Mục lục
Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

268: Muốn Ôm Em


Edit & Beta : Đòe
Ninh Tu Viễn không đành lòng nhìn Kiều Nguyên đang ngồi bên cạnh trò chuyện với Hàn Kham, hắn tiếp tục suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Em không biết tính tình của Hàn Kham xấu xa như thế nào đây, tôi cũng từng nghĩ như vậy.

Tôi đã thấy anh ta đẩy ngã ai đó, rồi chỉ biết bỏ đi mà không biết đỡ người đó lên, nếu chuyện này xảy ra với tôi thì chắc chắn tôi sẽ không đến nỗi như Hàn Kham."
Ninh Tu Viễn thề non hẹn biển, nhưng những người không biết thực sự nghĩ rằng hắn là một người tốt.
Kiều Nguyên nhướn mày nói, "Được rồi."
"..." Ninh Tu Viễn ủy khuất giống như một chú chó lớn, rũ bả vai tiến đến trước mặt Kiều Nguyên, nói, "Anh ta thật sự không phải người tốt mà."
Kiều Nguyên nói, "Anh ấy là người tôi mang ơn, nếu không có anh ấy, tôi đã không đứng được ở đây bây giờ."
"..." Ninh Tu Viễn thật sự cạn lời.
Sau này hắn mới biết rằng khi Sầm Lễ phóng hỏa đốt nhà, chính Hàn Kham đã đến cứu cậu, nếu không có anh ta, e rằng hắn sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp lại người mình yêu nữa.

Đây là một nỗi đau thường trực trong tim hắn, và hắn không thể phản bác thêm nữa.
"Đừng nghĩ tất cả mọi người đều giống như anh, tôi đang bàn đến chuyện hợp tác giữa hai công ty với anh ấy." Kiều Nguyên trầm giọng nói.
Hai câu nói này, đã ngăn lại được sự bùng nổ của cơn ghen điên cuồng trong hắn, hắn cũng không nên can thiệp vào thì tốt hơn, chỉ có thể liếc mắt trông mong nhìn chút, một tay ôm gối ôm trên sô pha, véo đến cái gối biến dạng.
Trước sự đối đãi ân tình của Hàn Kham, Kiều Nguyên vẫn luôn biết giữ chừng mực, đứa nhỏ trong bụng cậu là con của Ninh Tu Viễn, cậu không thể chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Trong cuộc sống luôn tồn tại những gông cùm xiềng xích vô hình khiến con người ta không thể hoàn toàn tự do, Hàn Kham anh ấy xứng đáng với người tốt hơn cậu, Kiều Nguyên cũng không thích mối quan hệ đồng giới, bây giờ cậu và Ninh Tu Viễn đã có với nhau hai đứa con.

Lại còn mập mờ, cần phải nói rõ với Hàn Kham để anh không lún sâu vào.
Cậu nợ Hàn Kham quá nhiều rồi.
Hơn nữa, khi đứa nhỏ lớn lên, chắc chắn Ninh Tu Viễn sẽ không đến quấy rầy cậu nữa, cậu hiểu rất rõ Ninh Tu Viễn, người này thật sự có thể làm ra chuyện gì đó mà người khác không thể trốn tránh.
Đúng vậy, đó là những gì Kiều Nguyên nghĩ về Ninh Tu Viễn.
Nhưng Ninh Tu Viễn luôn cảm thấy rằng Kiều Nguyên có ấn tượng tốt về mình, chỉ cần Kiều Nguyên nhìn hắn nhiều hơn vài lần, hắn sẽ thông báo cho cả thế giới biết.
Ninh Mặc nằm trên giường ngủ một giấc, lúc chạy ra khỏi phòng hai mắt tuy vẫn còn nhập nhèm ngái ngủ nhưng lại ẩn chứ vẻ hoảng sợ trong đó, nhóc đang mặc bộ đồ ngủ khủng long, đằng sau còn lắc lư một chiếc đuôi nhỏ.
Nhóc xoa xoa đôi mắt, đi đến bên chân Kiều Nguyên,"...hu hu hu.."
"Làm sao vậy con?" Kiều Nguyên cúi xuống hôn một cái hỏi.
Ninh Mặc vừa mới tỉnh ngủ, còn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ, khuôn mặt đáng yêu in hắn vết đè khi ngủ, nhóc lắc lắc cái đuôi nhỏ phía sau, vươn cánh tay ngắn ngủ ra, giọng mũi đậm mùi sữa ngọt ngào nói,"...!Muốn ôm ôm một cái."
Chuyện trước đó còn chưa giải quyết xong, lại thêm chuyện khác đến, Ninh Tu Viễn bóp chặt cái gối dị dạng trong tay, nhét vào trong tay Ninh Mặc, nói: "Ba nhỏ bây giờ không thể ôm con được."
Kiều Nguyên mấy ngày nay không đến công ty nữa, mọi chuyện ở công ty đều xử lý qua máy tình, bụng cậu đã hiện rõ, nếu cậu còn đến công ty, sẽ bị người khác chú ý.

Rất bất tiện khi cúi eo, có lẽ mấy ngày nay đồ ăn quá ngon, Ninh Mặc lại tăng cân, lỡ như đè lên Kiều Nguyên thì sao?

Ninh Mặc phồng má, bởi vì bị Ninh Tu Viễn nhét gối ôm vào tay, còn không cho ba nhỏ của nhóc nữa, cơn buồn ngủ vẫn còn trước đó đã bị tức giận làm cho tỉnh hẳn.
Ninh Mặc ném gối ôm đi, ôm chân Kiều Nguyên, mặt rất nghiêm túc nhìn Ninh Tu Viễn nói,"...!Ba nhỏ là của bảo bảo."
"Từ bao giờ mà em ấy trở thành của con?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"Hừ hừ."
Đôi tay nhỏ bé của Ninh Mặc ôm chặt lấy, Ninh Tu Viễn kéo mấy lần, nhưng vẫn không kéo ra được.
"Em ấy là của daddy." Ninh Tu Viễn ngữ điệu chậm rãi, từng câu từng chữ nói với Ninh Mặc.
"Bảo bảo."
"Daddy."
"...!Bảo."
"Daddy." =]]]
Nói xong, Ninh Tu Viễn gỡ ngón tay cuối cùng của Ninh Mặc ra.
Ninh Mặc mím môi, hai mắt ngấn lệ, không ai có thể chịu được khi nhìn thấy cảnh này, Ninh Mặc ngẩng mặt nhìn Kiều Nguyên, nức nở nói "Bảo bảo không khóc đâu."
Ninh Tu Viễn: "..."

Kiều Nguyên rút tờ giấy lau đi nước mắt trên mặt Ninh Mặc, nhíu mày nói với Ninh Tu Viễn," Anh đừng có ấu trĩ như thế được không, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn con bao nhiêu tuổi? "
Không biết có phải là ảo giác của Ninh Tu Viễn hay không, Ninh Mặc càng lúc càng muốn giả bộ bày vẻ đáng thương trước mặt Kiều Nguyên, nếu không đồng ý thì mách lẻo với Kiều Nguyên, còn bị hắn tét mông, thì chạy đi tìm Kiều Nguyên.
Vừa khóc vừa trốn tránh trách nhiệm.
Oắt con này từ nhỏ đã có thiên phú làm diễn viên, củ cần mấy giây nước mắt đã tuôn ra, Ninh Tu Viễn đã vạch sẵn tương lai cho Ninh Mặc.
Kiều Nguyên phê bình hắn, hắn còn có thể làm gì đây, đương nhiên là tha thứ cho Ninh Mặc như một ông cha vĩ đại rồi.
Có thể nói trong khoảng thời gia này hắn rất biết nhẫn nhịn, Kiều Nguyên mặc một bồ đò ngủ bông, cúc áo trên cổ không biết bị đứt mất từ khi nào, lộ ra cần cổ trắng nõn với xương quai xanh thon đẹp, Ninh Tu Viễn tìm tòi lại ký ức để hình dung dáng vẻ của người này sau lớp quần áo.
Ninh Tu Viễn nuốt nuốt nước miếng.
Hắn thật sự rất muốn được như bao người khác...được ôm người mình yêu khảm sâu vào lòng.
*****

269: Tôi Có Thể Hôn Em Không ??

