Tô Minh Nguyệt biết, nếu cô tới chậm, Lộ Vãn An có thể sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt. Thần Nữ bị chính tay Thiên Đạo xóa sổ, là một điều đáng sợ. Vĩnh viễn tan biến, không thể siêu sinh.
Tô Minh Nguyệt huy động toàn thể đoàn quân tinh nhuệ của Huyết Tộc, tấn công thẳng vào cấm địa của Thiên Đạo, quyết tâm ngăn chặn đường đi của đoàn quân chính đạo. Lúc này bọn người kia đang kêu gọi tất cả lực lượng của các môn phái, đi thực hiện sứ mệnh theo lệnh Thiên Đạo, trừng phạt Thần Nữ, lấy lại Thập Đại Thần Khí.
Nhưng chỉ là bọn họ không ngờ sẽ gặp phải Huyết Tộc. Đoàn quân của Huyết Tộc là nỗi ám ảnh của cả tam giới, một người lính nho nhỏ của Huyết Tộc có thể một tay đánh 2 đạo sĩ Trúc Cơ của chính đạo. Gặp Huyết Tộc ở ngay nơi này, có khả năng bọn họ sẽ một đi không trở lại.
Vốn dĩ họ chỉ muốn đến đây trừng phạt Thần Nữ, trong cái nhìn của họ Thần Nữ có thể sa đọa, nhưng rốt cuộc sẽ không gây nguy hiểm họ. Bởi vì từ trước đến nay, Thần Nữ yêu thương con dân...Là điều bất di bất dịch.
Chính vì vậy họ không chuẩn bị quá nhiều người, thực lực cũng không quá cao. Bọn họ không dám mạo hiểm đối đầu với Huyết Tộc lúc này. Cuối cùng bọn họ quyết định cử một người có tiếng nói nhất đến đàm phán với Tô Minh Nguyệt.
Dưới sự chèn ép của Tô Minh Nguyệt, bọn họ phải chấp nhận đem Lộ Vãn An giao cho Tô Minh Nguyệt, nhưng với điều kiện là phải có hình phạt xác đáng dành cho cô.
Tô Minh Nguyệt đồng ý, nhưng cái gọi là trừng phạt nặng nề, lại là giam cầm cô cả trăm năm nay. Đối với người khác đây có thể là một điều may mắn, nhưng đối với một người vì tự do mà có thể tự đem mình vào chỗ chết lại là một điều không thể chấp nhận.
Lộ Vãn An chưa bao giờ hết khao khát về tự do, chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc của mình. Nên là dù biết Tô Minh Nguyệt làm vậy là để cứu cô, Lộ Vãn An lại...Có phần giận dỗi??
Nhưng cái sự giận dỗi này, lại bị Tô Minh Nguyệt xem như là thù hận. Điều đó dẫn đến việc suốt cả trăm năm qua Tô Minh Nguyệt luôn đối xử với Lộ Vãn An cực kỳ cẩn thận, luôn nhìn vào sắc mặt của cô mà làm việc.
Mặc kệ cho Lộ Vãn An không hề quan tâm đến cô, Tô Minh Nguyệt vẫn luôn tiếp tục việc mà mình đang làm. Tô Minh Nguyệt bắt đầu đứng vững gót chân ở Huyết Tộc, thực lực ngày càng mạnh lên làm cho khắp tam giới dè chừng.
Nhưng dù cho có thế nào, Tô Minh Nguyệt vẫn không cho phép Lộ Vãn An ra khỏi Đài Uyển dù chỉ là nửa bước.
Có thể là cô đang giữ đúng thỏa thuận.
Nhưng cũng có thể...Cô luyến tiếc để Lộ Vãn An rời đi.
Lộ Vãn An đã từng nghĩ, bị nhốt ở đây thì đương nhiên là không vui, nhưng nếu Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh cô...Thì cũng có thể tạm chấp nhận...
Nhưng hôm nay, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi...
.............
Tô Minh Nguyệt lấy hết can đảm nói ra, nhìn thẳng vào mắt của Lộ Vãn An không hề dời đi, "Vãn An, tôi biết em luôn muốn được sống tự do, muốn được làm những điều mà mình muốn. Tôi xin lỗi vì đã ngăn cản em làm điều đó, tôi không có quyền giữ lại em ở đây mãi, cũng không nỡ để em sống trong cảnh tù tội này."
Cô lại hít thật sâu một hơi, như là muốn kìm nén điều gì đó, "Đôi cánh của em vẫn luôn ở đó, em có thể bay đi khi em muốn, không phải là tôi ngụy biện, nhưng tôi thật sự không an tâm khi để em đi như vậy."
Lộ Vãn An trầm mặc, cô đương nhiên biết rõ, Đài Uyển xem như là nơi an toàn nhất ở tam giới này. Nếu Tô Minh Nguyệt thật sự để cô rời đi, rất có thể vừa bước ra khỏi khu vực của Huyết Tộc, cô sẽ bị đám đạo sĩ ngoài kia treo thưởng tiêu diệt.
Tô Minh Nguyệt thấy Lộ Vãn An không nói gì, sợ rằng cô sẽ hiểu lầm mình không muốn để cô đi, liền tiếp tục nói, "Em biết đó, ngoài kia thật sự không an toàn, em không thể rời đi một mình. Nhưng Vãn An à, em nhìn tôi này..."
Lộ Vãn An đang rũ mắt, đột nhiên Tô Minh Nguyệt tiến đến nâng cằm cô lên, để cô đối diện vào đôi mắt của mình.
"Vãn An, tin tưởng tôi, tôi đưa em đi nơi khác, đến một nơi em có thể lựa chọn cuộc sống của mình. Nhưng tôi có thể cầu xin em một điều không?"
Lộ Vãn An đang đắm chìm vào đôi mắt của Tô Minh Nguyệt, theo bản năng trả lời, "Điều gì?"
"Trước khi rời đi..."
"Em ôm tôi một lần nhé."
................
Mãi cho đến thật lâu về sau, Lộ Vãn An cũng không bao giờ quên được ánh mắt đầy tình yêu của Tô Minh Nguyệt dành cho cô.
Lời khẩn cầu ấy, cũng là điều mà cô hối tiếc nhất...
Giá như...