Sở Cận Lâu có chút hoang mang, vô thức sờ cổ mình, cảm giác Giang Nguyệt Hoàn vừa mới chạm vào vẫn còn lưu lại. Đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương tiếp xúc với làn da hắn, tuy rằng bị kéo vòng cổ có chút nghẹt thở, nhưng loại cảm giác này không làm hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn còn đang lưu luyến chút dư vị, sư thúc Thanh Trần bên cạnh đã thúc giục: "Đứng đấy làm gì, lại đây ngồi xuống."
Sở Cận Lâu lập tức hoàn hồn, trong đầu hắn còn lưu giữ hồi ức thống khổ về vị y tu này, hắn không dám phản kháng nàng, vội vàng đi đến ngồi xuống trước mặt nàng. Thanh Trần quan sát hắn một hồi: "Sừng với đuôi tại sao lại không thu về?"
Bởi vì để khám bệnh, tiên pháp của Giang Nguyệt Hoàn cũng không có hiệu lực với Thanh Trần.
Sở Cận Lâu bị nàng nhìn chằm chằm, cả con rồng ngoan ngoãn hơn hẳn, thành thật nói: "Tạm thời... không thu lại được."
"Bởi vì kỳ phát tình đúng không?" - Việc này không ngoài dự đoán của Thanh Trần, "Sư tôn ngươi đã nói với ta rồi. Cơ thể có cảm thấy không ổn chỗ nào không?"
Sở Cận Lâu lắc đầu.
"Có nhân dịp kỳ phát tình bộc phát ham muốn giao phối, xem người nào đó trở thành đối tượng giao phối, đầu óc mụ mị ăn vạ bên người y, và đuổi hết người có khả năng cạnh tranh bên cạnh y đi không?"
Sở Cận Lâu: "..."
Nhìn biểu tình bực bội bị chạm trúng tim đen của nhóc rồng, Thanh Trần gật gật đầu, ghi chép gì đó trên sổ, sau khi dừng bút thì ngước mắt lên: "Tốt xấu gì cũng chú ý đến chủng tộc chứ?"
Nói xong lời này, nàng cũng tự thấy không ổn, trong thiên địa thật sự đã không có con rồng thứ hai, lẩm bẩm: "Tốt xấu gì cũng chú ý giới tính một chút, sư tôn ngươi không thể sinh được."
Da mặt Sở Cận Lâu nóng ran.
"Tương truyền rồng sinh chín con, chứng tỏ giữa rồng và chủng tộc khác cũng không tồn tại... cái đó gọi là gì nhỉ? À, cách ly sinh sản. Vậy thì rồng với người rốt cuộc có thể sinh hay không?" - Thanh Trần vừa lầm bầm lầu bầu vừa ghi ghi chép chép, "Là vấn đề đáng nghiên cứu, đáng tiếc, sư huynh không có công dụng này."
Sở Cận Lâu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hắn xác định được sư thúc Thanh Trần nhất định đã học được cái gì đó ở chỗ sư thúc Thanh Ly.
Thanh Trần ghi chép xong, lại bắt đầu kiểm tra thể trạng của nhóc rồng, khi kiểm tra đến xương sườn thì phát hiện ra hắn thiếu mất một cái.
Sở Cận Lâu căng thẳng, đuôi cũng cong lên, nhỏ giọng nói: "Đừng nói cho sư tôn biết."
"Ta không có hứng thú với việc này, nhưng ta cảm giác ngươi không lừa được y lâu đâu." - Thanh Trần không bộc lộ biểu cảm gì mà tiếp tục, kiểm tra hắn từ đầu đến chân một lần, "Cơ thể không có gì đáng ngại, nhưng kỳ phối ngẫu không biết sẽ kéo dài bao lâu, ngươi tự chú ý hành vi của chính mình."
Sở Cận Lâu không quá muốn kiểm soát hành vi của mình, sư tôn của hắn còn đang ở cùng với hai đứa nhỏ đáng ghét kia, điều này làm cho cả người hắn không thoải mái. Hắn nóng lòng rời khỏi nơi này, định đứng dậy: "Ta có thể đi được chưa?"
Thanh Trần "ừ" một tiếng.
Sở Cận Lâu đi tới cửa, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, dừng bước, xoay người: "Đúng rồi, sư thúc, ngươi có yêu đan không dùng tới không?"
"Yêu đan là vật hiếm lạ, sao có thứ không cần dùng tới được?" - Thanh Trần kinh ngạc liếc hắn một cái, "Ngươi muốn làm gì?"
"Sư tôn muốn ta đột phá sớm chút, nếu không sẽ cấm túc ta."
Lời nói này của hắn nửa thật nửa giả, Thanh Trần cũng không nghi ngờ: "Lửa sém lông mày mới muốn cố gắng, sao không lo từ sớm đi?"
Miệng nàng nói như vậy, nhưng người đã đi vào trong phòng, lục lọi một hồi ra được hai viên yêu đan: "Đây, một viên cấp sáu, một viên cấp bảy, đều là của yêu quái dưới nước, không thể cho ngươi nhiều hơn, ta đau lòng, dùng tạm đi."
Sở Cận Lâu vội vàng nhận: "Đa tạ sư thúc."
Cấp bậc cao nhất của yêu đan là cấp chín, yêu đan cấp sáu, bảy đã tính là hàng cao cấp rồi, giá trên thị trường cũng ba, bốn trăm vạn linh thạch, môn phái nhỏ tích cóp một năm cũng không có được một viên yêu đan như thế, sư thúc Thanh Trần tùy tiện lại lấy ra được hai viên, có thể thấy phái Phù Quang thực sự rất giàu.
Hắn cất yêu đan vào nhẫn trữ vật, lại hỏi: "Vừa rồi sư thúc và sư tôn nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì, đơn giản là chuyện y bị hàn khí phản phệ, ta mới kiếm được mấy loại dược liệu, chế ra một phương thuốc ôn dưỡng giảm tính hàn, luyện xong thì cho y, hẳn là có thể trì hoãn hàn khí lan tràn. Tuy nhiên ta đoán là y sẽ không uống."
Sở Cận Lâu nghe vậy, hơi mấp máy môi dưới.
Lần trước hắn khai mở huyết mạch Long tộc, mạnh mẽ nâng cao cảnh giới cũng chỉ mới đến hậu kỳ Nguyên Anh, còn cách mục tiêu của hắn một khoảng, nếu hắn luyện hóa hoàn toàn hai viên yêu đan này thì có thể sẽ đạt được đỉnh cấp Nguyên Anh.
Luyện hóa yêu đan và củng cố cảnh giới, đại khái cần thời gian hai, ba tháng, lúc đó hắn có thể đi tìm Thiên Nghiệp Hỏa Liên, chữa khỏi hẳn chứng bệnh lạnh của sư tôn.
Tuy có hơi mạo hiểm, nhưng mà đáng giá.
Hắn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe động tĩnh từ bên ngoài truyền vào, giống như là giọng của Tô Dương: "A... a..."
Giọng nói của dê nhỏ vốn dĩ mềm mỏng nhẹ nhàng, phát ra bằng âm mũi, càng thêm vài phần làm nũng. Sở Cận Lâu lập tức trầm mặt, đột nhiên đẩy cửa phòng ra: "Các ngươi làm cái gì-"
Nói chưa hết câu, ba người trong sân đã đồng thời nhìn hắn, tay của Giang Nguyệt Hoàn còn đang ngừng ở... ngừng ở sừng dê nhòn nhọn ngắn ngủn trên trán Tô Dương.
Sở Cận Lâu: "..."
Tô Dương thấy ánh mắt hắn như đang muốn ăn thịt dê, sợ tới mức rụt cổ lại, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nói về hướng phía sau hắn: "Sư... sư thúc Thanh Trần, thuốc này sao xong rồi ạ."
"Ừ, dập lửa đi."
Sở Cận Lâu hơi xấu hổ, hình như hắn vừa hiểu lầm Tô Dương, nhưng vẫn nhìn cậu không vừa mắt, nếu không làm chuyện khiến người hiểu lầm, tại sao lại phát ra âm thanh khiến người ta hiểu lầm như thế.
Hắn không muốn thừa nhận đầu óc mình toàn thứ gì đâu không, chỉ cảm thấy bé trà xanh này cố ý, lại sợ mở mồm hỏi thì sẽ nghe được mấy chữ thảo mai lấy lòng, nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng khiến câu hỏi đã ra tới miệng quay trở về.
Hắn đang ở tại chỗ vật lộn với chính mình, thì liền thấy Giang Nguyệt Hoàn xoay người gọi hắn, ngữ điệu nhàn nhạt: "Về thôi."
Tâm tình Sở Cận Lâu không tốt lắm, hắn cũng không muốn nhiều lời, liền nhấc chân ra sân, lại không nghe thấy tiếng bước chân của đối phương theo sau. Hắn không khỏi quay đầu lại, thấy sư tôn đang nói chuyện với sư thúc: "Thanh Trần, ta gửi đứa nhỏ Tô Dương này ở chỗ ngươi trước. Ta xem linh căn của nó rồi, cũng là hệ mộc giống ngươi, ta và Thanh Ly không thể dạy nó, chỉ có thể nhờ ngươi."
"Được," - Thanh Trần đáp ứng ngay, "Linh căn hệ mộc hiếm có, nhiều năm rồi ta chưa thấy qua, vừa hay bây giờ ta thiếu người hỗ trợ, đồ đệ của ngươi chính là đồ đệ của ta, cứ yên tâm."
Giang Nguyệt Hoàn gật đầu, lại quay sang Tiêu Dịch: "Nhớ trở về trước khi trời tối, đừng quên bài tập."
"Sư tôn yên tâm."
Y sắp xếp hai đồ đệ xong rồi thì rời khỏi sân, nói với Sở Cận Lâu: "Đi thôi."
Sở Cận Lâu thấy y đi một mình ra, cái đuôi vốn dĩ ủ rũ lại lên tinh thần. Sư tôn để Tô Dương ở lại chỗ sư thúc Thanh Trần, nghĩa là không cần phải ngày nào cũng trông thấy cậu sao?
Điều này khiến cho rồng nhỏ có chút hưng phấn, hắn vội vàng đuổi theo bước chân của đối phương.
Hai đứa nhỏ phiền phức đều không có mặt, hắn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội khó mà có được này, dọc đường đi đều dính ở bên người sư tôn. Thẳng đến khi về tới Hàm Lộ Cư, Giang Nguyệt Hoàn mới hơi bất đắc dĩ nói: "Ngươi không cần phải theo sát như vậy."
Nhóc rồng không đáp, chỉ theo đuôi vào phòng. Giang Nguyệt Hoàn ngồi xuống cạnh án thư, mới nhấp một ngụm trà, liền thấy đối phương đã kéo một cái bồ đoàn qua ngồi xuống trước mặt y, rồi ấm ức nói: "Tại sao sư tôn lại sờ sừng của Tô Dương?"
"Nó vừa mọc sừng, cảm thấy ngứa, nên ta xoa hộ," - Giang Nguyệt Hoàn ngước mắt nhìn hắn, con ngươi nhạt màu lộ ra một chút nghi hoặc, "Không được à?"
"Ngứa thì không biết tự gãi sao?" - Sở Cận Lâu nhíu mày, vẫn cảm thấy dê nhỏ cố ý như cũ, đối với việc này canh cánh trong lòng, "Nếu sư tôn chịu giúp nó xoa sừng, thì ta cũng muốn."
Giang Nguyệt Hoàn nhìn hắn, cảm thấy đứa đồ đệ khiến y mãi không bớt lo này dưới sự kích thích của Tô Dương đã trưởng thành nhanh chóng, chẳng qua là không trưởng thành ở phương diện đứng đắn, mà học được cách làm nũng.
Rồng nhỏ đang trong kỳ phát tình đúng là rất cố gắng, quả thực chuyện gì cũng làm được. Y nhìn thấy đối phương cúi đầu với y rồi đưa đôi sừng rồng đen như mực đến trước mặt y, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài.
