Sáng sớm, ánh sáng mặt trời tản khắp hậu viện, Liễu Tàn Ngọc đang ngồi dưới tàng cây chợp mắt. Ánh mặt trời rơi trên mặt có chút ngây ngô. Tóc đen theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng. Chim chóc lẳng lặng đứng trên vai Liễu Tàn Ngọc, cũng không kêu to, không muốn quấy rầy giắc ngủ của hắn.
Nhưng hiện tại, có người nhịn không được mà tới quấy rầy khung cảnh thần tiên xinh đẹp này.
Liễu Thi Mặc vốn lo lắng cho Liễu Tàn Ngọc nên đến xem. Dù sao ngày hôm qua phụ thân thật sự rất kỳ quái. Hơn nữa buổi sáng hôm nay phụ thân nói mình cùng y đi Lĩnh Việt sơn trang, cũng không mang Liễu Tàn Ngọc theo. Vì sao? Hắn thực muốn biết. Nhưng nhìn Liễu Tàn Ngọc ngủ say, vẫn là lát nữa lại đến, liền xoay người rời đi.
“Không phải có chuyện muốn nói sao. .” Thanh âm lạnh nhạt từ phía sau Liễu Thi Mặc truyền đến. Giống như tiên tử mở đôi mắt tử sắc độc nhất vô nhị khắp thiên hạ, thản nhiên bình tĩnh vô ba như mặt hồ. Từ lúc Liễu Thi Mặc bước vào Hàn Vân các hắn liền tỉnh. Lại mở mắt ra. . Nhưng hắn không biết người rõ ràng có chuyện cần nói vì sao lại ly khai, gọi mình một tiếng “Tỉnh” là được rồi mà.
Kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người đã muốn tỉnh. Ngay cả như vậy, trong mục mâu tử sắc hoàn toàn không có một tia mông lung như vừa tỉnh ngủ. Kinh ngạc càng kinh ngạc, Liễu Thi Mặc lập tức đề cập tới tới mục đíchcủa mình: “Ngươi. . Thật sự không đi Lĩnh Việt sơn trang sao.” Không biết tại sao mình lại để ý Liễu Tàn Ngọc có đi hay không.
Chim chóc đứng trên vai Liễu Tàn Ngọc hốt hoảng cất cánh bay lên. Liễu Tàn Ngọc vươn tay, mà chim kia dường như có linh tính liền bay lại trên tay hắn, làm như lấy lòng bàn, cái đầu nho nhỏ khẽ trạc trạc ngón tay Liễu Tàn Ngọc. Nét mặt biểu lộ một mạt tươi cười nhưng trong lời nói vẫn lạnh nhạt: “Ta đi lại thêm gánh nặng.”
Liễu Thi Mặc nhìn Liễu Tàn Ngọc đến ngây người, lúc này mới bị lời nói kéo về: “Phụ thân có thể bảo vệ ngươi, không phải sao. Hơn nữa ra ngoài tìm hiểu cũng tốt a. . Ngươi nhất định không đi Lĩnh Việt sơn trang sao.” Trực giác nói cho hắn biết Liễu Tàn Ngọc khẳng định không đi sơn trang.
“Bị người bảo hộ. . Còn không bằng sống ở chỗ này.” Vươn tay nhẹ nhàng nhu ấn cánh chim, chim chóc mở cánh run lên nhưng cũng không bay đi, dường như rất thích ở lại bên người Tàn Ngọc. Mà lúc Liễu Thi Mặc tựa hồ còn muốn nói gì đó, Liễu Tàn Ngọc đột nhiên nói một câu căn bản không quan hệ tới chuyện này: “Chim chóc thực hạnh phúc bởi vì bọn chúng có thể bay tới bất cứ đâu.” Dương tay, chim chóc bị kinh hách bay lên. Đập đôi cánh mạnh mẽ bay về phía bầu trời xanh biếc. Nhìn bầu trời lam sắc, Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói: “Ngươi có nơi nào muốn đi không?” Làm như hỏi Liễu Thi Mặc, như hỏi chim chóc đã bay xa kia, lại như hỏi chính mình.
