Hoa y nam tử mở chiết phiến. Nhìn đôi mắt tử sắc xinh đẹp trước mắt trả lời: “Tại hạ Hoa Mộ Diệp. Nói vậy công tử chính là Liễu Tàn Ngọc, ca ca của Thi Mặc.” Một bên hướng Liễu Tàn Ngọc vấn an, một bên liếc Liễu Thi Mặc. Quả nhiên làm Liễu Thi Mặc hét lớn: “Ta khi nào thừa nhận hắn là ca ca của ta . .”
Hoa Mộ Diệp mở chiết phiết, từ từ nói: “Ai ở trong tín thư viết. . Muốn cho ngươi trông thấy một người đột nhiên tới nhà của ta. .”Còn chưa có nói xong đã bị ngắt lời.
“Ta đã biết. . Ngươi không cần phải nói ra a. .” Liễu Thi Mặc vội vàng ngăn lại lời Hoa Mộ Diệp. Cẩn thận nhẹ nhàng phiêu mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc. Nếu cho hắn biết tín thư viết gì, không biết hắn sẽ lấy lời hứa lúc trước của mình chỉnh mình thế nào. Càng phẫn hận trừng mắt nhìn Hoa Mộ Diệp, phản chiến. Bằng hữu cái gì a. .
Liễu Tàn Ngọc cười nói: “Không nghĩ tới Thi Mặc quan tâm ca ca ta như vậy. . Còn đem bằng hữu của mình giới thiệu cho ta. .” Sao hắn không đoán được trong tín thư Liễu Thi Mặc viết những gì. Đơn giản là bảo Hoa Mộ Diệp hợp tác đối phó mình. Liễu Thi Mặc thì không có gì, nhưng Hoa Mộ Diệp này. Theo hành động của y lúc trước, nhất định là người ăn chơi trác táng, không biết rốt cuộc là người nơi nào. Bất quá có thể quen biết Liễu Thi Mặc, tuyệt đối không tầm thường.
Liễu Thi Mặc lại điên cuồng hét lên: “Liễu Tàn Ngọc. .”
Hoa Mộ Diệp lập tức giảng hòa: “Được rồi. . Thi Mặc. . Chẳng lẽ ngươi muốn Diễm Tương lâu không thể làm ăn sao? Ta đã chọn sương phòng tốt. Đi lên lầu nói đi. .”
“Hoa Mộ Diệp. . Ngươi. .” Liễu Thi Mặc thấy bằng hữu của mình bênh vực cho Liễu Tàn Ngọc mới gặp lần đầu, bừng bừng nộ khí. Một thanh âm u lãnh truyền đến: “Tàn Ngọc công tử. . Du Lan tới giúp ngươi cầm túi a..” Du Lan đi đến bên người Liễu Tàn Ngọc nói.
Giương mắt nhìn Du Lan đứng trước mặt mình. Trong đôi mắt hạt sắc tràn ngập nghi hoặc cùng hiếu kỳ đối với mình. Ôn hòa cười nói: “Vậy đã làm phiền ngươi. .” Nói xong liền đem túi lớn đầy ngân phiếu cùng bạc giao cho Du Lan. Đã có người muốn giúp mình, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Du Lan có chút ngây người. Từ khi ở Diễm Tương lâu tới nay, không có người nào để hắn cầm thứ gì đó. Mà người trước mắt này liền cho hắn cầm như vậy. Nguyên bản Du Lan chỉ muốn khách khí, giờ phút này buồn bực tới cực điểm.
Vào sương phòng, Liễu Tàn Ngọc thực không khách khí liền thẳng ngồi xuống rót một chén trà cho mình, căn bản không nhìn hai người kia. . Không, phải là ba người đang trợn mắt há hốc mồm. Lúc trước mình nói nhiều như vậy. . Uống một ngụm trà không được sao. Dùng ánh mắt ý nói cho Liễu Thi Mặc.
Liễu Thi Mặc không nói gì. Ngồi xuống bên người Liễu Tàn Ngọc nói: “Ngươi cũng nên ngẫm lại là, ai mời khách a. . Sao lại không khách khí mà ngồi xuống như vậy.”
Liễu Tàn Ngọc chọn mi cười nói: “Đã có người mời ta. . Ta tự nhiên sẽ không khách khí. .”
Thấy hai người muốn tranh cãi, Hoa Mộ Diệp vừa cười vừa ngồi hướng Liễu Tàn Ngọc ngồi đối diện giảng hòa: “Các ngươi a. . Sao một chút việc nhỏ cũng có thể tranh cãi thành như vậy. .”
“Là hắn tranh cãi trước.”Liễu Thi Mặc lập tức tiếp lời.
Liễu Tàn Ngọc nghiêng đầu. Nhìn Du Lan ngồi bên cạnh mình dùng khẩu khí vô cùng thở dài nói: “Ai. . Quên đi. . Ta khác ngươi, không chấp nhặt . . Ai kêu ta là ca ca ngươi chứ. .” Dứt lời, lại càng ai oán thở dài, chấp khởi chén trà trong tay từ từ uống.
“Hoa Mộ Diệp. . Ngươi. . Ngươi. . Nhìn xem. . Hắn. . Hắn có ý gì. . Dường như ta làm đệ đệ của hắn thì ủy khuất hắn lắm…” Liễu Thi Mặc bị tức, ngay cả nói cũng đứt quãng.
Hoa Mộ Diệp nghe xong nở nụ cười. Vỗ vỗ Liễu Thi Mặc nói: “Ô. . Ngươi thừa nhận hắn là ca ca ngươi . .”
Một đôi mắt hẹp dài trừng to nhìn Hoa Mộ Diệp. Nửa ngày sau mới phát hiện lời nói của mình thừa nhận mình là đệ đệ Liễu Tàn Ngọc . . Tức giận lại trừng Liễu Tàn Ngọc. Mà Liễu Tàn Ngọc giống như không phát hiện cỗ phẫn hận này. Tiếp tục từ từ uống trà, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười thản nhiên.
Ngay tại lúc một vòng khẩu chiến sắp bùng nổ. Tú bà hợp thời đẩy cửa bước vào. Theo sau hắn là bốn vị tiểu quan. Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nhìn lướt qua. Trong đó hai vị xinh đẹp quyến rũ còn trang điểm đậm, hai vị khác là thanh tú chỉ dùng một chút đồ trang sức trang nhã. Tú bà thấy Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nhìn lướt qua. Liền không làm động tác dư thừa. Một bên kêu người hầu nhanh mang thức ăn lên, một bên đưa bốn vị tiểu quan vào cửa, cười nói: “Thi Mặc công tử. . Mộ Diệp công tử. . Phong Cần. . Vũ Thanh mỗi ngày đều muốn nhìn thấy các ngươi. . Cũng không. . Nghe nói các ngươi tới . . Liền cự tuyệt gặp mặt khách nhân khác….” Chỉ thấy hai vị tiểu quan quần áo xinh đẹp trên mặt ửng đỏ. Mị nhãn nhìn Liễu Thi Mặc cùng Hoa Mộ Diệp. Tú bà dừng chút lại tiếp tục nói: “Không biết Tàn Ngọc công tử thích bộ dáng gì. Tú bà ta trong đám người tuyển ra hai ngươi có chút tương xứng.” Tú bà nói xong, còn không quên khoe một chút với Liễu Tàn Ngọc. .
Liễu Tàn Ngọc nghe xong từ từ xoay tròn chén trà trong tay nói: “Vậy cũng thực cám ơn tú bà để bụng . . Ta chưa bao giờ nói qua với ngươi ta đoạn tụ chi phích mà. .” Giương mắt cười nhìn Liễu Thi Mặc tiếp tục nói: “Bất quá không nghĩ tới. . Thi Mặc lại như thế a. .” Sau khi nói xong còn làm ra biểu tình hiểu rõ. . Không sao đâu. . Ta có thể thông cảm cho ngươi. .
Liễu Thi Mặc cảm thấy mình đụng phải khắc tinh lớn nhất trong đời. Bởi vì hiện tại hắn căn bản tìm không ra lý do phản bác.
Mà một trong hai vị xinh đẹp kia, vị tiểu quan xiêm y lục nhạt đi ra phía sau Liễu Tàn Ngọc, tay đáp lên bả vai Tàn Ngọc, thân thể kề sát lưng hắn. Dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Tàn Ngọc công tử. . Ngươi chưa thử qua, như thế nào sẽ biết không thích chứ. .” Dứt lời tay kia cũng không an phận vuốt vuốt phía sau Liễu Tàn Ngọc.
Liễu Tàn Ngọc nhăn lại cặp mi thanh tú. Chỉ cảm thấy hương vị phấn trang điểm xông vào mũi. Mục mâu tử sắc dần trở nên băng lãnh, chén trà từ từ xoay tròn trên tay cũng đình chỉ động tác. Lúc hắn muốn mở miệng, lại bị một một bên đoạt trước.
“Phong Cần. . Ngươi cũng nhìn chuyện phát sinh lúc trước . . Nếu thấy được liền nên biết Tàn Ngọc công tử hiện tại là ta hầu hạ. .” Lời nói lạnh nhạt theo miệng Du Lan tràn ra. Nhìn người lúc trước được mình nâng đỡ, nhìn Liễu Tàn Ngọc. . Nhìn trên bàn. . Lật cái chén. . Rót cho Liễu Tàn Ngọc rót một chén trà. . Đưa cho hắn. .
Liễu Tàn Ngọc tiếp nhận cái chén. Làm như không phát sinh bất cứ chuyện gì tiếp tục từ từ uống. Nhưng trong lòng nghĩ nếu không phải vì thân phận hiện tại của mình. Người kia đã sớm tắt thở . .
Mà Phong Cần lại bởi vì lời nói của Du Lan mà ngốc lăng. Người luôn luôn có lòng tự cao gấp bội người bình thường như Du Lan lại thừa nhận hầu hạ người khác.
Tú bà thấy thế lập tức cười nói: “Phong Cần. . Ngươi không phải ngày nhớ đêm mong Thi Mặc công tử sao. . Lại quấn quít lấy ca ca của Thi Mặc công tử. . Như vậy Thi Mặc công tử sinh khí, về sau cũng không tới gặp ngươi a.”
Phong Cần nghe xong lập tức dính trên người Liễu Thi Mặc: “Ta chỉ là tò mò thôi. . Ai biết vị công tử này là ca ca của Thi Mặc. .” Mà giờ khắc này hắn mới chú ý tới diện mạo Liễu Tàn Ngọc. Cùng với: “Mục mâu tử sắc.” Không lưu ý lúc Phong Cần nói ra khẩu khí mang theo vô cùng kinh ngạc.
Liễu Thi Mặc lại nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy. .”
Phong Cần lập tức nói: “Chính là không ngờ. . ca ca của Thi Mặc ngươi là người ngoại bang. .”
Liễu Thi Mặc bĩu môi. . Không hề truy cứu chuyện bọn họ nói về Liễu Tàn Ngọc.. Lại nghĩ đến một số cái, hỏi: “Đúng vậy. . Cho tới giờ ta cũng không có hỏi qua. . Đôi mắt của phụ thân là màu phỉ thúy, nhưng là người trung thổ. . Vậy Tàn Ngọc ngươi. .”
Liễu Tàn Ngọc nghe xong cười nói: “Nếu đôi mắt phụ thân là kì màu (màu kì lạ). . Cũng là người trung thổ. Ta đây hẳn là cũng coi như là người trung thổ đi.” Nói xong còn làm bộ tự hỏi. .
“Vậy tại sao của ta là hạt sắc (màu nâu).” Liễu Thi Mặc bất mãn kêu lên. Không phải hắn đối với diện mạo mình có cái gì bất mãn. Tốt xấu gì mình cũng là người phi thường anh tuấn tiêu sái, nhưng là đôi mắt tử sắc kia thật sự rất mỹ lệ. Giống như sẽ đem linh hồn người khác hút vào.
Liễu Tàn Ngọc nghe xong lại thản nhiên cười, vẫn chưa giải thích.
Chờ tú bà đóng cửa lại mang theo hai người nguyên bản phải hầu hạ Liễu Tàn Ngọc rời đi. Đồ ăn cũng đầy đủ. Mỗi người đều có một vị mỹ nhân bên người. Hoa Mộ Diệp chấp khởi chén rượu trong tay nói: “Hôm nay có hân hạnh làm quen Tàn Ngọc công tử, không biết có vinh hạnh cùng công tử trở thành bằng hữu hay không.” Tuy là hỏi câu lại mang theo mười phần tự tin. Không vì khẳng định Liễu Tàn Ngọc đáp ứng hắn. Mà là bởi vì hắn tuyệt đối phải kết được bằng hữu.
Liễu Tàn Ngọc cười nhạt: “Mộ Diệp công tử thật sự là khách khí. Có thể cùng ngươi trở thành bằng hữu thực là vinh hạnh của ta.” Nếu hắn cùng mình giả trang khách sáo. Chính mình tự nhiên cũng sẽ như thế.
Hoa Mộ Diệp nghe xong có chút ngốc lăng, sau đó cười nói: “Tốt lắm. . Về sau ta gọi ngươi Tàn Ngọc. . Ngươi có thể bảo ta Mộ Diệp.” Nói xong uống chén rượu trong tay.
Liễu Tàn Ngọc nhìn chén rượu của mình cũng chậm chậm uống xuống.
