Tập trung nhìn vào, là tên cao thủ câu cá mập mạp đối diện kia, một thân đầy mỡ rất dễ nhận dạng, lúc này hắn ta đang phủ phục trước mặt hắn, đầu gần như cúi rạp xuống đất.
"Đại ca, cần gì phải khách khí như vậy?" Lâm Bắc Phàm vội vã đỡ hắn ta dậy.
"Không! Nếu sư phụ không thu ta làm đồ đệ, ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy!" Tên mập mạp vô cùng thành kính, lại cúi đầu, sau đó hắn ta ngóc cái đầu to lớn lên, đôi mắt lớn chừng hạt đậu lại có thể dâng lên tia sáng khát vọng, Lâm Bắc Phàm nhìn mà ác hàn một trận.
Lâm Bắc Phàm cảm nhận được sự thành kính và thật lòng của hắn ta, từ tận trong đáy lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao người trong nước lại thích làm giáo viên như thế, thì ra cảm giác này thật sự thoải mái.
Lâm Bắc Phàm sảng khoái đồng ý: "Ngươi đứng lên trước đã, thực sự không cần khách khí như thế! Không phải chỉ là dạy ngươi cách câu cá thôi sao? Được, không thành vấn đề, hiện tại ta có thể dạy ngươi!"
Giờ khắc này, hắn phảng phất như bị linh hồn《 công phu 》 A tinh phụ thể, hắn cảm nhận được ý chí vĩ đại của đại tông sư, uyên đình nhạc trì, ngay cả khí tức cũng xuất hiện một tia mờ ảo, phảng phất như đã vũ hóa thành tiên.
Thấy tràng diện này, trong lòng mập mạp càng thêm kiên định, quả nhiên là thế, cơ duyên của ta đã đến!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm rất đắc ý, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh: "Nói đi, ngươi muốn học cái gì? Là phương pháp câu cá không mồi hay động tác vung câu phiêu dật của ta? Những thứ này đều là tác phẩm đắc ý của ta, ta đều có thể dạy cho ngươi!"
Kỹ thuật câu cá sắp phát dương quang đại!
Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ.
Ngoài ý liệu, mập mạp lại lắc đầu: "Sư phụ, ta không muốn học những thứ này, ta muốn học phương pháp tu tiên!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Phốc! Lâm Bắc Phàm cảm thấy đầu gối mình trúng một mũi tên.
Phương pháp tu tiên?
Ta cmn lấy đâu ra tu tiên phương pháp?
Có phải ngươi đang đùa ta không?
"Này, có phải ngươi uống lộn thuốc, hoặc mới trốn ra được từ bệnh viện tâm thần không? Ngay cả thực tế và huyễn tưởng cũng không thể phân rõ? Ta lấy đâu ra phương pháp tu tiên? Trên thế giới này sao có thể có phương pháp tu tiên? Phương pháp tu tiên đều là vật trong tiểu thuyết, nơi này là xã hội thực tế, không nên đùa kiểu này với ta!" Lâm Bắc Phàm rất cạn lời.
"Tiên sư, ta không đùa, ta muốn học tu tiên với ngài, xin ngài hãy nhận ta đi!"
Mập mạp vẻ mặt say sưa: "Từ sau khi ta hiểu chuyện, ta đã ưa thích không rời đám thần tiên đạp phi kiếm bay trên bầu trời, ảo tưởng sẽ có ngày bản thân ta trở thành người giống như bọn họ, ngự kiếm nghìn dặm, trừ ma vệ đạo. Vì thế, ta đã lật xem rất nhiều thư tịch về tiên nhân, tra duyệt rất nhiều tài liệu tương quan, còn khảo sát rất nhiều tiên tung danh thắng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không phát hiện. Ngay lúc ta tuyệt vọng, ta lại gặp sư phụ. Nhất định là sự thành tâm của ta cảm động trời xanh, cho nên trời xanh mới phái ngài tới giúp ta! Sư phụ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cùng đi tu tiên đi!"
"Này, ta thực sự không biết tu tiên, ngươi trúng độc quá sâu rồi." Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ dang tay ra.
Mập mạp rất kích động: "Vậy mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng không có mồi, thế nhưng đám cá kia hết con này tới con khác cạp lưỡi câu, điều này nói rõ chắc chắn ngài đã len lén vận dụng pháp lực, chúng ta nhục nhãn phàm thai không nhìn ra. Nếu không, sao có thể phát sinh chuyện quỷ dị ly kỳ như vậy?"
Lúc này, ngay cả Tần lão gia tử bên cạnh cũng hoài nghi nhìn hắn, bởi vì lão ta biết rất có thể Lâm Bắc Phàm là người có bản lĩnh kỳ lạ.
"Này thật không phải pháp lực gì..." Lâm Bắc Phàm vô lực giải thích, trên thực tế hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nói lúc đó vận khí của hắn thực sự quá nghịch thiên, hoặc có lẽ là đám cá này thực sự quá ngu si.
Hắn chỉ thuận tiện trang bức một chút mà thôi, nào nghĩ đến sẽ ảnh hưởng nhiều như vậy?
"Chẳng lẽ ban nãy thứ ngài dùng không phải pháp lực, mà là nội lực?" Mập mạp hơi thất vọng, sau đó tiếp tục mong đợi nói: "Không học được phương pháp tu tiên, vậy luyện võ biến thành một vị đại hiệp cũng không tồi. Sư phụ, ngài xem căn cốt của ta có thích hợp để luyện công không? Yên tâm, tư chất thiếu, ta lại dùng chăm chỉ tới bù đắp, ta nhất định sẽ không để sư phụ thất vọng!"
"Võ công ta cũng không biết, ta mới 18 tuổi, đang học đại học năm nhất, ngươi thấy ta giống người biết võ công sao?"
"Sư phụ không giống người biết võ công..."Mập mạp lắc đầu.
Lâm Bắc Phàm vui mừng: "Cuối cùng ngươi cũng giác ngộ!"
"... Sư phụ càng giống người tu tiên."
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Tốt rồi, tùy ngươi thích nghĩ thế nào cũng được, ta không muốn nói thêm gì nữa, ta có việc đi về trước." Lâm Bắc Phàm im lặng khoát khoát tay, gọi Tần lão gia tử rời khỏi.
"Sư phụ..." Mập mạp ngứa ngáy kêu, bày tay mập phì ôm lấy bắp đùi Lâm Bắc Phàm.
Thiếu chút nữa bị chiếm tiện nghi, Lâm Bắc Phàm sợ đến cả người run run: "A Bưu A Uy, ngăn hắn ta lại cho ta!"
Hai tên bảo tiêu cao lớn lập tức xông lên.
"Sư phụ, ta sẽ không bỏ qua! Ta nhất định phải bái ngài làm sư! Ta tin tưởng với sự chân thành kiên định của ta, sớm muộn cũng có ngày sư phụ bị ta đả động! Sư phụ..."
Mập mạp lớn tiếng la lên, Lâm Bắc Phàm chạy trốn nhanh hơn.
"Bệnh thần kinh!"
Cuối cùng, chỉ còn một mình mập mạp, hắn ta muốn đuổi theo, lại phát hiện, xe đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Biển người mịt mờ, mình biết tới nơi nào để tìm sư phụ đây?" Mập mạp vẻ mặt cầu xin.
Đúng lúc này, TV bên cạnh đưa tin tức giải trí, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên tin tức, con mắt nhỏ của mập mạp sáng rực lên, hơn nữa còn là phát quang tỏa sáng.
Trở lại trong biệt thự, Lâm Bắc Phàm mở máy vi tính lên, chuẩn bị viết phương án, suy tính xem nên đưa tiết mục tống nghệ nào ra trước.
Xuyên việt từ một thế giới khác mà đến, trong óc hắn có văn hóa tài phú của một thế giới khác, đương nhiên trong số những tài phú này, không thể thiếu tiết mục tống nghệ ưu tú.
Nếu lấy hết những tiết mục tống nghệ này ra, Lâm Bắc Phàm phỏng chừng nó phải đáng giá ít nhất 1000 ức.
Chẳng qua, rất nhiều tiết mục tống nghệ muốn kiếm tiền đều phải đầu tư một khoản không nhỏ, rất nhiều tiết mục không thích hợp với tình trạng hiện tại của đài truyền hình Tinh Quang. Lại thêm thời đại khác nhau, có một vài tiết mục không thích hợp để lên sóng truyền hình ngay lúc này.
Cho nên, số lượng tiết mục cho Lâm Bắc Phàm lựa chọn thật không tính là nhiều.
"Quên đi, trước tiên cứ viết hết tiết mục tống nghệ thích hợp ra trước, đến lúc đó lại chọn sau." Vì vậy, trong phòng vang lên tiếng gõ bàn phím lóc cóc.
Mèo Ragdoll chơi bên ngoài một ngày, vừa về đến nhà đã rất mệt mỏi, không quấy nhiễu Lâm Bắc Phàm, nó trực tiếp nằm sấp trên hai chân Lâm Bắc Phàm ngủ thiếp đi, khéo léo tựa như một vị tiểu công chúa.