Nhìn Liễu Tàn Ngọc trong giọng nói mang theo mê mang. Liễu Thi Mặc đột nhiên không biết đối mặt như thế nào. Nguyên bản khi Liễu Tàn Ngọc ác liệt đùa giỡn chính mình, mình có thể rống to, có thể phản bác. Nhưng biểu hiện bây giờ của Liễu Tàn Ngọc, mình cũng không biết làm sao. Có lẽ mình chưa bao giờ hiểu hắn. . Nhưng chẳng biết tại sao Liễu Thi Mặc vẫn trả lời vấn đề của Liễu Tàn Ngọc: “Đương nhiên, giang hồ rất lớn. . Ta nghĩ nơi ta muốn đi rất nhiều.”
Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc quay đầu nhìn Liễu Thi Mặc, sau đó nở nụ cười. . Là nụ cười vô cùng ôn hòa. Giờ phút này, dương quang chiếu trên mặt hắn khiến nụ cười càng thêm chói mắt. Là nụ cười khoái nhạc. Cũng là vì Liễu Thi Mặc mà vui vẻ. Bởi vì hắn cùng mình khác nhau. Hắn có thể có cánh bay ra khỏi ***g giam còn chính mình không có.
Liễu Thi Mặc nhìn Liễu Tàn Ngọc, trên mặt nóng lên, phẫn hận trừng mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc một cái liền bước nhanh rời đi. Mà hắn nhanh chóng rời đi lại không phát hiện Liễu Tàn Nguyệt đã sớm đứng ở một bên.
Liễu Tàn Ngọc bình tĩnh vô ba như mặt hồ, dùng thanh âm nhỏ không thể nghe thấy nói: “Đáng tiếc ta không có chỗ để đi.” Nói xong cảm giác được có một bàn tay ấm áp cầm tay của mình. Kinh dị ngẩng đầu lại nhìn thấy Liễu Tàn Nguyệt. Quả nhiên võ công Liễu Tàn Nguyệt so với chính mình cao hơn rất nhiều, y đi đến trước mặt mà mình cũng không phát hiện.
Liễu Tàn Nguyệt nhìn chằm chằm Liễu Tàn Ngọc như muốn nhìn thấu hắn. Nhớ tới Liễu Tàn Ngọc lúc trước, Liễu Tàn Nguyệt nắm chặt tay Liễu Tàn Ngọc. Sợ hắn như vậy biến mất.
Cảm giác được Liễu Tàn Nguyệt nắm chặt tay mình. Liễu Tàn Ngọc nghi hoặc nhìn lại y, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong con ngươi phỉ thúy hình như có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ chảy qua, cuối cùng trở về một mảnh băng lãnh như ban đầu: “Ăn cơm.” Đem Liễu Tàn Ngọc kéo đến đến thiên thính. Trên tay trầm xuống, quay đầu lại đã thấy Liễu Tàn Ngọc nắm tay mình, trong lòng có chút vui vẻ tràn ngập nhưng khuôn mặt lạnh như băng lại không hề biến hóa. Chọn mi nhìn Liễu Tàn Ngọc, ý hỏi hắn vì sao lôi kéo tay y. [ Mộc Mộc: không muốn người ta thả thì đừng giả vờ lạnh lùng … Nguyệt: sát]
Liễu Tàn Ngọc giương lên khuôn mặt tươi cười: “Thật ấm áp.” Đúng vậy thật ấm áp, ấm áp khiến mình lưu luyến. Kỳ thật mình cũng không biết vì sao lại chủ động cầm tay Liễu Tàn Nguyệt, khi Liễu Tàn Nguyệt buông tay, theo bản năng mà bắt lấy. Tuy rằng trực giác nói cho hắn biết, hắn không được tới gần, nhưng thân thể lại động.
Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy liền quay đầu. Hướng thiên thính đi đến. Khóe miệng nở nụ cười, trong mắt tràn ngập vui sướng, không thể che dấu hiện tại tâm tình hắn đặc biệt tốt.