Liễu Thi Mặc thấy hai người hữu hảo ở chung như vậy. Không khỏi cảm thấy chính mình mời Hoa Mộ Diệp đến đây tuyệt đối là một sai lầm. Hắn càng không nghĩ tới kỳ thật Hoa Mộ Diệp cũng thực thích chỉnh hắn. Như thế nào lại thất sách đến vậy. Liễu Thi Mặc vô cùng ai oán.
“Có thể làm bằng hữu của ngươi mới là vinh hạnh của ta.” Hoa Mộ Diệp đột nhiên nhắc lại lời nói lúc trước của Liễu Tàn Ngọc.
Liễu Tàn Ngọc chọn mi hỏi. . Vì sao nói như thế. .
“Ha hả. . Lúc trước nghe Tàn Ngọc tấu một khúc. . Thật sự là cảm giác đang ở thiên đường lại giống như rơi vào địa ngục. . Hơn nữa cái địa ngục kia còn đặc biệt sâu thẳm, như là vĩnh viễn không thoát được ra ngoài.” Có dụng ý khác, Hoa Mộ Diệp lại uống một chén rượu. Chỉ thấy Vũ Thanh bên cạnh vì hắn rót một ly.
Liễu Tàn Ngọc cười nói: “Không ngờ một khúc của Tàn Ngọc lại gây cho ngươi cảm thụ như vậy. Thật không biết nên vui vẻ hay khổ sở.”
“Cầm từ tâm sinh. . Tàn Ngọc công tử đàn ra giai điệu thanh linh. . Cũng không mất đi hàm nghĩa nguyên bản của thủ khúc. Du Lan tự nhiên bội phục. .” Du Lan thản nhiên nói. .
Liễu Tàn Ngọc mắt nhìn Du Lan, cười nhạt. Mà Du Lan còn nói thêm: “Nếu Du Lan đã đáp ứng Tàn Ngọc công tử. . Tất nhiên sẽ không quên chuyện đáp ứng công tử. Du Lan gọi tú bà chuẩn bị tốt sương phòng, Tàn Ngọc công tử nếu như bây giờ rảnh. . Liền để Du Lan mang ngươi đi. .”
Nghe được lời Du Lan làm bốn người ngốc lăng. Duy độc Liễu Tàn Ngọc vẫn đang cười. Nhìn Du Lan, ánh mắt trát trát, ngọt ngào nói: “Nếu Du Lan vội vã thực hiện hứa hẹn như vậy, hiển nhiên Tàn Ngọc sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
Trên mặt Du Lan ửng đỏ. Đứng dậy mở cửa chuẩn bị mang Liễu Tàn Ngọc đi. Mà Liễu Tàn Ngọc cố ý bỏ qua bốn ánh mắt kinh ngạc. Thấy hai người muốn đi ra sương phòng, Liễu Thi Mặc kêu to: “Liễu Tàn Ngọc. . Ngươi, không phải nói ngươi không đoạn tụ sao. . Hiện tại như thế nào. .” Hắn không đoán được rốt cuộc Liễu Tàn Ngọc nghĩ cái gì. Lúc trước rõ ràng nói là không thích nam nhân. Hiện tại lại đi theo người khác.
“Ha hả. . Xem ra ngươi vẫn là bị lừa chưa đủ mà.” Liễu Tàn Ngọc quay đầu lại, tà tà cười, bỏ lại một câu như vậy liền cùng Du Lan rời khỏi sương phòng. Hoàn toàn không nhìn Liễu Thi Mặc phía sau điên cuồng hét lên. Mà Hoa Mộ Diệp lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh đạm tử sắc đến khi y rời khỏi tầm mắt mình. Mới nghĩ đến chuyện khuyên bảo bằng hữu bên người đã sắp bị người nọ tức chết.
Theo Du Lan đi tới sương phòng, Du Lan đứng lại ở cửa. Vì Liễu Tàn Ngọc mở cửa, liền ý bảo để hắn vào trước. Liễu Tàn Ngọc nhìn thoáng qua Du Lan, liền bước chân vào trong phòng. Nhìn quanh bốn phía xem ra là phòng hảo hạng, nghe thấy tiếng Du Lan đóng cửa Liễu Tàn Ngọc mới từ từ nói: “Đây là phòng của ngươi sao. .”
Du Lan rõ ràng có chút ngốc lăng nhưng lập tức liền “Ân” mộ tiếng.
Thân thủ nhẹ nhàng vuốt bức màn màu lam. Thanh âm lạnh như băng theo miệng Liễu Tàn Ngọc chảy ra: “Đi ra. .”
Danh Sách Chương: