Tiêu Dịch sửng sốt, dần dần thoát ra khỏi cảm giác lâng lâng trên mây, cậu đi theo người kia, trong lòng có chút nghi hoặc.
Phái Phù Quang là nơi nào?
Vị thượng tiên họ Giang này rõ ràng vừa mới thoát ra từ Linh Giới của cậu, tại sao lại trông có vẻ như rất quen đường, đích đến cũng rất rõ ràng, muốn dẫn cậu tới cái gì mà phái Phù Quang.
Ba chữ này cậu còn chưa từng nghe qua lần nào.
Trong lòng thiếu niên sinh nghi, nhưng lại sợ hỏi nhiều quá thì tiên trưởng thấy cậu phiền toái, liền yên ổn theo sau đối phương. Y không mở miệng, cậu cũng không nói một lời.
Giang Nguyệt Hoàn đưa cậu cưỡi lên linh thú tiên hạc. Thiếu niên này thật sự quá trầm tính, nếu không phải là nắm tay dắt đi thì y đã cho rằng đồ đệ nhỏ mới nhặt được này đã đi lạc rồi.
Y đứng trên lưng hạc nhìn về phía xa, chợt nhớ tới khi mình mang đại đồ đệ về phái Phù Quang cũng là như thế này, nhưng mà ngay từ đầu con rồng nhỏ kia đã tràn ngập thái độ thù địch với y, vì không muốn y mang đi liền nhảy xuống từ lưng hạc ở độ cao vạn trượng.
Giang Nguyệt Hoàn lắc lắc đầu, nghĩ tới hắn vẫn còn cảm thấy hơi đau đầu. Y đã bế quan hai trăm năm, sau khi xuất quan cũng chưa gặp hắn, không biết bây giờ đã biến thành hình dạng gì.
Y lấy một lọ linh dược từ không gian trữ vật ra đưa cho thiếu niên bên cạnh: "Ăn đi, thứ này có lợi cho vết thương của ngươi."
Tiêu Dịch vô cùng cảm kích mà nhận lấy: "Đa tạ thượng tiên."
Giang Nguyệt Hoàn lạnh nhạt liếc cậu một cái: "Hả?"
"Ặc..." - Tiêu Dịch khựng lại, phản ứng ngay lập tức, vội vàng sửa lời, "Đa tạ sư tôn!"
"Ừm."
Tiên hạc cưỡi mây xuyên qua hai tầng kết giới, bay qua vạn dặm, cuối cùng dừng lại ở Hàm Lộ Cư trên đỉnh Phù Quang.
Hàm Lộ Cư là tiên phủ của Giang Nguyệt Hoàn. Mặc dù y định cư ở chỗ này, cũng bế quan ở đây hai trăm năm, nhưng sau khi xuất quan vội vàng rồi trở về lại cảm thấy khoảng sân quen thuộc này có chút xa lạ.
Xét đến cùng, nguyên nhân của cảm giác xa lạ này có thể là có thêm người trước cửa nhà.
Người nọ lười biếng nằm phơi nắng, trời sinh sở hữu khuôn mặt hại nước hại dân, đuôi mắt hơi xếch có phần quyến rũ, đôi tai cáo đỏ rực như lửa trên đỉnh đầu cùng với cái đuôi bông xù to ở phía sau, đích xác là một con "hồ ly tinh", không thể nghi ngờ.
Hồ ly nhìn thấy y đi tới, đuôi cáo đỏ như lửa khẽ đung đưa, nhúm lông trắng ở chóp đuôi cũng ngoe nguẩy, dưới ánh mặt trời càng thêm bóng bẩy, mê hoặc lòng người: "Sư huynh về rồi. Áo lông ta tặng ngươi mặc có ấm không?"
Giang Nguyệt Hoàn nghe vậy, vô thức khép lại vạt áo, đưa tay sờ lông cáo mềm mại.
Y trời sinh thể hàn, mặc cái áo lông này vào, tay chân quanh năm lạnh lẽo thế mà thực sự ấm lên. Chiếc áo này trắng tinh, mà trên người hồ ly kia chỉ có chóp đuôi là có chút lông trắng, nghe nói là trong lúc hắn bế quan, tích cóp lông chừng hai trăm năm mới đủ làm ra một chiếc áo lông trắng như vậy.
Giang Nguyệt Hoàn cảm động trong lòng, gật đầu nói: "Ừm, đa tạ."
Nhưng y lại không để ý tới thiếu niên đi theo phía sau mình vừa thấy hồ ly liền đứng lại, mắt nhìn chằm chằm.
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm hồ ly không chớp mắt - hoặc là nhìn chằm chằm cái đuôi cáo mềm mại bông xù kia. Dưới ánh nắng, mỗi sợi lông hồ ly đều như được mạ vàng, làn gió nhẹ thổi qua khiến cho lông cáo mềm mượt run rẩy, làm cậu ngứa ngáy đầu ngón tay ngứa tới trong lòng.
Là... lông xù...
Lớn như vậy... lông xù...
Cả người thiếu niên cứng đờ, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay không tự chủ được làm động tác vuốt ve, giống như đang ôm chiếc đuôi kia vào lòng.
Có lẽ ánh mắt nóng bỏng của cậu quá mức trắng trợn, hồ ly chau mày, hất đuôi sang một bên: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy hồ ly tinh bao giờ à?"
Tiêu Dịch ngay lập tức hoàn hồn, nhận ra hành động vừa rồi của mình quá mức vô lễ, cuống quít chắp tay hành lễ: "Th... thật xin lỗi, Tiêu Dịch đã gặp... gặp rồi..."
Giang Nguyệt Hoàn rũ mắt nhìn thấy lông cáo trên cổ tay lộn xộn hết cả lên, cảm thấy khó chịu, không thể không vuốt thẳng chúng nó qua cùng một hướng: "Đây là Thanh Ly, sư thúc của ngươi."
"Tiêu Dịch bái kiến sư thúc Thanh Ly."
"Ồ," - Thanh Ly tạm thời bỏ qua cho cậu, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi nheo lại, cẩn thận đánh giá thiếu niên này, "Sư huynh, đây là đồ đệ ngươi mới nhặt về à? Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, chớ khinh thiếu niên nghèo?"
Giang Nguyệt Hoàn mặc kệ nửa câu hồ ngôn loạn ngữ phía sau của hắn, chỉ ừ một tiếng: "Đi thu xếp chỗ ở cho nó đi, rồi lấy ít quần áo tới."
"Đã sớm phái người đi làm. Vết thương trên người nó có nghiêm trọng không?"
Giang Nguyện còn chưa kịp đáp, Tiêu Dịch đã vội nói: "Chỉ là chút vết thương ngoài da, sư tôn đã cho ta linh dược, hiện tại đã khá hơn nhiều, sư thúc không cần lo lắng."
"Miệng nhỏ mà ngọt nhỉ, đã gọi là sư tôn rồi à?" - Thanh Ly nửa cười nửa không, hắn lại nhìn về phía Giang Nguyệt Hoàn, "Sư huynh, ta bảo rồi, ngươi cứ không nói trước mà mang đồ đệ trở về thì Cận Lâu ghen đấy."
Giang Nguyệt Hoàn liếc hắn một cái, tự động cho rằng những lời này cũng là hồ ly nói bậy nói bạ, biểu cảm bình thản như nước, ánh mắt đảo qua Linh Giới đã vỡ vụn trên ngón tay Tiêu Dịch, xoay người về phòng.
Tiêu Dịch bị y bỏ lại, theo sau không được, gọi y cũng không đặng, đành phải cẩn trọng kiên nhẫn chờ đợi, khóe mắt chợt thấy Thanh Ly đã ngồi dậy, không biết từ lúc nào móc ra một cây lược gỗ, bắt đầu chải vuốt lông đuôi.
Thiếu niên đứng trước cửa tiên phủ, liều mạng kiềm chế chính mình để không nhìn, nhưng đầu vẫn quay sang bên từng chút từng chút một. Cái đuôi bông xù to to kia gần trong gang tấc, cậu đã ngứa ngáy đến mức đứng ngồi không yên, chẳng mấy chốc mà xúc động chiến thắng lý trí, hai mắt dán chặt vào đó, có gỡ cũng gỡ không ra.
Thời gian chờ đợi, một phút hay một giây cũng đều dài như thiên thu, cậu lại nuốt nước bọt lần nữa, vô cùng cẩn thận mở miệng nói: "Sư thúc, Tiêu Dịch có thể giúp đỡ... được không?"
Thanh Ly quay đầu lại, trong chớp mắt liền nhìn thấu ý đồ của đối phương, vì thế khóe mắt hắn lóe lên chút ý tứ không rõ. Hắn xòe bàn tay có chiếc lược gỗ dính vài sợi lông cáo ra: "Tới đây."
Vết thương trên tay cậu đã hoàn toàn khép lại, bùn đất dính trên người khi trở về đã được Giang Nguyệt Hoàn dùng thuật Tịnh Y rũ bỏ sạch sẽ. Cậu thành kính cầm lược chải vào lông cáo suôn mượt, bàn tay khẽ mơn trớn lớp lông bóng bẩy trơn láng kia, kích động đến mức hơi run rẩy ngón tay.
Thật sự không nhịn được nữa, cậu nâng đuôi cáo lên, vùi mặt vào trong lớp lông mềm mại, hít một hơi thật sâu.
"Ái," - Thanh Ly phát ra thanh âm ghét bỏ, "Nghiện lông mềm à, nghiêm trọng rồi, kịch bản của ngươi hẳn là có vấn đề, nam chính Khởi Điểm nhà người khác đều nhìn chăm chú mấy tỷ tỷ xinh đẹp, sao ngươi lại vì cái đuôi cáo mà đi không nổi rồi?"
Tiêu Dịch từ trong cái đuôi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía hắn: "Khởi Điểm... là gì? Tỷ tỷ xinh đẹp gì cơ?"
Thanh Ly híp mắt lại: "Không có gì."
Tiêu Dịch không hiểu ý tứ của hắn, nhưng lần gián đoạn này rốt cuộc giúp cậu tìm về chút lý trí, hành động nghiêm chỉnh hơn một chút, nghiêm túc chải lông cho hắn.
Cậu không để ý thấy, tiên nhân áo trắng vừa vào nhà lúc nãy đã quay trở ra - Giang Nguyệt Hoàn đang đứng ở bậc thang, nhìn một người một cáo ở cách đó không xa.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên ngồi chăm chú chải đuôi cáo, mặt mũi vì thoả mãn mà hơi ửng hồng, cuối cùng cũng không còn vẻ quá mức thận trọng như trước, lộ ra chút khí chất thanh thuần độc nhất của thiếu niên.
Tiêu Dịch không nhận ra sư tôn đang nhìn mình, nhưng sư thúc hồ ly thì có. Thanh Ly lặng lẽ quay đầu lại, đảo mắt nhìn Giang Nguyệt Hoàn một vòng, trong đáy mắt bỗng lóe lên một tia ranh mãnh.
Hắn nhẹ nhàng đặt ngón tay lên đỉnh đầu Tiêu Dịch, theo đà trượt xuống gáy, chậm rãi dừng lại ở chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo của thiếu niên, như đang âu yếm con mồi của mình.
Trong khi làm việc này, tầm mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía Giang Nguyệt Hoàn. Hắn hỏi thiếu niên đang không hề có một chút cảnh giác với ngữ điệu dịu dàng, âm cuối còn hơi cao giọng mang theo vẻ quyến rũ: "Sờ được không?"
Tiêu Dịch gật đầu lia lịa.
"Thích không?"
Tiêu Dịch tiếp tục gật đầu.
"Vậy thì...". Ủng hộ chính chủ 𝐯ào ngay _ 𝒯𝐑𝓾𝑀 𝒯𝐑𝖴𝓨eN﹒VN _
Thanh Ly còn chưa nói hết câu, thì thấy vị sư huynh chưa từng biểu cảm mừng giận ra mặt, lãnh đạm còn hơn nước kia hơi nhíu mày.
Cái này làm cho hồ ly rất là hưng phấn nha. Hắn làm sư đệ của Giang Nguyệt Hoàn đã mấy trăm năm, còn chưa từng thấy y bộc lộ cảm xúc về thứ gì ngoại trừ "Sở Cận Lâu". Hắn nhịn không được khẽ liếm khóe môi, chuẩn bị tiếp tục trêu chọc đồ đệ mới của sư huynh trước mặt y.
Mà đúng lúc này, Tiêu Dịch đột nhiên ngẩng đầu lên, phi thường nghiêm túc và chờ mong mà hỏi: "Sư thúc Thanh Ly, người có thể hoàn toàn biến thành hồ ly không?"
Thanh Ly: "..."
Cảm xúc hắn vừa mới tích cóp được lập tức tan vỡ, biểu cảm trên mặt dường như xuất hiện vết rạn nứt, hắn hất đuôi của mình ra, giật lại cái lược, tức giận nói: "Không."
Lúc hắn đứng dậy, khóe mắt liếc thấy khóe môi của sư huynh nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện.
Ý cười trên môi Giang Nguyệt Hoàn lập tức được thu lại, không nhanh không chậm mà nói: "Hắn không biến hình được do huyết mạch. Mỗi tháng, chỉ khi trăng tròn mới có thể hoàn toàn biến thành hồ ly, khi trăng non thì hoàn toàn biến thành người, thời gian còn lại đều là bộ dạng nửa người nửa cáo như vậy."
Thanh Ly hừ một tiếng.
Tiêu Dịch nghe thấy giọng nói của Giang Nguyệt Hoàn, lập tức đứng dậy đi về phía y, cung kính nói: "Sư tôn."
"Ừm," - Giang Nguyệt Hoàn duỗi tay về phía cậu, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn màu trắng trong suốt, hình như vừa rồi y đi vào nhà là để tìm cái này, "Cầm đi."
Tiêu Dịch đưa mắt nhìn, chỉ thấy ngón tay sư tôn thon dài trắng trẻo, khớp xương cân xứng, là một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt với lông xù, nhưng vẫn có thể khiến cho tâm hồn sảng khoái. Cậu không kiềm được nhìn nhiều thêm một chút mới để ý đến chiếc nhẫn kia: "Đây là..."
"Nhẫn trữ vật, thay cho cái trên tay ngươi."
Linh Giới trên ngón trỏ của Tiêu Dịch đã vỡ vụn, ảm đạm không ánh sáng. Cậu nghe thấy sư tôn nói vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, hiểu được ý tứ của y - Linh Giới vỡ vụn không thích hợp để bảo hộ linh phách của Tiên Tôn an toàn, cho nên Tiên Tôn chủ động đổi cái mới cho cậu.
Trong lòng hiểu rõ, cậu vươn tay tiếp nhận Linh Giới mới.
Giang Nguyệt Hoàn dĩ nhiên không biết thiếu niên hiểu lầm y như thế nào, y chỉ cảm thấy đối phương đáng thương. Linh Giới kia đối với cậu quý giá như vậy, hỏng rồi cũng không nỡ bỏ đi, vốn cũng chỉ là một cái linh khí xoàng xĩnh. Nếu làm đồ đệ của Giang Nguyệt Hoàn, đương nhiên phải được nhận đãi ngộ tốt hơn.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Dịch nhận lấy chiếc nhẫn, đột nhiên có một giọng nói trẻ trung xa lạ từ bên ngoài vọng vào: "Sư tôn, ta về..."
Lời nói được một nửa, không biết vì sao đột ngột ngưng lại, sau đó đột nhiên nâng cao âm lượng: "Nó là ai?!"
-
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh - hóng hớt không chê chuyện lớn - Ly: Á à.