• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thân ảnh đạm tử sắc trong viện. Bước chân Lê Chiêu nhanh hơn, người trước mắt càng ngày càng gần, Lê Chiêu nhịn không được ôm chặt người trước mắt: “Ngọc. . Ngươi đã trở lại. . Ngươi. . Tại sao trở về . . Biết rất rõ ràng. . Ai. .” Thở dài không nói thêm gì nữa. .

Liễu Tàn Ngọc trong nháy mắt cứng ngắc. Lập tức trầm tĩnh lại, thản nhiên đáp: “Ân. . Ta biết. .”

Cho dù Liễu Tàn Ngọc chỉ cứng ngắc trong chớp mắt nhưng Lê Chiêu vẫn cảm giác được. Chẳng lẽ hắn không phát hiện mình? Khi nào thì hắn không cảnh giác như vậy? Hắn nghĩ chuyện gì hay hắn nghĩ người kia? Lê Chiêu vừa định mở miệng hỏi, Liễu Tàn Ngọc lại mở miệng trước.

Rời khỏi Lê Chiêu, quay đầu nhìn hắn nói: “Ta mới trở về không lâu đã gặp người. Không phải là bỏ mặc nhiệm vụ chứ. .”

Lê Chiêu nở nụ cười, làm bộ ngượng ngùng nói: “Ta nghe được ngươi trở lại. Cho nên vội vàng tới a. . Thậm chí nhiệm vụ cũng không làm. . Không ngờ ta vui vẻ tới gặp ngươi như vậy, ngươi lại dường như không muốn nhìn thấy ta.” Dứt lời, còn làm ra vẻ dùng ống tay áo sát sát mắt.

Nhìn Lê Chiêu như vậy, Liễu Tàn Ngọc nhịn không được bật cười: “Mấy tháng không thấy. . Ngươi vẫn vậy . . .”

“Ta không thay đổi. . Nhưng, Ngọc, ngươi thay đổi rất nhiều. .” Trước kia nụ cười của Ngọc không thật. . Mà hiện tại là thật. Là liên quan tới người kia sao? Lê Chiêu che dấu bi thương trong mắt. Ngữ khí nghiêm túc nói: “Ngày ấy ta làm theo phân phó của ngươi, vẫn quan sát hành động của Tiêu Kình. Hắn tựa hồ không có động tĩnh gì. Cũng không ra tay với Sở môn chủ. Hình như bang chủ có tới tìm hắn. Sau đó hắn luôn ở trong phòng bước ra ngoài. Ngày đó nguyên bản hắn chuẩn bị tự mình đi đô thành nhưng bị bang chủ ngăn lại. Kết quả, hắn cũng không nói gì, không biết tại sao mấy ngày trước hắn sai người đi làm một bộ y phục . . .”

Liễu Tàn Ngọc cúi đầu suy nghĩ. Mơ hồ đoán được nguyên nhân, thản nhiên nói: “Đã biết. . Ngươi không cần chú ý Tiêu Kình nữa. . Còn lại xử lý chuyện của mình.” Chỉ sợ tiếp tục chú ý. . Sẽ không dễ dàng như vậy . .

“Ngọc ngươi biết hắn muốn làm gì sao?” Lê Chiêu khẽ nhíu mày. Hắn luôn có dự cảm bất hảo. .

Liễu Tàn Ngọc mang theo một ít trào phúng, ý tứ hàm xúc nói: “Hắn còn có thể làm gì. .” Lập tức cố ý đè thấp thanh âm, lại mở miệng nói: “Lê Chiêu, ngươi gần đây chú ý Lăng Việt sơn trang nhiều một chút. . Nói cho Hàn Quang, phải chú ý người bên cạnh Hồng Tú. Thuận tiện bảo hộ nàng . . .”

Nguyên bản muốn mở miệng hỏi, Lê Chiêu chỉ có thể khó khắn đáp ứng: “Ta đã biết. .”

Vừa lòng nghe Lê Chiêu trả lời. Liễu Tàn Ngọc đi ra cửa. Quả nhiên hắc y nhân xuất hiện trước mặt hắn: “Điệp môn chủ. . Môn chủ mời ngươi qua.” Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng nhìn hắc y nhân. Liền giống như chưa bao giờ gặp, lướt qua hắc y nhân. Mà hắc y nhân lại một thân mồ hôi lạnh.

“Ngọc, ngươi đã đến rồi. .” Tiêu Kình từ trên ghế đứng dậy, đi đến bên cạnh Liễu Tàn Ngọc đang đứng trước của. Thấy Liễu Tàn Ngọc vẫn chưa có ý định mở miệng. Trong lòng có cỗ lửa giận vô danh thiêu đốt. Nâng chằm Liễu Tàn Ngọc, khiến hắn nhìn mình, nở nụ cười tàn nhẫn nói: “Ngọc. . Đi ra ngoài mấy tháng có phải rất khoái nhạc hay không . . Ngươi tựa hồ giết không ít người ta phái đi a . .”

Liễu Tàn Ngọc hất tay Tiêu Kình, khinh thường nhìn y, nói: “Thì thế nào? . . Ngươi đau lòng ?” Nhưng thân thể khẽ run lại không hợp với ngữ khí trên miệng. Cho dù tự nói với mình không cần sợ nhưng thân thể lại sợ hãi Tiêu Kình chạm vào. Đó cũng là nguyên nhân tại sao võ công của mình so với hắn mạnh hơn lại không thắng được hắn.

Tiêu Kình nhìn Liễu Tàn Ngọc vì e ngại mình mà run rẩy. Trong lòng cười thầm. Cho dù che dấu nhưng thân thể lại không lừa được, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi con bướm xinh đẹp này sẽ vĩnh viễn thuộc về mình: “Cũng không phải đau lòng. . Nếu Ngọc muốn giết người của Tiêu môn liền tùy ngươi giết, ta sẽ không nói một câu. . Chỉ là. . Nếu không bị Liễu Tàn Nguyệt biết thân phận . . Hơn nữa, nếu có giải dược, ngươi sẽ trở về sao? Ngọc. . ? Buổi tối sẽ rất đau.” Nhìn mặt Liễu Tàn Ngọc càng ngày càng trắng bệch. Tiêu Kình đều có thể tưởng tượng ra ban đêm Liễu Tàn Ngọc bởi vì độc dược hắn sở chế mà thống khổ giãy giụa. Là hình ảnh rất đẹp a. Khi đó trong đầu hắn sẽ không nghĩ tới người khác. Chỉ nghĩ tới mình. Chờ đợi mình cấp giải dược cho hắn.

“Ngọc. . Muốn giải dược sao? . .”

Liễu Tàn Ngọc cắn chặt môi dưới không trả lời. Tiêu Kình chọn mi, xem ra còn chưa đủ: “Muốn giải dược liền cầu ta. Nói cách khác chúng ta phải đi phòng tối chậm rãi tâm sự. .” Thấy Liễu Tàn Ngọc không động cũng không trả lời. Tiêu Kình nở nụ cười. Đó là thanh âm Liễu Tàn Ngọc sợ nhất, “Ha hả. . Ngươi đã hy vọng như vậy. . Ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi thất vọng rồi. .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK