Câu kế tiếp còn chưa nói ra, Trương Thiết Sơn đã sáng tỏ ý tứ hắn, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, mở miệng: "Nhưng mà đồ ăn trong quán của chúng ta trước nay đều sạch sẽ, lâu như vậy cũng không ai nói không sạch sẽ, làm sao chỉ có các ngươi phát hiện chứ?"
Lời này rất rõ ràng đang nói bọn họ vu oan hãm hại.
Mấy người kia nghe vậy trong lòng không khỏi tức giận, vừa rồi còn tưởng người này thức thời hơn so với nữ nhân béo kia, thì ra là giống nhau, cả hai đều là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Thấy Trương Thiết Sơn cũng không muốn ngoan ngoãn đưa tiền, một nam nhân trong đó cả giận nói: "Ta thấy hai người này là chủ quán lòng dạ hiểm độc chuyên gài bẫy chúng ta. Nếu họ không muốn bồi thường cho chúng ta, vậy chúng ta cũng đừng khách khí, đập cho ta."
Nói xong liền động thủ, không nói hai đời cầm lấy băng ghế trên mặt đất tiếp tục đập.
Người vây xem từng trận kinh hô, những nam nhân khác đối diện cũng kinh ngạc một chút. Sau khi phản ứng lại thì nổi giận xông lên vây quanh tấn công Trương Thiết Sơn.
"A...!" Lý Hà Hoa sợ hãi kêu một tiếng, trợ mắt nhìn Trương Thiết Sơn bị mấy nam nhân đồng thời công kích, tim cũng ngừng đập một nhịp. Trương Thiết Sơn thấy đám nam nhân kia xông lên, con ngươi lóe sáng, đi trước vươn chân đá vào người thứ nhất xông lên.
Cú đá này khiến người kia trực tiếp bị lùi xa về phía sau, đồn thời phát ra tiếng lớn "bình bịch" của vật nặng rời xuống đất.
Trong nháy mắt toàn bộ đều bị đánh trúng, ôm tay ôm chân kêu đau. Những người này lại không chịu thua, sau khi kêu rên đôi mắt xoay chuyển, đồng thời cầm lấy băng ghế trên đất lại lần nữa hướng Trương Thiết Sơn đánh tới.
Trương Thiết Sơn vẫn đứng bất động, một lần nữa cầm băng ghế trong tay, lúc này lực đạo lại mạnh hơn rất nhiều, không chỉ đánh rớt băng ghế trong tay đối phương, đồng thời cũng làm bọn họ đồng loạt ngã trên đất, hoàn toàn không đánh trả được nữa.
Thật là thắng lợi áp đảo. Tâm Lý Hà Hoa nháy mắt buông lỏng, vừa rồi nàng thật sợ Trương Thiết Sơn bị đánh trúng. Không nghĩ tới một mình hắn chỉ vài cái đã áp đảo nhóm người này, nhưng mà nàng vẫn không yên tâm vội vàng tiến lên hỏi: "Trương Thiết Sơn, ngươi không sao chứ?"
Lý Hà Hoa nhìn hắn từ trên xuống dưới, xác định trên người hắn thật không có vết thương mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà đúng lúc này, chung quanh đột nhiên vang lên một trận tiếng hô nhỏ, Lý Hà Hoa còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã bị xoay vòng, nháy mắt bị vây vào trong lồng ngực rộng lớn của Trương Thiết Sơn.
Lý Hà Hoa còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì nghe thấy một tiếng đánh và âm thanh Trương Thiết Sơn kêu rên, giây tiếp theo là tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Tâm Lý Hà Hoa nhảy dựng: "Trương Thiết Sơn, ngươi làm sao vậy?" Nói xong liền xoay ra phía sau hắn để kiểm tra. Vừa rồi chắc là chén sứ đập trúng lưng hắn.
Trương Thiết Sơn kéo Lý Hà Hoa lại: "Không có việc gì, không có việc gì, không sao hết."
Nói xong hắn cũng không kịp nói thêm gì, xoay người nhìn về phía mấy người còn nằm trên đất gằn từng chữ một: "Vừa rồi ai đập?"
Mấy người đó bị Trương Thiết Sơn hỏi sợ đến mức co rúm lại, tất cả đều nhè nhẹ lắc đầu ý bảo không phải mình làm.
Nực cười, lúc này cũng không phải thời điểm kiên nhẫn, hôm nay bọn họ coi như đá phải ván sắt, vốn tưởng việc tốt không nghĩ tới lại bị người phản đòn, trở về nhất định phải hướng người nọ đòi nhiều tiền chút, việc hôm nay quá vất vả rồi.
Trong đó có một người lắc đầu chậm một nhịp, bởi vì chính là hắn đập.