Ánh sáng đèn neon chiếu rọi cả khu đô thị phồn hoa. Không giống như ban ngày, bởi khi màn đêm buông xuống, nơi này hiện ra thật xa hoa, tráng lệ.
Trong xe, Mạch Khê mặc một bộ váy dạ hội màu bạc. Làn váy thật dài với họa tiết xếp ly nhỏ, trên đầu vai còn đính kim cương. Mỗi một chi tiết trên bộ váy này đều không thể giấu nổi vẻ sang trọng, tinh tế. Màu bạc đúng là màu sắc xa hoa, biểu trưng cho nét tao nhã. Mái tóc Mạch Khê để xõa, trên mai còn cài một chiếc cặp nhỏ gắn kim cương, như ẩn như hiện giữa sóng tóc mềm, càng tôn lên vẻ thanh tao.
"Phí Dạ, đêm nay là tiệc gì vậy?" Cô hơi kéo tà váy dài lên, lại nhìn về phía Phí Dạ.
"Hình như là có liên quan đến giải thưởng ca sĩ mới, còn cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ." Phí Dạ tự mình lái xe, đảo mắt qua kính chiếu hậu, nhìn cô gái kiều diễm như hoa.
Đôi mắt Mạch Khê hiện lên vẻ nghi hoặc, nhịn không được cô bèn hỏi, "Phí Dạ, có phải gần đây xảy ra chuyện gì không?"
"Vì sao tiểu thư Mạch Khê lại hỏi vậy?" Bàn tay Phí Dạ vừa đánh tay lái, xe đã vòng vào một lối rẽ.
"Ừm..." Mạch Khê cẩn thận sửa lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhẹ giọng nói, "Tôi cảm giác như Dận có chuyện gì đó giấu tôi, tôi cũng không thể nói rõ nổi nó là cái gì, nhưng cứ có cảm giác như vậy."
"Tiểu thư Mạch Khê quá nhạy cảm rồi, Lôi tiên sinh sẽ không giấu tiểu thư bất cứ chuyện gì cả." Trong lòng Phí Dạ hơi dấy lên chút cảnh giác, cuối cùng, khóe môi khẽ cong lên, rồi hắn nhẹ giọng nói.
"Thật sao?"
"Thật."
"Có điều, trước đây Dận không bao giờ đưa tôi đến tham gia những loại tiệc thế này. Nhất là đêm nay, thật kỳ quái. Có liên quan đến giải thưởng ca sĩ mới, nói như vậy thì đây là tiệc xã giao rồi." Mạch Khê vẫn cảm thấy có điều không ổn.
Phí Dạ nhẹ nhàng cười, "Có lẽ là Lôi tiên sinh muốn cho tiểu thư được vui, rất muốn cho cô có được giải thưởng này."
"Lý do này có điểm gượng gạo." Mạch Khê nhẹ nói, cũng không quan tâm là Phí Dạ có nghe thấy hay không, tựa đầu vào ghế, nhìn cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa kính. Cảnh vật cứ trôi qua trước mắt cô, như thể cô đang ‘cưỡi ngựa xem hoa’.
Phí Dạ cũng không nói nữa, nhìn chăm chú vào hình ảnh cô trong gương chiếu hậu rồi lại nhanh chóng chuyển tầm mắt về phía trước, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Trong hội quán, chỉ thấy tiếng nói chuyện tao nhã, thấy những người đàn ông trong bộ âu phục cùng giày da, thấy những người phụ nữ trong những bộ váy dạ hội lộng lẫy.
Lúc Mạch Khê ngồi bên cạnh Lôi Dận thì mới biết rõ đây đúng là một buổi xã giao. Cả bữa tiệc lớn như vậy đều được Lôi Dận thiết đãi. Trong bữa tiệc, có nhiều người cô không biết, nhưng xem ra đều thuộc tầng lớp thượng lưu, không sang cũng giàu.
"Dận..." Cô không biết làm thế nào để tới gần Lôi Dận hơn. Loại xã giao này cô vốn không quen cho lắm. Nhìn những người kia hầu hết đều đeo một bộ mặt giả tạo, điều đặc biệt là bên cạnh họ đều có một người phụ nữ xinh đẹp, cả cách trang điểm lẫn ăn mặc đều rất quý phái. Xem ra đó đều là ‘bạn gái’ đi cùng của họ, nói cách khác thì là tình nhân! Nói thật, đối mặt với những người này, cô thà đi bầu bạn cùng những khuông nhạc đơn điệu và những động tác múa còn hơn.
Có điều, chuyện khiến cô cảm thấy kỳ quái nhất chính là Lôi Dận trước giờ không thích cô ra mặt đi xã giao với hắn, thế nhưng đêm nay lại chủ động đưa cô đến tham dự bữa tiệc này.
Lôi Dận cười cười, làm trò trước mắt bao người, ôm lấy bờ vai mềm của Mạch Khê. Theo bản năng, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Hắn vốn chẳng biểu hiện gì nhưng gặp người nào đó thì cũng thay đổi, trông cũng có phần không thật cho lắm, cũng có thể coi là giống với những người trong bữa tiệc hôm nay.
"Lôi tiên sinh, không ngờ hôm nay ngài có thể đến tham dự tiệc rượu này, chúng tôi thật sự là ‘được sủng ái mà lo sợ’." Một người đàn ông trung niên đứng lên, cười đến mức không thấy hai con mắt đâu nữa, tự mình rót rượu cho Lôi Dận, trong giọng nói rõ ràng có sự kích động.
Những người khác cũng đón ý nói hùa, không khó để nhìn ra vẻ nịnh bợ, kinh hỉ trong mắt họ.
Lôi Dận nâng ly, cùng những người khác uống một ngụm rượu, sau đó đặt ly xuống. Mỗi cử chỉ của hắn đều toát lên sự quyết đoán, phong thái tao nhã. Hắn hơi cong khóe môi lên, trong đáy mắt vẫn là vẻ lạnh lùng trước nay, ý cười bên môi không hề dung nhập cùng với ánh mắt.
"Các vị đã có thịnh tình, Lôi Dận tôi nếu không hồi đáp thì không phải là quá thất lễ, là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế sao?"
"Lôi tiên sinh, lời này của ngài làm chúng tôi ngại quá. Ngài là người bận rộn, vậy mà có thể bỏ chút thời gian để đến bữa tiệc này đã là quý báu lắm rồi."
Một người khác cũng học đòi, nói một câu văn vẻ, vẻ mặt cũng đậm ý cười.
Lôi Dận nhìn lướt qua đám người, "Các vị nói quá lời rồi. Các vị đều là những nhân vật lừng danh trong giới âm nhạc, Lôi Dận tôi chẳng qua chỉ là một thương nhân, không hiểu nghệ thuật, chỉ biết kiếm tiền, cả người toàn mùi của kẻ làm ăn. Hôm nay có thể cùng các vị ăn bữa cơm rau dưa, coi như cũng được lây chút nhã khí văn nghệ."
Hắn hiếm khi nói chuyện hài hước như vậy khiến cho mọi người đều cười ha hả, sôi nổi nâng ly.
Lúc này Mạch Khê mới vỡ lẽ, thì ra đây đều là những người trong cùng một hội. Lúc trên đường đến đây, Phí Dạ có nói bữa tiệc này liên quan đến giải thưởng ca sĩ mới triển vọng, chẳng lẽ những người này chính là ban giám khảo hoặc là người của hội đồng thẩm định sao? Cẩn thận đánh giá một lần, nhưng không có ai quen với cô cả. Điều này cũng không khó hiểu vì cô vốn chỉ dồn tâm tư vào việc luyện hát, luyện nhảy. Việc kết giao cùng những nhân vật tầm cỡ đều do anh cả Đàm Trử Quân và anh hai Đàm Trử Bách làm.