Vừa vào thiên thính. Mọi người thấy Liễu Tàn Nguyệt không giống bình thường đều ngơ ngẩn. Đây là trang chủ chỉ biết tản ra lãnh khí sao, đương nhiên, trong số đó không có Độc Cô Phong cùng Tần Bích Sương. Độc Cô Phong là thấy nhưng không thể tránh. Mà Tần Bích Sương còn tiếp tục đắm chìm trong hiểu lầm ( bất quá tương lai cũng sẽ thành sự thật.) Nhưng một vị khác lại kinh ngạc đẩy đẩy bên trái Độc Cô Phong, nhẹ nhàng nói: ” Trang chủ như vậy ta chưa từng thấy qua a. .”
Độc Cô Phong lại dùng ngữ khí của tiền bối, “Về sau ngươi sẽ thấy nhưng không thể tránh . .”
Mộ Dung Vân vẫn đang ở trên mây hỏi Bích Sương: “Trang chủ, rốt cuộc làm sao vậy? . . Ta lần đầu tiên thấy trang chủ cười a. . Còn vui vẻ như vậy.”
Bích Sương liếc Mộ Dung Vân một cái. Ý vị thâm trường cười cười nói: “Ăn no sảng khoái tự nhiên tâm tình sẽ tốt.”
“Cũng. . ? Không phải còn chưa có ăn cơm sao.” Mộ Dung Vân kinh ngạc, nhưng lúc này một ánh mắt lạnh lùng đủ để cho hắn lâm vào tình trạng đóng băng. Mộ Dung Vân quay đầu, quả nhiên thấy Liễu Tàn Nguyệt đang dùng ánh mắt lãnh duệ nhìn hắn. Mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt. Mộ Dung Vân không dám nói nửa câu.
Cứ như vậy một bữa cơm cùng với ánh mắt phẫn hận của Dịch Mẫn, nghi hoặc của Liễu Thi Mặc cùng Mộ Dung Vân. Biến hóa kỳ quái của Liễu Tàn Nguyệt chấm dứt. Mà Liễu Tàn Ngọc lại làm như không biết, tiếp tục ăn cơm của hắn.
Ngày kế, Liễu Tàn Nguyệt mang theo Liễu Thi Mặc, Độc Cô Phong, Mộ Dung Vân, Tần Bích Sương đi Lĩnh Việt sơn trang. Duy độc lưu lại Lãnh Bắc Hi đến bảo hộ Liễu Tàn Ngọc. Hơn nữa để cho hắn xử lý chuyện trong trang. Xem ra Liễu Tàn Nguyệt rất coi trọng Lãnh Bắc Hi. Nhưng đối với Liễu Tàn Ngọc mà nói lại là một phiền toái. Như thế nào mới không bị hắn phát hiện. Tĩnh xem mấy ngày, thấy Lãnh Bắc Hi bận rộn chuyện trong trang, căn bản không rảnh trông giữ mình. Liễu Tàn Ngọc mới yên tâm.
Ban đêm, chỉ dựa vào ánh trăng mới có thể thấy, đứng bên hồ là một tử y thiếu niên. Một thân y phục dạ hành.
” Hai ngày nữa là đại hội anh hùng.” Đưa bố bao trong tay cho Liễu Tàn Ngọc, Tiêu Vũ Thanh tiếp tục nói: “Đây là môn chủ chuẩn bị cho ngươi.”
Tiếp nhận bố bao, vừa mở ra, đập vào mắt chính là một mảnh hồng sắc. Liễu Tàn Ngọc hơi hơi nhíu mi.
Tiêu Vũ Thanh khinh thường nở nụ cười: “Thật không biết vì sao môn chủ thích ngươi như vậy. Bất quá Liễu Tàn Nguyệt tựa hồ cũng thực thích ngươi a. . Ngươi rốt cuộc dùng cái chiêu gì mê hoặc tâm người khác. Vẫn là nói hương vị của ngươi thật sự tốt lắm.” Nói xong còn cười ha hả tràn đầy ý tứ khinh miệt.
“Ngươi không được phép vũ nhục Điệp môn chủ.” Đột nhiên một thân ảnh khác hiện lên phía sau Tiêu Vũ Thanh. Trường kiếm sắc bén đặt trên cổ Tiêu Vũ Thanh. Mà Tiêu Vũ Thanh nghe được thanh âm liền kinh ngạc: “Là ngươi? Không có khả năng, không phải ngươi đã trúng mê hương sao.”
