Trương Thiết Sơn không buông, chỉ hỏi lại: "Nàng phải đi ư?"
Lý Hà Hoa "Ừm" một tiếng: "Ta vốn dĩ chỉ mang Thư Lâm về thăm ngươi, hiện giờ ngươi đã tỉnh, ta cũng không nhất định phải lưu lại, ta để Thư Lâm ở lại với ngươi."
Trương Thiết Sơn mím chặt môi dưới, ánh mắt lúc Lý Hà Hoa không nhìn thấy có chút dọa người, ngữ khí lại nhẹ nhàng nói: "Ta vừa mới tỉnh lại nàng đã muốn đi? Nàng không sợ ta có chuyện gì sao?"
Lý Hà Hoa phản bác hắn: "Đại phu nói ngươi không sao, ngươi cứ đúng giờ uống thuốc, thay băng là được."
Trương Thiết Sơn im lặng một lúc, buông mắt xuống, ngữ khí cũng thấp xuống: "Nàng thật sự nhẫn tâm như vậy? Ta vừa tỉnh lại nàng đã muốn đi? Ta cho rằng việc ta vì nàng ít nhất nàng sẽ cảm động, không nghĩ tới nàng đến việc ở lại chiếu cố ta nhiều thêm một ngày cũng không muốn." Nói xong hắn tiền cười khổ một tiếng.
Tại sao ngữ khí Trương Thiết Sơn lại đáng thương như vậy? Sao mà nàng cứ có cảm giác mình ở trong miệng hắn lại giống loại cặn bã chuyên qua cầu rút ván thế này?
Lý Hà Hoa biết Trương Thiết Sơn không phải là loại người đáng thương như hắn nói, nàng thấy 90% là hắn cố ý nói như vậy, mục đích là làm cho nàng áy náy sau đó lưu lại không đi.
Nhưng biết là một chuyện, tâm Lý Hà Hoa vẫn đau.
Trương Thiết Sơn thật sự vì nàng mới bị trọng thương như vậy, khế ước tửu lâu là tên nàng, tửu lâu này là của nàng, mặc kệ nàng có muốn hay không nhưng dưới tình huống như thế lại không quan tâm đến người ta mà trực tiếp bỏ đi thì quả thật và cặn bã.
Lương tâm Lý Hà Hoa không chịu được.
"Vậy ngươi muốn sao?"
Ý cười chợt lóe trong mắt Trương Thiết Sơn, trên miệng lại cực kỳ đáng thương: "Nàng có thể chờ thương thế của ta ổn định hãy đi không? Nàng làm món ăn rất ngon, ta muốn ăn món nàng nấu, như vậy cũng có thể giúp vết thương mau lành. Nhưng mà nếu nàng không muốn ta cũng không miễn cưỡng, không chậm trễ việc buôn bán của nàng."
Người này thật là ... xấu. Quá xấu xa!
Lý Hà Hoa nghẹn khuất gật đầu đáp ứng, Trương Thiết Sơn liền cười.
Thấy Trương Thiết Sơn cười Lý Hà Hoa thật muốn duỗi tay đánh hắn một quyền, hoàn toàn quên mất bộ dáng bức thiết muốn hắn tỉnh lại của mình lúc trước.
Bởi vì muốn lưu lại vài ngày nên không thể không suy xét đến vấn đề chỗ ngủ, lúc trước khi Lý Hà Hoa còn ở đây là ở phòng chứa củi, giường ở đó là bản thân nàng mất thời gian rất lâu mới bố trí được, không biết bây giờ còn không.
Lý Hà Hoa liền mở miệng hỏi: "Trương Thiết Sơn, phòng củi kia...."
Lời còn chưa nói xong đã bị Trương Thiết Sơn đánh gãy: "Nàng ở phòng ta, ta đến ở cùng Thanh Sơn là được."
Lý Hà Hoa "A" một tiếng vội vàng xua tay: "Không cần không cần, ta tùy tiện ở đâu cũng được, ngươi là người bệnh, đừng cử động dọn tới dọn lui." Trương Thiết Sơn lại nói: "Không được, phòng củi không thể ở, nàng ở phòng ta."
Lý Hà Hoa nhíu mày: "Hiện tại ngươi không thể động, nếu không miệng vết thương rách ra thì làm sao? Còn một cách là ta đến ở cùng nương ngươi nếu nương ngươi nguyện ý."
Nói thật Lý Hà Hoa rất không muốn ở cùng Trương Lâm thị, nàng tình nguyện ở phòng củi, nhưng mà Trương Thiết Sơn lại nói rõ không cho nàng tiếp tục ngủ ở chỗ đó, cho nên chỉ có thể làm như vậy.
Trương Thiết Sơn lại lắc đầu đáp: "Không cần. Như vầy đi, ta kêu Thanh Sơn đến phòng ta, phòng hắn để cho nàng cùng Thư Lâm ở, toàn bộ khăn trải giường chăn gối trong phòng đều đổi mới hết."