Cô liếc trộm Lôi Dận một cái, hắn vẫn bình tĩnh mà bàn luận chuyện trò. Chẳng lẽ mục đích hắn tham gia bữa tiệc này là vì muốn cô đạt được giải thưởng đó sao? Như vậy có phải là chuyện bé xé ra to không? Hắn cũng đã từng nói, cho dù hắn không ra mặt đi xã giao thì những người này cũng ước được tự dâng giải thưởng đến.
Đang nghĩ ngợi tới đó, một gã trung niên đang ôm một người đẹp trong lòng nói: "Tiểu thư Mạch Khê quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những giọng hát êm tai mà cũng cực kỳ xinh đẹp. Tôi nghĩ chẳng bao lâu sau, vị trí ca hậu sẽ là của tiểu thư Mạch Khê."
Mạch Khê không dự đoán được việc sẽ có người mở miệng nói chuyện cùng mình, hơi ngẩn người ra rồi lại lập tức mỉm cười, nhưng vẫn không nói gì.
Lôi Dận ở bên cạnh liền cười sang sảng, trực tiếp ôm cô vào lòng, động tác đủ để cho người ta thấy tình cảm của một đôi tình nhân, "Cô nhỏ này luôn không thích xã giao, các vị bỏ qua cho."
"Không sao, không sao." Tất cả mọi người cùng cười nói, "Điều này chứng tỏ tính cách tiểu thư Mạch Khê rất thẳng thắn, tính cách như vậy rất tốt, rất có tố chất của người trong giới âm nhạc, càng dễ thành công."
Mạch Khê thật muốn chạy đến toilet nôn mửa một trận. Những người này đúng là nói dối không chớp mắt. Tính cách thẳng thắn ư? Nếu như theo lời họ, giới giải trí sẽ chẳng có quy tắc ngầm nào cả, tất cả mọi người đều dựa vào thực lực mà cạnh tranh một sống một chết, như vậy thì tốt biết bao! Nhưng chỉ có lũ người ngu ngốc này mới khiến giới âm nhạc trở nên u ám như vậy.
Nhìn kỹ một chút, mấy người con gái đi cùng họ, có chút quen quen nha! Không phải là ngôi sao nhỏ thì cũng là người mẫu. Xem ra quan hệ đều không hề đơn giản. Có điều, biểu cảm của mấy cô nàng rất giống nhau, đều dùng ánh mắt ghen tỵ mà nhìn chằm chằm cô, khiến cô không thoải mái chút nào.
"Tiểu thư Mạch Khê, hôm nay cô có thể đến đây thực là hân hạnh cho chúng tôi. Ly rượu này mời cô, nào..." Một người trong số đó tiến lên, chủ động mời rượu.
"À...Tôi..." Mạch Khê nhìn ly rượu mạnh thì không khỏi choáng váng. Lúc cô đang cân nhắc không biết nên từ chối thế nào thì đã thấy cánh tay Lôi Dận duỗi ra, trực tiếp cầm lấy ly rượu... "Thật ngại quá, cô ấy không uống rượu. Thứ rượu này vốn chỉ hợp với đàn ông thôi, phụ nữ nên uống loại khác."
Hắn từ tốn nói.
Thấy Lôi Dận cứ tỉnh bơ mà che chở cho Mạch Khê, gã đàn ông kia liền hoảng sợ, vội vàng gật đầu nói, "Lôi tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ly này để tôi tự phạt!" Nói xong, gã ngửa cổ uống hết ly rượu mạnh.
Mạch Khê như vừa thoát một hồi nguy hiểm. Ly rượu này nếu cô uống vào, đảm bảo là nôn đến quặn ruột xong thì đầu cũng đau như búa bổ.
Những người khác không khó nhìn ra được tình cảm của Lôi Dận đối với Mạch Khê, càng muốn lấy lòng. Trong một khắc, cả tiệc rượu, ngoài vẻ ‘hư tình giả ý’ thì cũng chỉ là sự giả dối…
_________________________
Trong một căn phòng không thể tối hơn được nữa, tấm rèm lụa khẽ phất phơ, che khuất đi bóng dáng một người đàn ông. Chỉ cần nhìn bóng hình ấy thôi cũng dễ dàng nhìn ra sự lo lắng, bồn chồn.
James chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông phía xa, vẻ già nua trên mặt cũng thoáng điểm chút cẩn trọng. Trong bầu không khí lạnh băng, trán lão lại lấm tấm mồ hôi.
"Tiên sinh, ngài xem lần này…"
"Lôi Dận gần đây thế nào?" Một giọng nói vang lên, lại là giọng nói đã qua xử lý âm thanh, nghe không ra là của người già hay người trẻ.
"Cái đó…" James như đang tự hỏi, lát sau mới nói: "Thằng nhãi Lôi Dận hình như đúng là bị mê muội vì sắc rồi, xem ra hắn đã yêu con nhỏ ca sĩ Mạch Khê."
"Ngươi muốn tiếp quản thế lực trên thương trường của Lôi Dận, muốn hoàn toàn nắm bắt được ý nghĩ của hắn sao?" Giọng nói kỳ quái lần thứ hai vang lên, đi kèm với tiếng cười rợn người, "Lôi Dận là kẻ quỷ kế đa đoan, nếu không biết người biết ta, ngươi chỉ còn có một con đường chết."
James vội nuốt nước miếng, cười huề: "Ha ha, không phải còn có ngài sao? Có ngài ủng hộ sau lưng tôi, tôi sao phải sợ Lôi Dận đến vậy."
Một năm trước, người tự xưng là thay mặt tổ chức X-Ảnh này đã đến gặp lão, nói rằng có thể khiến sự nghiệp lão ngày càng lên cao, thậm chí có thể thâu tóm được cả thế lực của Lôi Dận. Có điều, cho đến giờ vẫn là lão thay người ta làm việc, không thể có lòng dạ khác được.
Lão đã từng nghe nói tổ chức X-Ảnh là đối thủ một mất một còn của tổ chức Ảnh. Mấy năm gần đây, người đứng đầu tổ chức này đúng như là ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’ (con rồng thấy đầu không thấy đuôi), lão không dám xác nhận người đàn ông trước mắt đây có phải là người đứng đầu tổ chức trong ‘truyền thuyết’ hay không, cũng không dám cố suy đoán tuổi của người này. Chỉ cần người này có thể giúp lão đánh bại được Lôi Dận, muốn lão làm gì cũng được.
"Đương nhiên. Lôi Dận thì tất yếu phải trừ khử. Ngươi chắc chắn là lần này Lôi Dận yêu thật sự?" Giọng nói quái dị vang lên.
"Đúng vậy. Con gái nuôi của tôi đã thấy rõ ràng.” James cười.
“James, về chuyện sinh hoạt cá nhân của ngươi ta không quan tâm, còn về phần đứa con gái nuôi của ngươi, chắc là không bán đứng ngươi chứ?”
"Đương nhiên là không!" James cười đắc ý, "Con nhỏ đó đã bị tôi làm cho dễ bảo rồi, nó dám chống lại tôi, tôi sẽ cho hai mẹ con nó ra đường quét rác."
"Vậy là tốt rồi."
"À đúng rồi, tiên sinh." James bỗng nghĩ tới điều gì đó, vội vã nói: "Nghe nói đêm nay Lôi Dận dự tiệc xã giao của lễ trao giải âm nhạc. Xem ra là hắn muốn lấy lòng mỹ nhân, muốn lấy được giải thưởng kia đó."
"Lôi Dận không giống như loại người có tính cách này." Giọng nói kia có vẻ chần chừ, "Nghe nói trước đây hắn cũng rất sủng người mẫu Bạc Cơ nhưng chưa bao giờ thấy hắn xuất đầu lộ diện vì cô ta ở bất kỳ giải thưởng nào."
"Trước khác nay khác, điều này chỉ có thể chứng tỏ Lôi Dận hoàn toàn bị Mạch Khê kia mê hoặc, bằng không sao có thể dồn hết tâm tư lên cô nhỏ? Thậm chí hắn còn không đính chính lời đồn mà công khai quan hệ yêu đương. Tiên sinh, Lôi Dận rốt cục cũng chỉ là một thằng đàn ông, đừng nói là hắn, đàn ông bình thường nhìn thấy Mạch Khê như trái chín mọng mà cũng phải động tâm. Ngay cả tôi cũng thèm đó." James nói một cách mê đắm.
Giọng nói quái dị lại vang lên, "Đến lúc này mà ngươi còn nổi sắc tâm? Ngươi đã tìm được điểm để uy hiếp Lôi Dận, tiếp theo nghĩ biện pháp vùi dập hắn cho ta. Nhân vật của công chúng sợ nhất là cái gì, hiểu chưa?"
"À, à, rõ rồi, tiên sinh thật là cao minh."
"Đi đi."
"Được, được, tôi đi làm ngay đây."
Trong phòng, chỉ còn lại không khí lạnh tanh...
________________________
Giới giải trí chính là một nơi đầy thị phi. Nếu không có căn cứ xác thực thì scandal tình ái được truyền đi như thật; đã có căn cứ rồi thì đúng là một hồi ‘đại chiến tin tức’.
Sáng nay Mạch Khê vừa bước vào đến công ty, nghênh đón cô chính là nhóm nhân viên của công ty, cả những nghệ sĩ cũng sôi nổi bàn tán. Ngay cả mấy cô nhân viên vệ sinh cũng nhìn ngó, đánh giá cô.
Lúc đi qua phòng họp, cô thấy toàn bộ quản lý cao cấp của DIO đều đang ngồi bên trong, không biết họ đang thảo luận điều gì những vẻ mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc.
"Mạch Khê, Mạch Khê..."
Mạch Khê quay đầu lại, thấy Apple đang ra vẻ thần bí mà vẫy tay với cô, hơi nghi hoặc những vẫn đi vào phòng nghỉ.
"Sao vậy? Nhìn mọi người sáng nay đều có vẻ là lạ." Đóng cửa cẩn thận lại, cô vội vàng hỏi.
"Mạch Khê à, lần này em liều quá, dám phô bày quy tắc ngầm trong giới ra ngoài." Apple kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói.
"Hả? Em làm sao?" Mạch Khê bị nói như vậy nhưng không hiểu gì. Quả nhiên là vấn đề của cô, nhưng mà, cô đã làm gì mới được cơ chứ?
Apple nhìn cô một cách quái dị, "Mạch Khê, không thể nào, chị là trợ lý của em đấy, loại chuyện này không cần phải gạt chị."
Mạch Khê tự đặt một dấu chấm hỏi, "Em gạt chị? Em không gạt chị điều gì cả nha, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Nhìn mọi người cứ là lạ."
Apple nhún vai, nghiêm túc nhìn cô, "Có phải tối qua em đi gặp giám khảo của giải thưởng âm nhạc không?"
Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Họ đúng là ban giám khảo ư?" Trời ạ, kỳ thật tối hôm qua cô cũng đã nghi nghi, có điều cả buổi tối Lôi Dận cũng không giới thiệu thân phận của họ với cô, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, không ngờ...
Apple thấy thế, kêu rên một tiếng, "Xem ra tin tức đều là đúng, tối hôm qua thật sự là em đã gặp những người đó, trời ạ..."
"Đưa tin? Đưa tin gì?" Mạch Khê hoảng sợ, chuyện mới xảy ra tối qua, sao sáng sớm nay đã đưa tin được? Không khoa trương đến mức đó chứ?
Apple cầm một quyển báo giải trí lại đưa cho Mạch Khê, "Này, em tự xem đi, ngay trang nhất nhé. Quản lý cao cấp của công ty đều đang họp, họ không biết phải báo cáo với Lôi tiên sinh thế nào. Chuyện này ý mà, chị thấy càng lúc càng lớn."