Có vẻ là Thanh Trần cũng chưa bốc thuốc đúng bệnh cho rồng nhỏ, đây chính là một hai phải biến y trở thành đối tượng theo đuổi giao phối.
Giang Nguyệt Hoàn không thể từ chối, ai bảo y nhất thời mềm lòng với Tô Dương, giờ không thể không cho nhóc rồng hưởng sái một chút.
Y vươn tay, đầu ngón tay trắng trẻo chạm vào sừng rồng đen nhánh. Sừng rồng kia ấm áp, hoa văn thô ráp trên bề mặt cọ vào làn da của y.
Sừng rồng trẻ tuổi không dài lắm, ở ngọn còn chưa phân nhánh, cũng không sắc nhọn, khó có thể làm người khác bị thương, rõ ràng vô cùng cứng rắn nhưng lại là bộ phận nhạy cảm.
Lúc nhiệt độ cơ thể của hắn tăng cao, nhiệt độ của sừng rồng cũng tăng theo. Khi phát tình lúc trước, y cầm trong tay cảm thấy nóng rực, hiện tại nhiệt độ đã hạ xuống gần với nhiệt độ cơ thể.
Giang Nguyệt Hoàn sờ soạng một lát, lòng bàn tay bị ma sát đến ửng hồng, có hơi đau, nhưng nhóc rồng lại thấy rất thoải mái, hắn nheo mắt như đang hưởng thụ, chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay y, cái đuôi thon dài ở sau người vẫy tới vẫy lui, nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh.
Giang Nguyệt Hoàn nhìn cái đuôi rồng vui vẻ kia, lại nhìn chiếc vòng trên cổ đối phương...
Giống chó quá.
Lỡ tay nuôi rồng thành chó rồi, Giang Nguyệt Hoàn không đành lòng, mở miệng nói: "Không tháo xuống sao?"
Cái đuôi của Sở Cận Lâu ngừng lại, hắn ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
"Vòng cổ."
"Không phải sư tôn không cho ta tháo nó ra sao?"
"Là không cho rời khỏi người của ngươi, ngươi có thể đeo ở chỗ khác," - Giang Nguyệt Hoàn nói, "Biết là vòng cổ cho chó rồi, ngươi còn muốn đeo à?"
"Hóa ra sư tôn nghe được hết rồi," - Sở Cận Lâu nhìn y bằng đôi mắt vàng kim, "Sư tôn biết đó là vòng cổ cho chó, tại sao lại đưa cho ta đeo?"
"Cũng không có loại vòng chuyên đeo cho rồng."
Này đúng là câu trả lời mà người như Giang Nguyệt Hoàn sẽ đưa ra.
Sở Cận Lâu vậy mà không tức giận, cũng không cảm thấy nhục nhã, hắn khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hai tay cũng chống lên bồ đoàn, ngồi giống như một con chó đang ngồi, thu cái đuôi về lại bên người.
Ngay khi Giang Nguyệt Hoàn tưởng rằng hắn vẫn sẽ im lặng, thì hắn nhẹ giọng nói: "Làm chó cũng không có gì không tốt."
Sở Cận Lâu rũ mi mắt: "Nếu ta thực sự là chó thì có thể giảm đi rất nhiều phiền phức, cũng sẽ không có ai thèm truy đuổi không dứt một con khuyển yêu tầm thường. Làm một con chó, có lẽ sẽ tự do hơn."
Ngón tay ở giữa không trung của Giang Nguyệt Hoàn ngừng lại.
Y nhìn biểu cảm cô đơn của rồng nhỏ, vậy mà lại cảm thấy tâm hồn tu đạo vô tình ba ngàn năm này hơi đau một chút.
-
Tác giả có điều muốn nói:
Rồng nhỏ biết làm nũng thì được cưng chiều hơn.
Thanh Ly: Tiếc quá, rõ ràng là thụ ở Hải Đường mà lại không thể sinh.
Giang Nguyệt Hoàn:?