Tiểu Bạch thấy đã mất dấu mảnh linh hồn, liền cũng mất tinh thần, không muốn tranh cãi với cô nữa, "Được rồi, đừng có lèm bèm nữa, tôi nghĩ giờ này chắc hẳn là thân thể của người cô đang sử dụng phải về nhà rồi đấy."
Lộ Vãn An nhíu mày, có chút không hiểu mà hỏi lại, "Là sao? Không đi tìm mảnh linh hồn nữa hả? Đừng nha, tôi muốn đi tìm Minh nguyệt..."
Tiểu Bạch không muốn nghe cô nói nữa, liền vội vàng mà ngắt lời, "Lộ Vãn An, tôi nói cho cô biết, cha mẹ của chủ thân thể này đặt giờ giới nghiêm là 10 giờ tối, bây giờ còn khoảng 10 phút nữa là đến giờ. Cô mà không trở về nhanh, thì có thể phải ở bên ngoài làm bạn với muỗi."
Lộ Vãn An nghe Tiểu Bạch nói như vậy, không chút do dự mà mắng, "Tiểu Bạch, cậu là cái đồ hỗn đản, bây giờ tôi phải làm sao?"
Tiểu Bạch nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc, "Ký ức của thân thể này tôi đã truyền vào đầu cô từ lâu rồi. Tự ngẫm lại mà tìm đường về nhà!!"
Lộ Vãn An nghe vậy, hơi chột dạ mà cười cười một chút, cô cũng đâu có muốn như vậy, bởi vì từ nãy đến giờ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, não của cô có chút không theo kịp...
Lộ Vãn An tự biết mình đuối lý, cũng không cố gắng tranh cãi, "Được rồi, tôi xin lỗi, bây giờ tôi về ngay đây. Lỡ bị nhốt ở ngoài thì tôi trèo tường thôi, có gì đâu mà sợ?!"
Lộ Vãn An khí thế đầy mình mà nói với Tiểu Bạch, khí thế lên xe, khí thế lái xe về nhà, khoảng chừng 15 phút sau cô đã về đến đúng địa chỉ nhà trong kí ức. Không ngoài dự đoạn...Lộ Vãn An bị nhốt ở ngoài...
Rõ ràng kế hoạch ban đầu của cô đã rất tỉ mỉ, nếu thật sự bị nhốt ở ngoài thì cô có thể trèo tường. Nhưng nhìn căn biệt thự kín cổng cao tường trước mắt này, cô chỉ muốn khóc lên, cao như vậy trèo lên còn không phải ngã chết sao?
Lộ Vãn An không ngờ đến nhà của thân thể này lại giàu có như vậy, nhìn từ bên ngoài đã nguy nga tráng lệ như vậy, nói không chừng bên trong còn được dát cả vàng.
Nhưng cứ ở ngoài này cũng không phải là cách, Lộ Vãn An trầm ngâm một lúc, sau đó nói với Tiểu Bạch, "Dù sao cửa cũng đóng rồi...Tôi đi tìm khách sạn ở một đêm là được thôi."
Tiểu Bạch hừ một tiếng, lạnh lùng dập tắt hi vọng nhỏ nhoi của cô, "Cô đi ngủ ở khách sạn thì cũng xem như làm trái với nguyện vọng của nguyên chủ rồi. Đi Bar, về trễ, ngủ bên ngoài là tất cả hành động của một cô gái phản nghịch trong mắt cha mẹ."
Cậu dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói với giọng điệu mỉa mai, "Chúc mừng cô nha...Ngày đầu tiên đến đã làm đủ combo đứa con phản nghịch."
Lộ Vãn An hận không thể đạp cho Tiểu Bạch một cái, nhưng lúc này không phải lúc mắng chửi người, cô cực kỳ bình tĩnh lấy ra di động, trước ánh mắt hiếu kỳ của Tiểu Bạch, chậm rãi nhấn vào một dãy số.
Tiếng chuông vang lên một chút, lập tức đã có người bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ đang ở khoảng độ tuổi trung niên, giọng nói người này nhẹ nhàng, kèm theo đó là một chút lo lắng, "An An, có chuyện gì sao con?"
Lộ Vãn An mỉm cười một chút, sau đó nhẹ nhàng nói, "Mẹ ơi, con đang ở trước cửa nhà, mẹ mở cửa cho con với ạ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới nghi hoặc hỏi lại cô, "Con quên thứ gì ở nhà sao? Cứ nói đi, mẹ mang ra cho con."
Lộ Vãn An biết câu nói lúc nãy không giống như là lời mà nguyên chủ sẽ nói ra, đối với tính cách của cô gái này, một khi đã ra ngoài chơi thì tuyệt đối không có khái niệm về nhà, ngay cả việc gọi cho người mở cửa giúp lại càng không.
Nhưng Lộ Vãn An không muốn ở bên ngoài, liền cũng không để ý đến, dù sao cũng phải thay đổi cái nhìn của cha mẹ, không sớm thì cũng muộn thôi, cứ làm càng sớm thì càng tốt.
Lộ Vãn An hít sâu một hơi, có chút lấy cớ mà nói, "Không ạ. Hôm nay con uống hơi nhiều...Có chút mệt..."
Để cho đáng tin hơn, cô còn giả vờ thêm giọng điệu ngà ngà say, làm mẹ cô ở đầu dây bên kia bị dọa sợ, lo lắng chậm một chút thì cô sẽ say rượu mà lái xe đi, vội vàng nói, "Con đợi mẹ một chút, mẹ mở cửa ngay, đừng đi lung tung..."
Ngay sau đó là một trận tiếng bước chân dồn dập, bà ấy cả điện thoại cũng không kịp tắt, cứ để như vậy mà chạy nhanh ra ngoài. Khi nhìn thấy bóng dáng con gái còn ở đó, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhấn vào nút mở cửa, nhanh chân đi đến bên cạnh Lộ Vãn An, "An An, con có đau đầu không? Có đi được không? Mẹ đỡ con vào nhé?"
Lộ Vãn An nhìn vào mắt bà, nhẹ nhàng nói, "Không sao ạ, mẹ gọi người ra lái xe vào trong là được."
Sau đó cô nắm lấy tay bà, chậm rãi đi vào nhà.
Mẹ Lộ bị hành động này của cô làm cho kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó mắt bà lại ngấn lệ, bà nghĩ thầm trong lòng nếu như cô khi say sẽ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế này...Bà tình nguyện để cô say cả đời.
Nhưng ngay sau đó bà lại tự vứt bỏ đi cái suy nghĩ kinh khủng này, lỡ như An An chỉ ngoan ngày hôm nay, mấy ngày còn lại đều quậy phá, thì chẳng phải là bà đang tiếp tay cho tội phạm sao?
Lộ Vãn An không hề hay biết những suy nghĩ trong lòng mẹ cô, cứ mãi chậm rãi đi về phía trước. Bởi vì cô biết, cửa ải để bước vào nhà, thật ra chính là người đang ngồi ở phòng khách kia.
Điều thú vị chính là, người này không đọc báo, không ôm máy tính làm việc, mà là...Đang cầm một cây roi dài...Gõ theo nhịp lên bàn.
Nhìn hình ảnh trước mắt này, Lộ Vãn An theo bản năng rụt chân lại định quay người bỏ chạy. Nhưng mẹ Lộ lại tưởng cô do say nên bị hụt chân, lại càng ra sức kéo cô đi vào.
Lộ Vãn An:"..."
Cha Lộ: "cạch...cạch...cạch..."
.............