Người tới khinh thường nở nụ cười: “Hừ. Chút tài mọn của ngươi có thể nào hữu dụng. Ta chỉ là giả vờ hôn mê mà thôi.”
“Ngươi. .” Tiêu Vũ Thanh kinh động nói không ra lời. .
“Ngươi còn không đi?” Người tới uy hiếp, thanh âm lạnh như băng. Tiêu Vũ Thanh nghe vậy ngoan độc nhìn Liễu Tàn Ngọc một cái, liền biến mất trong đêm đen. .
“Môn chủ.” Người tới cung kính quỳ xuống hướng Liễu Tàn Ngọc hành lễ.
“Đứng lên đi. . Hàn Quang.” Liễu Tàn Ngọc nhìn trò hay hồi lâu, từ từ nói: “Nghe ngóng được gì sao.” Từ lúc Tiêu Vũ Thanh đến. Liễu Tàn Ngọc đã phát hiện Hàn Quang ẩn thân trong cây, nhưng chưa gọi hắn đi ra. Cũng biết lời Tiêu Vũ Thanh nói thật sự chọc giận Hàn Quang.
Hàn Quang đứng lên, vẫn tôn kính nhìn Liễu Tàn Ngọc. Hắn biết môn chủ biết hắn ở đây. Cũng không dám dễ dàng động, quả nhiên môn chủ còn chưa ra tay, chính mình đã xuất hiện. Một nửa cũng là vì môn chủ căn bản không phản bác hay phẫn nộ: “Thuộc hạ cố ý trúng mê tán, sau đó giết Tiêu Kình phái tới thay thế hắn. Liền vẫn đi theo Tiêu Vũ Thanh. Nhuyễn tình tán thực là do Tiêu Kình bảo Tiêu Vũ Thanh hạ. Về phần nguyên nhân thuộc hạ không biết. Độc của Hoa Mộ Diệp đã được Bích Sương giải. Nhưng ta lại phát hiện ban đầu Bích Sương muốn đi giết Hoa Mộ Diệp, phát hiện hắn trúng độc mới dừng tay. Chắc là do mệnh lệnh của Liễu Tàn Nguyệt nên mới làm như vậy.”
Nghe vậy Liễu Tàn Ngọc khẽ nở nụ cười: “Dù gì cũng là thiếu gia của phủ Tể tướng. Nếu thực giết hắn thì phiền phức. .”
Nhìn nụ cười khó thấy được của chủ tử, Hàn quang ngẩn người. Nhưng lập tức phản ứng lại: “Thuộc hạ nghĩ Liễu Tàn Nguyệt sẽ không để ý điều này.”
“Cũng đúng. .” Liễu Tàn Ngọc nhàn nhạt nói. Liền xoay người vào trong phòng. Hàn Quang cung kính đi theo Liễu Tàn Ngọc. Thấy Liễu Tàn Ngọc vào cửa liền vì hắn đóng cửa lại. Ở ngoài cửa coi chừng. Thuận tiện thay nhân bì diện cụ vì ngụy trang Liễu Tàn Ngọc mà chế tác.
Liễu Tàn Ngọc thay xiêm y, uống xong dược. Liền đến chỗ để cầm. Lướt qua thân cầm. Nhìn kỹ mới có thể phát hiện trên thân cầm có một lỗ rất nhỏ. Điều chỉnh cầm huyền một chút liền có một cây ngân tuyến theo lỗ nhỏ đi ra. Kéo ngân tuyến mở nắp lấy kiếm giấu trong cầm. Liễu Tàn Ngọc như hồi lâu gặp lại bằng hữu, nhẹ nhàng nỉ non: “Băng li.” Đem hết thảy an trí lại nguyên dạng. Liễu Tàn Ngọc đẩy cửa ra. Đã thấy khuôn mặt giống mình như đúc.
Hàn Quang thấy Liễu Tàn Ngọc đi ra liền cung kính nói: “Môn chủ. .”
“Nơi này giao cho ngươi . .” Vừa dứt lời đã không thấy người trước cửa. .
“Vâng.” Cho dù Liễu Tàn Ngọc đã không còn ở đây, Hàn quang vẫn cung kính trả lời.
Danh Sách Chương: