Mục lục
Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

284: Nếu Không Tôi Giúp Em Nhé


Edit & Beta : Đoè
Ninh Tu Viễn mím môi, nói," Tôi sợ em sẽ xảy ra chuyện! cho nên, em sao vậy, cảm thấy khó chịu ở đâu sao em ??"
Cả người Kiều Nguyên căng thẳng, làm sao cậu có thể mở miệng ra nói chuyện này cho hắn biết, huống chi cậu cũng là đàn ông, thử hỏi trên thế gian này làm gì có người đàn ông nào ngực có thể chảy ra sữa làm ướt áo, lại nhớ tới những chuyện Ninh Tu Viễn từng làm trong quá khứ, lập tức càng thêm bài xích người này.

"Anh đi ra ngoài.

" Kiều Nguyên nói.

Ninh Tu Viễn thấy cậu nói vậy, không những không rời đi còn tiến lại gần thêm hai bước, hỏi, "Em sao vậy ??"
"! " Kiều Nguyên vừa thấy xấu hổ vừa buồn bực trong lòng, " Anh nghe không hiểu gì sao, tôi nói anh đi ra ngoài.

"
Đã đến mức này rồi, Ninh Tu Viễn làm sao có thể kiềm chế được, nếu như hắn tránh né dưới tình huống như vậy, e rằng hắn không phải là một thằng đàn ông bình thường.


Cởi bỏ lớp áo bên ngoài ra, Ninh Tu Viễn cảm nhận được mùi hương thơm thoang thoảng đâu đó phiêu đáng trong không khí, rất giống mùi sữa trên người Ninh Mặc, nhưng bởi vì Kiều Nguyên còn đang mang thai, Ninh Tu Viễn hắn tất nhiên sẽ không để Kiều Nguyên bế Ninh Mặc, hôm nay trừ bỏ lúc ngồi trên sô pha ra, Ninh Mặc cũng không có dính bám lấy Kiều Nguyên.

Ninh Tu Viễn im lặng nuốt nuốt nước miếng, như đang ngượng ngùng nói,"! Trước đó tôi đã hỏi quà bác sĩ, bác sĩ nói sau ba tháng có khả năng sẽ! Em mang thai cũng được tầm bảy tháng rồi!.

Như vậy cũng rất bình thường, có thể massage để giảm bớt căng trướng, hoặc là hút bớt ra! "
Lúc Ninh Tu Viễn nói ra mấy lời này, vẻ mặt Kiều Nguyên đã rất khó coi.

Hắn cũng rất muốn được massage cho Kiều Nguyên!
Hoặc hút bớt sữa!
Ninh Tu Viễn cũng cảm thấy mình có thể làm được nha.

Kiều Nguyên sắc mặt trầm xuống, nếu không phải Ninh Tu Viễn còn đang trong phòng, cậu chỉ muốn dùng khăn lông nịt chặt ngực lại ngay lập tức, đàn ông mang thai đã không hợp lẽ thường rồi, chưa kể đến những phản ứng s!nh lý quái đản này.

Trong tay cậu đang cầm là chiếc áo len sởi mẫu hệ vừa mới cởi ra, dính chút nước ướt ướt, chỉ cần sơ ý coi nhẹ một cái là sữa sẽ chảy ra.

Ninh Tu Viễn thấp giọng khụ một tiếng, "Nếu không, tôi giúp!.

.

"
Ninh Tu Viễn an ủi nói, "Đây chỉ là phản ứng s!nh lý bình thường, đừng để quá để tâm đến nó mà! "
Kiều Nguyên lạnh lùng bật cười, đánh gãy lời Ninh Tu Viễn nói," Vậy sao anh không tự mình làm đi.

"
Một vài suy nghĩ tâm lý mất cân bằng tích tụ lâu ngày như muốn bộc phát ra tất cả, tại sao cùng là đàn ông, nhưng Ninh Tịch Viễn vẫn luôn được lợi hơn cậu!.

Tại sao đối phương có thể duy trì một thân thể cường tráng khỏe đẹp còn cậu thì phải lê thân thể nặng nề này ở trong nhà mỗi ngày, thậm chí không dám ra ngoài.

Ninh Tu Viễn chỉ là không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Kiều Nguyên, người kia da mặt mỏng !.

Mỗi lần hắn đến gần một chút, mặt cậu sẽ đỏ bừng lên, vành tai cũng ửng hồng, muốn thấy phản ứng của Kiều Nguyên thì hắn phải dụ dỗ rất lâu.

Không giống cậu, hắn vừa nhìn thấy Kiều Nguyên đã muốn cứng lên.

Đặc biệt là ngay loại thời điểm này, đại não dường như không cách nào khống chế được cơ thể, chỉ muốn ngắm nhìn người này, hôn môi cậu, liếʍ ɭáρ từng tấc da trên cơ thể của cậu.

Hắn càng thêm khao khát!
Mấy ngày hôm trước vẫn chưa cảm thấy khó chịu đến như vậy, nhưng theo thời gian, cơ thể sẽ dần thay đổi, Kiều Nguyên cắn chặt răng, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, Ninh Tu Viễn đi tiến đến bên cậu, vươn tay ra đỡ lấy cái người đàn nhũn như chi chi kia.

"Em ổn chứ?" Ninh Tu Viễn hỏi.

Chiếc áo len mà Kiều Nguyên dùng để che cơ thể rơi xuống đất vì cầm không chắc, cậu muốn ngồi xổm xuống nhặt nó lên, nhưng vì bụng lớn nên không thể cúi người xuống được.

Kiều Nguyên nhíu chặt mày, giọng nói lí nhí.

Còn chưa kịp mở miệng đuổi Ninh Tu Viễn đi, đã bị đối phương nắm lấy cằm, cánh môi ấm áp hôn lên, Kiều Nguyên không tìm nổi trợn tròn mắt, muốn đẩy người kia ra nhưng hành động bất tiện, sức lực có cũng chẳng bao nhiêu.

Bàn tay hư hỏng kia không ngừng vuốt v3 cậu, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, dường như xấu hổ đến cực điểm, đôi này vẫn đang nhíu chặt, cậu muốn ngậm miệng lại, nhưng cứ bị người kia chế trụ cằm, phía sau là giường rộng lớn mềm mại, tư thế này khiến cậu không còn đường phản kháng lại.

Lúc đối phương buông cậu ra thì đầu óc cậu đã hoàn toàn mất tỉnh táo, hé miệng khẽ thở dốc.

Nghe thấy tiếng mình phát ra, vẻ mặt Kiều Nguyên rất sửng sốt, lập tức ngậm chặt miệng lại.

Không biết đối phương cúi người xuống từ lúc nào, Kiều Nguyên túm chặt đầu tóc hắn, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hai mắt cũng trở nên mơ màng.

*****

285: Cắn Chặt Răng


Edit & Beta : Đoè

Nhất thời có vẻ không ổn, phải dựa vào đối phương ôm eo mới có thể đứng vững được, Kiều Nguyên mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, dường như cậu sợ rằng bản thân sẽ phát ra những âm thanh đáng xấu hổ.

Một cơn tê dại mạnh mẽ dâng lên, Kiều Nguyên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi điều này, cậu túm tóc Ninh Tu Viễn, cố gắng đẩy hắn ra.

"...... Không muốn...." Kiều Nguyên ngập ngừng đứt quãng nói, một câu thôi cũng không thể nói hoàn chỉnh thành lời.

Rõ ràng là đang từ chối người kia, lại cứ như đánh vào bông, Kiều Nguyên cố nín hơi thở dốc, lông mi long lanh ánh nước, vài giây sau, một lần nữa hắn hôn lên môi cậu, cảm nhận được có một dòng chất lỏng nóng bỏng rót thẳng vào cổ hổng, đồng tử Kiều Nguyên lập tức co rút lại. ????

"Vẫn rất ngọt." Ninh Tu Viễn thanh âm rất thấp.

Kiều Nguyên quay đầu sang một bên, sau đó vươn tay lên chà lau môi mình, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bực tức, nhất thời không biết nên nói gì với Ninh Tu Viễn.

Cảm nhận được ngón tay của người kia chạm vào, đôi môi mỏng của Kiều Nguyên gần như bị cắn nát, cậu đặt tay lên vai người kia, cố gắng đẩy người trước mặt ra.

Ninh Tu Viễn nói, "Bác sĩ từng dặn dò qua, chịu khó mát xa nhiều sẽ không thấy đau tức nữa."

..... Kiều Nguyên quay mặt đi, như không muốn nhìn mặt hắn, nhưng giọng điệu có chút không nghiêm nghị, cứ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, ở trong mắt hắn sẽ biến thành dục cự còn nghênh.

Ninh Mặc một mình ngồi ở phòng khách xem TV, hậu trí hậu giác mới phát hiện ba nhỏ và daddy đi biến mất tiêu, có chút sốt ruột bò xuống khỏi sô pha, khắp nơi tìm kiếm, nghe thấy tiếng động kì lạ trong phòng ba nhỏ, vươn cánh tay nhỏ mập đẩy cửa ra.

Lúc trước khi nhóc đến đây, cửa phòng hiếm khi bị khóa trái, nhưng lần này dù thế nào nhóc cũng không thể mở được.

Nhóc nghe thấy tiếng khóc nức nở của ba nhỏ, vội đập cửa hai lần nhưng không ai để ý đến nhóc.

Ninh Mặc chu mỏ, một vẻ sắp khóc đến nơi rồi, nhóc tiếp tục học cửa phòng, "Ba..."



Trong nhà chỉ có ba người, Ninh Tu Viễn còn khoá trái cửa lại, tất nhiên là muốn ngăn chặn nhóc đến phá đám.

Đã hơn ba lần hắn suýt chút nữa có thể gần gũi với Kiều Nguyên, nửa đường lại bị Ninh Mặc quấy rầy, Ninh Tu Viễn đã sớm ghi nhớ, lần này vừa đi vào đã khoá trái cửa lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa nhưng giả bộ làm như không thấy.

Quả là một ông bố rất xứng chức.

Nghe thấy tiếng Ninh Mặc đập cửa, Kiều Nguyên lập tức liền muốn đẩy Ninh Tu Viễn từ trên người mình xuống. Ninh Tu Viễn lại dỗ dành cậu nói, "Nó đã được cho ăn no đủ, trước khi vào đây tôi cũng đã cho nó uống nước, tã cũng đã thay, trước cứ kệ nó ở bên ngoài tự chơi."

Ánh mắt ướŧ áŧ của Kiều Nguyên lườm nguýt hắn một cái.

Ninh Tu Viễn bị lườm đến bảy hồn tan sáu phách lạc, làm gì còn để ý tới Ninh Mặc đang đập cửa bên ngoài.

Căn nhà rất rộng rãi, trong phòng bật máy sưởi, đồ điện linh tinh cũng lắp đặt những nơi Ninh Mặc không thể đến, trước khi đến phòng Kiều Nguyên hắn đã bày đầy đồ chơi cho Ninh Mặc tự ngồi chơi rồi, còn cố ý dặn nhóc không được tới phá hắn, kết quả không đến một tiếng Ninh Mặc đã đến gõ cửa quấy rối.

Ninh Mặc đập đến mệt lả, đáng thương vô cùng ngồi trước cửa, chu cái miệng nhỏ lên, không tìm thấy người lớn cũng yên lặng không khóc nháo.

Chờ cho tới lúc Ninh Tu Viễn đi ra, liền thấy một cục bánh bao thịt nhỏ ngồi xếp bằng ở cửa, trên đầu vẫn còn đội mũ, hai mắt to tròn ngấn lệ, như thể nhóc bị bọn họ bỏ rơi, vươn tay lau đi nước mặt trên mặt. Ỏ ????????????????

Ninh Tu Viễn đi qua bế Ninh Mặc lên, rất khốn nạn còn cười ha hả nói, "Tiểu bảo bối, sao lại khóc nhè rồi? Là ai bắt nạt con của daddy ? "

Ninh Mặc nghe thấy hắn nói thế, càng thấy một chút chết trong tim.

"Không thích daddy." Ninh Mặc vươn tay đẩy Ninh Tu Viễn.

Cái đầu nhỏ bé đang nghĩ về nhân sinh, ngày thường ba nhỏ sẽ không mặc kệ nhóc đâu, còn thấy daddy từ trong phòng ba nhỏ đi ra, khẳng định daddy bắt nạt ba nhỏ rồi.

Nếu là trước đây, Ninh Tu Viễn khẳng định sẽ so đo chấp nhặt với Ninh Mặc, hôm nay còn ra vẻ rộng lượng nói,"nếu không thích daddy, vậy thì ai mua đồ chơi cho con, sau này ai sẽ đưa con ra ngoài chơi, còn mua rất nhiều quần áo đẹp cho con nữa đâu hửm ???"



..... Suy nghĩ của trẻ con nào so được với người lớn, nghe Ninh Tu Viễn nói như vậy, còn ngẩn người, như đang tự hỏi.

Một lúc sau Kiều Nguyên mới bước ra, chỉ là sức hồng trên mặt vẫn chưa tan hết.

Ninh Mặc nhìn thấy Kiều Nguyên, lập tức nói, "Bảo bảo có ba nhỏ chống lưng nha."

Nói xong, nhóc gạt phắt tay Ninh Tu Viễn sang một bên, đi đến bên cạnh Kiều Nguyên, duỗi cánh tay ngắn ngủn ôm chân cậu, nếu Ninh Mặc mà biết Ninh Tu Viễn hắn vừa mới ăn vụng trong phòng, e rằng nhóc sẽ không ngoan ngoãn như bây giờ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ nháo nhào lên trước mặt hắn.

Tâm tình Ninh Tu Viễn đang rất tốt, không chấp nhặt với Ninh Mặc nữa.

Thấy Kiều Nguyên bước ra, còn rất cẩn thận mở miệng hỏi han, "Đỡ hơn chút nào không em?"

Sắc mặt Kiều Nguyên tối sầm lại.

Chuyện xảy ra trong phòng khi nãy, cậu chỉ muốn quên bay biến đi thôi.

Cả căn nhà trở nên có không khí ấm áp hơn, thời gian điểm 0 giờ, một năm mới bắt đầu rồi, Ninh Tu Viễn như đang chờ câu chúc năm mới của Kiều Nguyên, khoé miệng vẫn treo lên nụ cười tươi rói.

Ánh mắt Kiều Nguyên lạnh băng nói, " Một tháng này, cấm anh không được chạm vào tôi."

Ninh Tu Viễn:"..."

Nay là mùng Một cơ mà nhỉ ????

*****

Cười chết tôi ???? Viễn cẩu làm bố tồy ghê á

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK