Hắn bất đắc dĩ thu lại móng vuốt đã ra khỏi cửa một nửa, cứng nhắc xoay người lại, mặt mũi âm trầm mà đi đến trước mặt Giang Nguyệt Hoàn.
"Tiêu Dịch, dẫn sư đệ Tô Dương của ngươi đi gặp sư thúc Thanh Trần để chữa thương đi." - Giang Nguyệt Hoàn bảo hai đồ đệ rời đi, chờ đến khi chúng đi khỏi rồi thì giơ tay, cửa phòng liền tự động đóng lại.
Y dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, ý bảo Sở Cận Lâu tới gần một chút.
Sở Cận Lâu miễn cưỡng tiến lên một bước, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đối phương thu nhận Tô Dương làm đồ đệ, đôi mắt vàng kim ngập tràn khó chịu: "Tại sao lại nhận nó làm đồ đệ? Dưới bầu trời này, người đáng thương rất nhiều, chỉ vì đáng thương mà thu nhận nó, thì người có thể tạo ra thêm một cái phái Phù Quang nữa."
"Không phải trước kia vi sư đã nói với ngươi, thu ngươi làm đồ đệ, là chỉ dẫn của Thiên Đạo sao?" - Giang Nguyệt Hoàn ngước mắt lên, "Ngươi quên rồi à?"
Sở Gần Lâu nhấp môi: "Không."
"Nếu không quên, vì sao không nghĩ ra được nguyên nhân ta nhận bọn nó làm đồ đệ cũng giống như ngươi?"
Giang Nguyệt Hoàn nhìn rồng nhỏ đột nhiên biến thành người câm, khẽ thầm thở dài: "Đừng cáu kỉnh, vi sư cam đoan với ngươi, Tô Dương là người cuối cùng, sau này sẽ không thu thêm đồ đệ nữa."
Đương nhiên y biết nhóc rồng tức giận vì cái gì. Một núi không thể có hai hổ, Sở Cận Lâu là rồng, ý thức lãnh địa tự nhiên càng cao hơn, hơn nữa hắn vừa trải qua kỳ phát dục, tính chiếm hữu chỉ tăng chứ không giảm.
Lúc đó y xông vào sơn động, chỉ sợ đã trở thành đối tượng theo đuổi của nhóc rồng. Hy vọng thời kỳ này có thể nhanh chóng qua đi, trở về bình thường nhanh một chút.
Tưởng tượng đến chuyện "con rồng cuối cùng trong thiên địa không tìm thấy đối tượng kết đôi, kỳ phát dục đến chỉ có thể ấm ức cọ cọ bên người sư tôn", Giang Nguyệt Hoàn không khỏi hơi mềm lòng, lại nhớ đến quyết định bản thân sẽ quan tâm rồng nhỏ nhiều hơn một chút, y hơi trầm ngâm, rồi lấy một thứ ra từ không gian trữ vật.
Y đặt đồ lên trên mặt bàn, đầu ngón tay trắng trẻo gõ gõ: "Lấy đi."
Sở Cận Lâu vừa rồi còn tức giận vì sư tôn thu thêm đồ đệ, hừ lạnh một tiếng, chỉ muốn phẩy đuôi rời đi, bây giờ nhìn thấy đồ vật sư tôn cho mình lại tò mò ngó sang: "Đây là cái gì?"
"Đeo lên."
Sở Cận Lâu cầm thứ đó lên, đặt trong tay lăn qua lăn lại để quan sát. Thứ này giống như một cái vòng cổ, hàng nhị phẩm, được làm bằng da đen bóng, khá là phù hợp với quần áo của hắn.
Hắn hơi có chút nghi ngờ, hỏi: "Đeo ở đâu?"
Giang Nguyệt Hoàn nhấp một chút trà: "Tùy ngươi."
Sở Cận Lâu khoa tay múa chân một hồi, cảm thấy đeo ở cổ tay hay cổ chân đều kỳ quái, cuối cùng hắn tìm được nơi thích hợp, đeo vòng lên cổ mình.
Vòng cổ tự động thắt lại vừa khít, sát vào da, không quá lỏng cũng không quá chặt. Phía trên có đính một cái vòng tròn nhỏ màu bạc, không biết dùng để làm gì, chắc là trang trí.
"Ngươi đeo nó, vi sư có thể truy ra tung tích của ngươi, cảm thấy vị trí của ngươi," - Giang Nguyệt Hoàn cuối cùng cũng mở miệng giải thích, "Ta không cho phép thì không được tháo ra."
Động tác của Sở Gần Lâu tức khắc dừng lại: "Sư tôn muốn giám sát ta?"
"Ngươi cũng thấy rồi, tiên pháp của ta không có tác dụng với Tô Dương, nó có thể nhìn thấy nguyên hình của ngươi, không ai có thể bảo đảm rằng có tồn tại người nào khác giống như nó nữa hay không. Vi sư muốn bảo đảm an toàn của ngươi hơn thì chỉ có thể dùng phương pháp này, hay ngươi muốn bị ta nhốt ở Hàm Lộ Cư, không thể đi đâu mới được?"
Sở Cận Lâu nghĩ, y chưa hỏi, sao lại biết hắn không muốn ở Hàm Lộ Cư chứ?
"Đây cũng là lý do khiến ta cần phải thu Tô Dương làm đồ đệ," - Giang Nguyệt Hoàn nói tiếp, "Để loại nguy hiểm tiềm tàng này lưu lạc bên ngoài, không bằng giữ nó lại bên người, đặt dưới mí mắt, thì an toàn hơn."
Sở Cận Lâu nghe vậy, đôi mày nhăn chặt rốt cuộc cũng giãn ra. Xem ra sư tôn vẫn là vì hắn, thu nhận Tô Dương làm đồ đệ cũng chỉ vì bảo đảm hắn được an toàn.
Rồng nhỏ tự thuyết phục chính mình, tâm trạng tức khắc tốt hơn nhiều, đuôi rồng ở phía sau vẫy vẫy.
Giang Nguyệt Hoàn đứng dậy: "Đi thôi, theo ta đến chỗ sư thúc Thanh Trần nhìn xem."
Sở Cận Lâu có hơi bài xích việc đến chỗ y tu, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ khi mới được cứu về phái Phù Quang, thời gian trị thương ở chỗ sư thúc Thanh Trần chẳng phải là ký ức tốt đẹp gì, hiện tại nghĩ đến còn không khỏi phát run cả người.
Cái đuôi hoạt bát vừa rồi lập tức bất động, héo rũ cả rồng, hắn miễn cưỡng nói: "Đi xem Tô Dương thì người đi một mình là được, mang theo ta làm gì..."
"Ngươi cũng đi nhìn đi," - Ngữ khí của Giang Nguyệt Hoàn là kiểu không cho phép từ chối, "Nhanh lên."
Sở Cận Lâu bị bắt đi phía sau y, vô cùng không tình nguyện đi đến tiên phủ của sư thúc Thanh Trần. Tòa tiên phủ này tọa lạc giữa sườn núi, so sánh với Hàm Lộ Cư có thể quan sát cả núi, nơi này yên tĩnh và lánh đời hơn.
Hai trăm năm trôi qua, bố cục nơi này vẫn như cũ không có gì thay đổi. Trong sân có phơi chút tiên dược linh thảo, lò đun đang nấu thuốc sôi ùng ục, hương vị phiêu tán trong không khí, thanh mát nhưng cũng chua và đắng.
Giang Nguyệt Hoàn đi vào sân trước, nhìn thấy hai thiếu niên Tiêu Dịch và Tô Dương. Tô Dương đã thay quần áo, cũng đã tắm rửa sạch sẽ, cả người trắng trẻo, càng thêm mềm mại đáng yêu.
Hai người thấy y tới, đồng thời đứng dậy, gọi một tiếng "sư tôn".
Giang Nguyệt Hoàn gật đầu, rồi nghe thấy giọng nói của Thanh Trần vọng ra từ trong viện: "Ta xử lý vết thương của nó rồi, đều là vết thương ngoài da, không có gì đặc biệt. Mắt cá chân bị sưng thì đắp thuốc hai ngày, hạn chế đi lại thì sẽ nhanh khỏi."
Nàng vừa nói vừa đi từ trong ra, đầu tiên nhìn Sở Cận Lâu, ngay sau đó tầm mắt dừng lại ở Giang Nguyệt Hoàn: "Sư huynh, huynh lại đây một chút."
Dung mạo của sư thúc Thanh Trần lạnh lùng, giọng nói cũng có chút lạnh, nàng không nói lời vô nghĩa, nói một là một mà hai là hai, đối với người bệnh nghe lời thì vô cùng kiên nhẫn, nhưng với người bệnh không nghe lời chỉ có một câu "muốn trị thì trị, không thì biến".
Giang Nguyệt Hoàn bị nàng gọi vào phòng, trong sân nhất thời chỉ còn lại ba đồ đệ của y. Ba người nhìn nhau trong chốc lát, rồi hình như Tô Dương đau chân không đứng được nên ngồi xuống giúp sắc thuốc trở lại.
Sở Cận Lâu tựa vào cửa, suy tính bây giờ có nên chạy trốn hay không, ánh mắt chợt hướng về phía hai kẻ đáng ghét kia, phát hiện bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm mình một cái.
Hoặc là nói, nhìn trộm chiếc vòng trên cổ hắn.
Sở Cận Lâu không ưa gì hai đứa nhỏ này, bây giờ sư tôn không có ở đây, ý muốn bắt nạt bọn họ của hắn càng thêm mãnh liệt. Hắn bước nhanh tới, đầu ngón tay chỉ chiếc vòng trên cổ mình, hung hăng nói với dê nhỏ: "Nhìn cái gì mà nhìn, ghen tị à? Sư tôn cho đấy, ngươi không có đúng không?"
Tô Dương bị hắn dọa sợ tới mức rụt cổ lại, cắn cắn môi dưới, làm bộ muốn khóc.
Tiêu Dịch cũng ngẩng đầu nhìn chiếc vòng trên cổ hắn, muốn nói lại thôi.
Sở Cận Lâu thấy biểu cảm kỳ quái của bọn họ thì không khỏi nheo đôi mắt vàng kim lại, hắn ngồi xổm xuống trước mặt họ, phủ bóng hai đứa nhỏ không biết trời cao đất dày này, uy hiếp nói: "Có ý gì, muốn nói gì thì nói đi."
Hắn nhìn chằm chằm dê nhỏ, ánh mắt như đang nhìn con mồi nào đó. Cổ mảnh khảnh như vậy, cắn một phát sẽ đứt, dê con da thịt mềm, bất kể là nướng, chưng, hay chiên, đều sẽ rất thơm.
Lại nói tiếp, hắn rõ ràng là rồng, từ lúc tới phái Phù Quang, đã lâu lắm rồi chưa ăn thịt.
Lông tơ cả người Tô Dương đều dựng đứng hết cả lên. Cùng là Yêu tộc, loại áp chế từ dòng giống này quá mức rõ ràng, cậu sợ tới mức cuộn người thành quả bóng, run rẩy, lắp bắp nói: "Là là là... sư huynh tại tại tại sao lại đeo... đeo vòng cho... cho chó ở trên cổ?"
"Cái gì?" - Sở Cận Lâu ngẩn người, nhanh chóng cách xa cậu ra, nhíu mày nói, "Vòng cho chó cái gì?"
Sự hiện diện của rồng cách xa một ít, dê nhỏ rốt cuộc nói chuyện suôn sẻ hơn, cậu đưa tay chỉ lên cổ của đối phương: "Đó là vòng cổ cho chó, chỗ của chúng ta có nhiều người thích nuôi chó, đều dùng loại vòng cổ này, cái vòng nhỏ ở trên chính là để buộc xích chó."
Sở Cận Lâu sờ sờ vòng tròn nhỏ trên vòng cổ, sắc mặt méo mó.
Hắn còn tưởng đây là để trang trí...
Hóa ra dùng để buộc xích chó sao?
Tự nhiên ý thức được cái gì đó sai sai, biểu cảm của rồng nhỏ cực kỳ xuất sắc. Cố tình, dê nhỏ không biết là có tâm hay vô tình, còn thêm mắm dặm muối: "Sư tôn sao lại cho sư huynh vòng cổ cho chó được, có phải là lấy nhầm không, hay sư huynh tìm sư tôn hỏi lại cho rõ?"
Sắc mặt Sở Cận lâu lập tức đen sì, hắn cảm thấy bản thân bị dăm ba câu nói của cậu hạ thấp thành rồng nhỏ ở quê không hiểu chuyện đời, kể cả vòng cho chó cũng không biết. Hắn nổi giận, há mồm để lộ răng nanh sắc nhọn hướng về phía cậu, phát ra một tiếng rồng gầm trong cổ họng.
Tô Dương tức khắc sợ tới mức hét lên một tiếng rồi ngã cả người lẫn ghế.
Sở Cận Lâu còn chưa kịp đắc ý vì mình đe dọa thành công, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng mở cửa, Giang Nguyệt Hoàn bước ra.
Giang Nguyệt Hoàn liếc mắt một cái liền nhìn thấy dê con bị dọa đến té ngã, tiếng rồng gầm bên tai còn chưa tan đi. Y ngước mắt, trong mắt có chút lạnh lẽo, tựa hồ đang đợi bọn họ giải thích.
Sở Cận Lâu kinh hãi trong lòng, muốn biện giải theo bản năng: "Sư tôn, ta..."
"Huhu, không phải do sư huynh Cận Lâu," - Tô Dương vội vàng bò dậy khỏi đất, đôi mắt to tròn mờ sương, nước mắt lộp bộp rơi xuống, "Do ta quá nhát gan, sư huynh Cận Lâu không muốn dọa ta sợ. Sư huynh là rồng, có thể kiềm chế ham muốn ăn thịt ta đã là không dễ dàng, huynh ấy đã rất cố gắng rồi, sư tôn đừng trách huynh ấy!"
Sở Cận Lâu: "..."
Đứa nhỏ này ăn trà xanh lớn lên phải không!
Giang Nguyệt Hoàn nhíu mày, nhìn dê nhỏ đang thút tha thút thít, rồi nhìn rồng nhỏ đang trợn mắt há mồm một chút, cuối cùng không nói gì, vươn tay nắm lấy chiếc vòng trên cổ rồng nhỏ, vừa lôi vừa kéo, ném thẳng hắn vào trong phòng.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Nguyệt Hoàn: Quan tâm nhóc rồng một chút... (móc ra vòng cổ cho chó)
Sở Cận Lâu:???