Kiều Nguyên vứt sang kia cho hắn chiếc áo, treo trên vai hắn, giống như hắn đang bị người ta tống cổ đi.
Hắn cau mày, cầm chặt chiếc áo Kiều Nguyên ném cho trong tay, không mở miệng nói chuyện, cũng không rời đi.
Sáng sớm vẫn còn mang theo hơi lạnh lẽo, bên ngoài mặt trời đã lên cao, đáng ra phải khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng bầu không khí lại lạnh lẽo đi xuống.
Kiều Nguyên trầm mặt nói," Ninh tổng còn chuyện gì sao??"
"..."Ninh Tu Viễn không lên tiếng, nhưng có thể thấy được, sắc mặt của hắn không tốt lắm, có lẽ là lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy.
"Đây là nhà tôi, không hoan nghênh anh tới." Kiều Nguyên cũng không có tâm tư bảo trì tư thái vẻ mặt với Ninh Tu Viễn, lời hay cậu nói đã đủ nhiều.
"....! Trước...!em chán ghét tôi đến vậy sao?" Ninh Tu Viễn qua một hồi lâu, mới nói ra một câu như thế.
Vừa mới dứt lười, thân thể Kiều Nguyên dường như không ổn, lảo đảo ngã sang một bên, Ninh Tu Viễn đang tính tiến lên trước, đỡ lấy người kia.
Kiều Nguyên bị tuột huyết áp, ngẫu nhiên còn cảm thấy choáng váng đầu óc, sáng nay cậu cũng không ăn bữa sáng, trong nhà lại nhiều thêm một người mà cậu không muốn nhìn thấy, cũng không phân vân gì nhiều, cậu gọi điện thoại hỏi trợ lý, trợ lý nói cho cậu biết, tối hôm qua lúc đưa cậu về, gặp được Ninh Tu Viễn.
Sáng sớm tỉnh lại, cậu phát sinh trên người chỉ mặc mỗi áo ngủ mỏng manh, quần áo hôm qua bị bẩn, đã được thay bộ khác, Ninh Tu Viễn ngủ gục bên mép giường.
Nghĩ đến chuyện gặp phải người này ngay dưới nhà, không phải ngẫu nhiên, Kiều Nguyên cũng không thích bị người khác rình coi.
Ninh Tu Viễn hoảng loạn hỏi, "Không sao chứ? Có muốn tôi đưa em tới bệnh viện không?"
"Không chết được." Cơn choáng voáng qua đi, Kiều Nguyên phát hiện Ninh Tu Viễn đnag đứng rất gần mình, sắc mắt lạnh lẽo.
"..." Những lời này, Ninh Tu Viễn cảm thấy hơi quen tai, là mấy lời trước kia hắn nói với Sầm Lễ.
Sầm Lễ ở trong ký túc xá bị tuột huyết áp té xỉu, được hắn đưa đi bệnh viện, lúc hắn từ sân bay đón Giang Ngôn trở về, đập ngay vào mắt là cảnh Sầm Lễ ngã vào lòng Bạch Thành Úc.
Ngay lúc đó, hắn liền nổi đóa lên, không màng tới Sầm Lễ vừa tỉnh lại không bao lâu, kéo túm Sầm Lễ lên xe, trực tiếp lái xe về biệt thự, cũng lười nghe đối phương khẩn cầu, ngày mai muốn đi học, thì liên quan gì tới hắn?
Sáng sớm ngày hôm sau, Sầm Lễ sốt cao, Giang Ngôn đi tới gõ cửa, thấy cảnh tượng bên trong, hỏi có nên đưa Sầm Lễ tới bệnh viện hay không.
Mặc kệ là chân tình hay là giả ý, ít nhất lúc trước, Giang Ngôn còn nhìn ra được Sầm Lễ sinh bệnh.
Hắn lại nói với Giang Ngôn, "Không cần phải quan tâm đến cậu ta, dù sao cậu ta cũng không chết được."
Hắn còn nói, cao quý lắm thì cũng chỉ là một kỹ năm cao cấp, đưa tiền là có thể lên giường.
Lúc sau, hắn đóng thật mạnh cửa phòng, lái xe đưa Giang Ngôn tới bệnh viện, cũng không thèm quản Sầm Lễ sống chết ra sao.
Cùng ngày Sầm Lễ làm sao có thể tới trường.
Nhưng hắn lại nghe lời Giang Ngôn nói, thấy Sầm Lễ đi cùng với một người đàn ông khác, lập tức gọi Sầm Lễ trở về ký túc xá để tra hỏi, thẳng đến khi nhìn thấy thuốc cảm cúm rơi trên mặt đất, hắn mới biết được Sầm Lễ bị bệnh.
Chuyện cũ cho qua, hiện giờ hắn muốn bù đắp.
Kiều Nguyên cự tuyệt hắn, muốn kéo dãn khảong cách với hắn, lại nói, "Sau này anh bớt xuất hiện trước mặt tôi, chính là trợ giúp lớn nhất đối với tôi."
"..." Ninh Tu Viễn làm như không nghe thấy mấy lười này, hỏi, "Em đã ăn sáng chưa?"
Kiều Nguyên nhíu mày," Không liên quan tới anh."
Ở nhà, Ninh Tu Viễn cũng ngẫu nhiên sẽ nấu cháo bột cho Ninh Mặc ăn, tuy rằng trù nghệ còn chưa tới ngưỡng tinh vi điêu luyện, nhưng so với trước kia thì tốt hơn.
Nửa thân trên trần trụi, xác thật không ổn cho lắm, huống chi Kiều Nguyên quen biết hắn chưa bao lâu.
Ninh Tu Viễn mặc áo Kiều Nguyên vừa ném cho, sau đó nói,"Ăn tạm cái gì đó đi, nhịn sẽ không tốt cho sức khỏe."
Tủ lạnh liền đặt trong nhà bếp, Ninh Tu Viễn mở ngăn đông lạnh ra, bên trong không có rau dưa, Kiều Nguyên rất ít khi ăn cơm một mình, hằn lấy hai quả trứng gà, ở tủ bát tìm được túi mì ăn liền.
Ninh Tu Viễn này, đã sớm không biết xấu hổ.
Hắn cũng không màng đến ánh mắt Kiều Nguyên có bao nhiêu chán ghét, đến nỗi Kiều Nguyên đuổi hắn đi, hắn coi như không nghe thấy, hắn chỉ là...muốn trở lại giống trước kia, mặc người này ở nhà.
Ninh Tu Viễn có hơi sốt ruột, vừa rồi hắn nhìn đồng hồ treo ở phòng khách, đã sắp 10 giờ sáng, bình thường, 8 giờ nên ăn bữa sáng.
Hắn cho thêm nước vào nồi, không chờ nước được nấu sôi, đổ luôn mì vào.
Nước sôi ùng ục, hắn đập hai quả trứng vào nồi, khuấy trứng lên, khiến người ta không nỡ nhìn.
Kiều Nguyên sắc mặt cực kỳ khó coi, "Anh đang làm gì vậy?"
"Làm bữa sáng cho em." Ninh Tu Viễn ăn ngay nói thật.
Trước không nói đến có độc hay không, cứ cho là có thể ăn đi, nhưng cũng sẽ không có ai dám thử.
Ninh Tu Viễn săn sóc nhắc nhở nói, " Em bị tuột huyết áp, sau này phải ăn sáng đúng giờ." Nếu mỗi ngày sáng sớm chờ đợi Kiều Nguyên chính là đống đồ ăn này, cậu tình nguyện lựa chọn chịu đói.
Ninh Tu Viễn đổ "hỗ hợp" mỳ trứng ra bát, có lẽ đang nghĩ đến tính Sầm Lễ tiết kiệm, bưng chén mì để lên bàn đá cẩm thạch, lại bưng nồi lên, sau đó định dùng thìa cạo sạch đống trừng cháy đít xoong.
Ninh Tu Viễn cảm thấy bản thân phát huy rất tốt, không có cặn nồi, hắn liền cảm thấy mỹ mãn.
Thấy Kiều Nguyên đứng bên cạnh không nhúc nhích, Ninh Tu Viễn trịnh trọng nói," Tôi đã bày sẵn ra rồi!!!!"
"Tự anh ăn đi."
"..."Đối với hắn mà nói như vậy thật quá mãn nguyện rồi, Kiều Nguyên hiện tại rốt cuộc cũng biết quan tâm hắn, Ninh Tu Viễn cảm khái một tiếng, nói,"Anh không đói."
Bếp đã tắt, cặn trứng dính trên nắp nồi, Ninh Tu Viễn cũng không đổ nước vào nồi, nếu muốn rửa sạch sẽ, phỏng chừng phải hao tốn chút công phu.
Kiều Nguyên hoàn toàn không biết, người này đang nói tiếng gì nữa.
Cố tình Ninh Tu Viễn còn nghĩ muốn để cậu ăn đống tứ bất tượng này, nếu không phải đầu óc có tật xấu thì là cái gì.
Cậu đổ nước vào nồi, rồi sau đó gọi điện thoại cho trợ lý.
Tứ bất tượng: 4 loài linh vật bao gồm Long, Lân, Quy và Phụng.
Thường biểu tượng cho phong thủy và vẻ đẹp.
Nhưng ở đây ý của Tiểu Lễ là đống mỳ mà bạn Viễn nấu ra là đống bát nháo.
Không bao lâu, trợ lý liền tới, mang đến sủi cảo tôm hấp, cháo xương sườn củ mài, còn có một nồi canh cánh gà hầm nấm hương.
Bày lên bàn ăn, hai người đàn ông ngồi đó, Kiều Nguyên mở nắp nồi, trong không khí liền ngập tràn mùi hương, cậu múc một muỗng canh nếm thử, rất ngon.
Hầu kết Ninh Tu Viễn di chuyển lên xuống, nhưng mà bày trước mặt hắn, chính là mì trứng hắn vừa mới nấu không lâu, mì trương nát ra cùng với đống trứng gà khuấy, đã sớm "hòa quyện" vào nhau.
Trợ lý ngồi bên cạnh, cật lực khác chế độ tồn tại của bản thân, để tránh bị Ninh Tu Viễn mang thù.
"Ninh tổng, tự mình làm ra không nên lãng phí." Kiều Nguyên lạnh lùng nói.
Ninh Tu Viễn "...".
Danh Sách Chương: