Cái đó… Ta…" Tiêu Dật lúng túng, sờ vuốt lỗ mũi nhằm che giấu sự bối rối của mình.
"Không có gì đâu thiếu gia." Y Y giành nói trước: "Ta biết thiếu gia chỉ muốn tốt cho Y Y, muốn dạy Y Y tu luyện, thiếu gia hướng dẫn tiếp đi."
Y Y là một mỹ nhân bại hoại, sau khi cơ thể hồi phục thì lại càng quốc sắc thiên hương hơn.
Cộng thêm tính cách ngoan ngoãn và gương mặt ngây thơ hồn nhiên, Y Y tựa như tiên nữ giáng trần khiến người ta không thể không thương hoa tiếc ngọc.
Mà chính mình đã khiếm nhã một lần, cô vẫn thân thiện nói 'không có gì đâu, xin cứ tiếp tục', đối với đàn ông mà nói, quả thực không cách nào kháng cự được sức hấp dẫn chết người này.
Cho dù Tiêu Dật là bậc thầy Hình Ý Quyền có định lực bậc nhất, là vua sát thủ lạnh như băng, lúc này cũng lòng dạ rối bời.
"Ừng ực." Tiêu Dật nuốt một ngụm nước miếng.
Đặc biệt là hôm nay tiếp xúc gần với Y Y như vậy, mùi thơm cơ thể trinh nữ nhàn nhạt lại càng làm trái tim hắn rục rịch.
"Không được." Tiêu Dật đột nhiên rùng mình, tự xỉ vả mình 'Tiêu Dật, ngươi đúng là đồ cầm thú, Y Y là thiếu nữ vị thành niên, ngươi nghĩ lung tung gì vậy chứ, hừ.'
Hắn thầm rủa xả mình, xong bật người nhảy xuống khỏi giường, rời xa Y Y.
"Thiếu gia làm sao vậy?" Y Y lại càng hoảng sợ.
"Không có gì." Tiêu Dật cố ý xụ mặt, che giấu biểu cảm bối rối của mình, quát thị uy: "Tiếp tục tu luyện đi, đừng làm phiền ta."
Nói dứt câu, Tiêu Dật xoay người, ngồi xếp bằng tiếp tục tu luyện.
[Hết chương 21]