Edit & Beta : Đòe

Chắc chắn rằng đối phương sẽ lao tới ngay trong giây tiếp theo.

Nhưng rất nhanh hắn đã thu liễn lại cơn khát vọng ấy, cụp mi xuống, có lẽ là lo làm cậu sợ.

Sự che đậy quá mức như vậy khiến cho trong lòng Kiều Nguyên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, thậm chí cậu còn cảm thấy Ninh Tu Viễn đã bắt đầu biết nghĩ cho người khác, bớt ích kỷ hơn.

Ninh Tu Viễn mím môi, trầm giọng hỏi," Lời nói lúc trước ở bệnh viện bây giờ còn được tính không em ?"

Kiều Nguyên nghi hoặc nhìn đối phương.

“Em nói đợi tôi xuất viện, thì có thể”. Ánh mắt Ninh Tu Viễn trông mong nhìn Kiều Nguyên, giống như một chú chó lớn đang làm nũng chủ nhân để được cho ăn.

Vẻ mặt Kiều Nguyên thay đổi, cậu rút lại suy nghĩ vừa rồi của mình.

Ninh Mặc đang dựa người vào bên chân Kiều Nguyên, giọng sữa đặc sệt phát ra thứ tiếng không rõ, có thể là loại ngôn ngữ gần đây mới phát minh ra.

Ninh Tu Viễn chỉ mải ngắm nhìn Kiều Nguyên, nhất thời quên mất trong phòng khách vẫn còn một cái bóng đèn, Ninh Tu Viễn nhíu mày, "Con đang nói cái gì vậy?"

"%@%%#&%~% Expensive Petroleum =]]]"

“Con nói rõ ràng xem nào, nghe chẳng hiểu gì cả.” nói rồi, hắn túm lấy cái đuôi nhỏ sau lưng chú khủng long Ninh Mặc nhấc lên.

Hắn hiện tại rất thành thạo chuyện pha sữa cho Ninh Mặc, nhét bình sữa vào tay nhóc, Ninh Mặc đã đói rồi, hai má phồng lên tu bình sữa một cách ngon lành, sẽ không đi quấy phá hắn nữa. Hai mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn.

Cũng lạ.



Dáng vẻ này quả thực rất giống Kiều Nguyên, một Ninh Tu Viễn không có địa vị gì trong cái nhà này, chỉ có thể ngồi xổm xuống, ngoạm một phát lên má Ninh Mặc "Đi thôi nào."

Ninh Mặc đang uống sữa ngon lành thì sững sờ.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Ninh Tu Viễn không vui nói, “Con chỉ là một chú khủng long nhỏ, không được trừng mắt với daddy."

Ninh Mặc ôm chặt lấy bình sữa, từ từ xoay người, không muốn nhìn mặt hắn.

Sau khi cho Ninh Mặc uống sữa xong, lỗ tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Một người đàn ông bình thường, khi nhìn thấy người mình thích đang ở ngay trước mặt, làm sao có thể không có ham muốn, mỗi lần Kiều Nguyên liếc mắt nhìn, hắn đều cảm thấy đối phương đang mê hoặc mình, nhưng hắn đành phải cố gắng nhẫn nhịn.

Ninh Tu Viễn ngồi trên sô pha, dựa lại gần Kiều Nguyên hơn, “Kiều Nguyên."

Kiều Nguyên đang lật xem cuốn tạp chí kinh tế thành phố L, dường như không nghe thấy hắn gọi, tiếp tục đọc cuốn tạp chí trong tay.

"Từ trước tới nay em không phải người nói không giữ lấy lời, lúc ấy người khác muốn tìm em giúp đỡ, một khi đã đồng ý em sẽ làm tới cùng, giáo viên còn khen ngợi em, muốn anh sau này theo em học hành nghiêm chỉnh.” Ninh Tu Viễn tiếp tục nói.

Kiều Nguyên lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh có ý gì đây ?"

Ninh Tu Viễn rất muốn được thân mật với người trước mắt đât, đôi môi nhợt sắc của cậu như đóa tường vi chờ người tới hái, chiếc cằm vừa thon vừa xinh đẹp kia khiến người ta muốn nắm chặt lấy, lông mi đen dài như dẻ quạt.

Rõ ràng đang là mùa đông, từ sau khi xuất viện, Ninh Tu Viễn đã vài lần phải tắm nước lạnh, thẳng cho đến khi toàn thân đông cứng run lẩy bẩy, mới có thể áp xuống cơn du͙ƈ vọиɠ điên cuồng trong hắn.

Ninh Tu Viễn lại gọi tên Kiều Nguyên, giọng điệu rất ủy khuất.



Hiện tại liệu có được tính là ở bên nhau rồi hay chưa, hắn không biết, hắn cũng không dám hỏi.

Hắn sợ Kiều Nguyên sẽ từ chối, và cho dù chưa xác định, tốt xấu gì hắn cũng có thể tự mình ảo tưởng một nhà ba người, cha con hiếu thuận, chồng chồng hài hòa hạnh phúc.

“Có bệnh thì tới bệnh viện điều trị đi.” Kiều Nguyên mạnh mẽ đẩy đầu hắn ra.

"Cho anh hôn em một chút, được không?” Ninh Tu Viễn vươn một ngón tay ra, “Nhân lúc nhóc con kia đang mải uống sữa, không có thời gian để ý đến hai ta."

Kiều Nguyên nhíu mày.

Chỉ vì một nụ hôn này, Ninh Tu Viễn hắn đã phải tốn rất nhiều công sức, lại nói," Ngày nào anh cũng ngắm nhìn em, cảm thấy bản thân nhịn đến sắp bị bệnh luôn rồi. Biết trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất là gì không ? Chính là em đang ở trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể hôn em."

Kiều Nguyên: "..."

“Loại cảm giác này còn kinh khủng hơn cả khi mắc bệnh nan y." Ninh Tu Viễn miêu tả như vậy để chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn, máy ngày nay, hắn quả thật rất hâm mộ mấy cặp đôi yêu nhau hắn nhìn thấy trên đường tới công ty, hắn rất dễ dàng mường tượng bản thân mình với Kiều Nguyên trong khung cảnh lãng mạn ấy.

Yêu một người, sao có thể như Liễu Hạ Huệ, Ninh Tu Viễn chính là một tín đồ tình yêu, hắn yêu Kiều Nguyên, cũng muốn ở bên cậu, lúc trước là do hắn ngu ngốc mà phạm phải sai lầm, hắn chết bao lần cũng không hết tội, nhưng hắn đã biết điều gì là quan trọng nhất đối với cuộc đời mình.

Có lẽ Kiều Nguyên vẫn còn khúc mắc chuyện của hắn ở trong lòng, cho nên hắn vẫn đang nỗ lực thể hiện bản thân một cách tốt nhất, hiện giờ Kiều Nguyên hành động không tiện, chuyện trong nhà đều do Ninh Tu Viễn lo, tính tình hấp tấp bộp chộp cũng bởi vì Kiều Nguyên mà trở nên nghiêm túc cẩn thận hơn nhiều.

Ninh Tu Viễn tựa đầu lại gần, vươn tay ra, cẩn thận chạm vào tay Kiều Nguyên.

Hàng lông này đang nhíu chặt của Kiều Nguyên vẫn không giãn ra, tiếng nói rất nhỏ, “Chỉ một lần."

*****

Thân làm cha như Viễn cẩu tồy quá thể tồy ???????? Cơ mà chương này soft quá mọi ngừi ơiii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK