Mục lục
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cao Cao, nàng .... đây là nàng nhận lời ta đúng không? Không phải đùa đúng không?"

Mặt Lý Hà Hoa có chút nóng, không muốn để ý tới hắn, cúi đầu hôn tiểu hài tử đang tròn xoe đôi mắt trong lòng: "Bảo bối ngủ đi, nhắm mắt lại."

Tiểu hài tử hơi hơi mở miệng nhỏ, thoạt nhìn có chút cao hứng, nhưng vẫn rất nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, chẳng qua khóe miệng còn treo nụ cười. Trương Thiết Sơn cười rộ lên, lẳng lặng nhìn mẫu tử hai người, chờ đến lúc Thư Lâm ngủ mới kéo kéo tay hai người đang nắm.

Lý Hà Hoa nhìn hắn hỏi: "Sao vậy?"

Trương Thiết Sơn cười, dùng lực kéo nàng về phía mình, Lý Hà Hoa sợ động đến vết thương của hắn, đành phải để Thư Lâm lên giường, sau đó nương theo động tác của hắn mà tới sát bên người: "Làm gì thế?"

Trương Thiết Sơn không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng kéo liền đem Lý Hà Hoa ôm vào trong lòng, như thể muốn khắc sâu cả người nàng vào trong tâm khảm của mình.


Lý Hà Hoa không ngờ hắn đột nhiên như vậy, nàng đỏ mặt vùng ra, lại bị Trương Thiết Sơn ngăn tại: "Cao Cao, đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc, chỉ ôm một lúc thôi."

Đại khái ngữ khí hắn quá mê hoặc, nên Lý Hà Hoa không động đậy. Nếu đã chấp nhận hắn thì ôm một cái cũng là bình thường đi.

Vì thế Trương Thiết Sơn ngoan ngoãn ôm người đang ở trong ngực mình, cảm thấy như mình đang nằm mơ, chỉ là cảm xúc trong ngực chân thật như vậy, hắn rõ ràng biết đây không phải mơ, chỉ là mộng đẹp của hắn đã trở thành sự thật.

Trương Thiết Sơn như ôm một tuyệt thế trân bảo, không muốn buông tay.

Lý Hà Hoa dựa vào ngực Trương Thiết Sơn, trong mũi đều là hương vị của hắn, một cảm giác an tâm tràn ngập toàn thân.

Có lẽ dũng cảm bước ra một bước không có gì ghê gớm, ít nhất trong lúc này, nàng có cảm giác vững tin.


Lẳng lặng cận kề một lúc, Lý Hà Hoa vươn ngón tay chọc chọc vào ngực Trương Thiết Sơn, nói chính sự với hắn: "Trương Thiết Sơn, ta phải trở về một chuyến." Nàng đi vội vàng, chỉ nói đơn giản với Đại Hà Tiểu, Viễn một chút, nếu thật sự nhiều ngày không về, phỏng chừng mọi người sẽ lo lắng.

Trương Thiết Sơn nhíu mày: "Nàng muốn trốn?"

Lý Hà Hoa bất đắc dĩ mím môi, từ trong ngực hắn ngồi dậy nhìn hắn: "Ta đi vội, cái gì cũng không kịp nói, nếu còn không xuất hiện bọn họ sẽ lo lắng, còn có những khách nhân đó không chừng đều cho rằng ta nghỉ bán."

Mày Trương Thiết Sơn lúc này mới nới lỏng một chút nói: "Như vậy đi, ngày mai nàng trở về, ta nói La Nhị đi cùng nàng một chuyến, thuận tiện đưa nàng đi xem tửu lâu, xem xem chỗ nào cần trang hoàng, với cả muốn trang hoàng như thế nào thì đem suy nghĩ của nàng nói cho La Nhị một chút, ta nhờ hắn thỉnh sư phó đem tửu lâu sửa lại, chờ khi trang hoàng xong, vết thương của ta cũng đã gần như khỏi hẳn, đến lúc đó trực tiếp mở tửu lâu, ta cũng có thể hỗ trợ nàng, không đến mức để một mình nàng bận rộn."


Lý Hà Hoa suy nghĩ một chút, nếu trang hoàng đơn giản thêm một ít đồ vật trang trí thì chắc mất khoảng hai mươi ngày, quả thật đủ để Trương Thiết Sơn dưỡng thương.

Hắn khỏe mạnh thì đến lúc đó nàng cũng có thể yên tâm mà tiếp tục buôn bán, liền gật đầu nói: "Vậy được, dựa theo lời ngươi nói mà làm, ta trở về nói với Đại Hà Tiểu Viễn, cùng tiểu Thanh Tiểu Hồng một chút, thuận tiện viết thông báo nói cho khách nhân việc mở tửu lâu. Chờ ta xong việc liền trở về."

Trương Thiết Sơn hỏi: "Tiểu Thanh Tiểu Hồng là ai?"

Lý Hà Hoa nhớ tới Trương Thiết Sơn còn chưa biết việc nàng thu đồ đệ liền nói: "Ta nghĩ nếu mở tửu lâu nhất định sẽ rất bận, dựa vào một mình ta trong bếp nhất định lo liệu không hết việc nên tuyển thêm hai đồ đệ, định bồi dưỡng bọn họ làm đồ ăn vặt và điểm tâm, sau này sẽ giao cho bọn họ phụ trách. Nhưng ta chỉ mới nhận bọn họ, còn chưa kịp dạy bọn họ đã vội vàng chạy đến đây. Nếu mở tửu lâu phỏng chừng bọn họ cũng không phụ giúp được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK