Em là người con gái hoàn hảo nhất thế giới này.
Anh yêu em!
Đương nhiên rồi,
Anh là tất cả những gì đích thực của em
Em là giấc mơ duy nhất của anh
Em yêu anh!
Đương nhiên rồi.
Anh là tất cả của em
Em là quá khứ, hiện tại và tương lai của anh.
Chúng ta yêu nhau!
Đương nhiên rồi.
Vũ trụ này có thể làm chứng nhân
Chúng ta yêu nhau!
Cái chết cũng không thể chia lìa!
________________
Vẫn nói lời đồn thì vẫn chỉ là lời đồn, nhưng dĩ nhiên, cách nói này hoàn toàn không phù hợp với giới giải trí.
Ngay lúc Mạch Khê đang dốc toàn lực cho giải thưởng âm nhạc, giới truyền thông lại tuôn ra một loạt những tin tức bát nháo. Loại tin này một khi được tung ra thì uy lực của nó không khác gì một quả bom nguyên tử. Ban đầu là khiến cả làng giải trí chấn kinh rồi lan rộng sang thương giới, cuối cùng thổi quét ra cả xã hội.
Mạch Khê ngơ ngác ngồi trong phòng nghỉ. Cô vừa trải qua một hồi ‘tấn công’ của phóng viên, cũng may là đúng lúc đó Apple gọi bảo vệ tới giải cứu cho cô.
Còn chưa hết kinh ngạc, ngoài cửa phòng nghỉ đã thấy Ron gõ vài tiếng. Vẻ mặt anh ta thực lo lắng, anh ta nhìn Mạch Khê rồi không chờ đợi liền hỏi: "Mạch Khê à, rốt cục là sao lại thế này? Cô có đắc tội với truyền thông không? Thế mà họ đã bới hết chuyện hồi nhỏ của cô ra rồi đấy."
Đại não Mạch Khê sớm đã trống rỗng, cô máy móc trả lời: "Không biết...tôi không biết gì hết." Toàn thân cô dường như chỉ còn nguyên cái xác, như thể một người bị rút cạn máu đi vậy.
Sáng nay, truyền thông đã tung ra tin tức về quan hệ của cô với Lôi Dận. Có điều, lần này là tung toàn bộ luôn, chẳng những nói cô và Lôi Dận là cha và con gái nuôi mà còn miêu tả khá tường tận cuộc sống của cô thuở ấu thơ, đương nhiên là từ khi cô còn trong cô nhi viện, sau đó được nhận nuôi hai lần. Thậm chí, chuyện gã cha nuôi cầm thú trước hay gây rối cô cũng được tuôn ra sạch sẽ.
Thông tin này vẫn chưa là gì, truyền thông sao có thể chỉ đơn giản như vậy. Cô tin chắc sự tình không chỉ có từng đó thôi. Điểm mấu chốt là giới truyền thông còn đào ra được việc năm cô tám tuổi được Lôi Dận nhận nuôi. Nghiêm trọng hơn là, quan hệ giữa mẹ cô - Bạc Tuyết với Lôi Dận cũng bị moi ra luôn. Truyền thông còn cho rằng Lôi Dận vừa yêu mẹ vừa yêu con, tình yêu với mẹ cô Lôi Dận đã chuyển sang cho người con gái là cô.
Luân lý điên đảo, cuộc sống nơi bầy sói, giết chóc máu chảy thành sông...Từng câu từng chữ châm chọc đều hiện lên trên nhật báo, tạp chí và cả truyền hình, truyền thanh!
Không nói chuyện khác, chỉ riêng quan hệ cha với con gái nuôi cũng đủ để giới truyền thông hành động mạnh tay rồi!
Cha con loạn luân...
Lồng ngực Mạch Khê mơ hồ se thắt lại, như thể bị roi quật mạnh vào...
Ron đã sớm toát mồ hôi, "Mạch Khê à, tôi chỉ muốn biết, rốt cục tin tức này là thật hay giả? Tôi là người đại diện của cô, ít nhất cũng phải biết rõ chuyện này."
Mạch Khê hít sâu một hơi, cố nén cảm giác nghèn nghẹn trong lồng ngực, ngẩng mặt nhìn người đại diện, "Là thật, tôi đúng là con gái nuôi của Lôi tiên sinh, tám tuổi đã được anh ấy nhận nuôi."
Ron đỡ lấy cái trán, trời ạ...
"Mạch Khê, chuyện quan trọng như vậy sao cô không nói sớm với tôi? Cô có biết là bây giờ chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản giới truyền thông đưa tin không?"
"Ron, thực xin lỗi, tôi cũng không biết chuyện này lại rắc rối lớn đến thế..." Mạch Khê cũng hoang mang lo sợ.
"Mạch Khê, cô hẳn là phải biết khả năng đào bới chuyện bát nháo của giới truyền thông chứ. Họ sẽ làm thay đổi cục diện, điều này đối với giải thưởng sắp tới của cô là cực kỳ bất lợi." Ron vội vàng nói.
Mạch Khê cắn chặt môi, không nói thêm nữa. Kỳ thật cô không biết nên nói điều gì. Sự tình phát sinh quá đột ngột, khiến cô không hề có chút phòng bị nào cả.
Ron thấy thế thì buồn bực vò tóc, vung tay lên, "Quên đi, quên đi, hôm nay cô cứ ở lại công ty, có thế nào cũng không được ra. Các buổi biểu diễn khác đều hủy bỏ. Về phần các bước tiếp theo, chúng tôi sẽ họp bàn sau." Nói xong, anh ta vội vàng ra khỏi phòng nghỉ.
Sắc mặt Mạch Khê hơi có vẻ tai tái...
Trong phòng nghỉ thật yên tĩnh. Cô không dám bật TV, lại càng không dám xuống dưới xem tình hình thực tế. Những phóng viên này y như quỷ hút máu đang chờ để hút rỗng mọi tin tức, cho đến khi cô không còn một bí mật nào mới thôi.
Giờ khắc này, đột nhiên cô cảm thấy rét lạnh, hàn ý này xuất phát từ sâu trong lòng; đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, cô vội vàng cầm di động gọi cho Lôi Dận, nhưng không ai nhận cả!
Cô chỉ muốn được nghe giọng nói của Lôi Dận, thậm chí, muốn biết phản ứng của hắn với chuyện này...
"Vô dụng thôi, Lôi thị bây giờ đang loạn như bòng bong, anh ta làm gì còn tâm tư nhận điện thoại của cô chứ?" Ngoài cửa, giọng nói của Fanny vang lên. Bước vào trong, đóng sầm cửa lại, cô ta giương ra bộ mặt châm biếm mà nhìn cô.
Mạch Khê sửng sốt, nhìn rõ người vừa vào rồi mới cất di dộng, trên vầng trán nổi rõ vẻ không vui...
"Đi ra ngoài! Đây là phòng nghỉ của tôi!"
Lời xua đuổi lạnh lùng không hề có tác dụng, ngược lại càng khiến Fanny cười đắc chí hơn. Cô ta ngồi xuống salon, hai chân tao nhã khép vào, "Cô cho rằng cô còn có thể chiếm phòng nghỉ này được bao lâu? Toàn công ty, từ cao đến thấp, ngoại trừ phòng nghỉ của ca hậu Phỉ Tỳ Mạn, thì phòng của cô là rộng nhất, có tầm nhìn ngắm cảnh tốt nhất. Tôi ấy mà, rất thích chỗ này của cô."
"Tôi không có hứng thú nghe mấy lời này của cô." Thái độ của Mạch Khê không còn bình ổn được nữa, ngữ khí lại càng thêm lạnh.
"Vậy nói chuyện mà cô hứng thú đi." Fanny cười lạnh, châm một điếu thuốc lá, làn khói mỏng vây lấy dáng hình xinh đẹp của cô ta.
"Ban đầu tôi nghe cha nuôi nói cô với Lôi Dận có quan hệ, tôi đã có đôi chút nghi ngờ, bởi vì nhìn qua cô với Lôi Dận chẳng hề giống quan hệ cha con. Sau này hai người lại công khai thừa nhận đang yêu đương. Tôi còn nghĩ chắc là cha nuôi đã lầm, dù sao ông ấy cũng nhiều tuổi rồi, nghe nhầm hoặc nhìn nhầm cũng là bình thường. Cho đến khi...chính tai tôi nghe được người bạn tốt của cô nói ra quan hệ giữa cô với Lôi Dận, tôi không thể không tin được. Chẳng những tin mà còn khiếp sợ. Thì ra tám tuổi cô đã được Lôi Dận nhận nuôi, hơn nữa anh ta với mẹ cô còn có một thời quá khứ nữa..."
Mạch Khê ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô ta, mãi lâu sau, ngọn lửa phẫn nộ mới bùng lên trong mắt...
"Thì ra là cô! Mấy tin tức đó đều là cô tung ra!"
"Không không không, Mạch Khê, cô đừng quá kích động, vừa rồi cô không nghe tôi nói rõ. Tất cả đều là tôi nghe nói thôi. Nếu nhất định phải chỉ ra kẻ đầu sỏ, thì chính là bạn tốt của cô, Đại Lỵ ấy. Cô ta hẳn là người hiểu rõ cô nhất, lời nói nhất định là thật nhất."
Fanny ung dung nhìn cô, khóe môi lạnh lùng gợn ý cười.
Mạch Khê đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp nhuốm thẫm ý lạnh, "Là cô lợi dụng Đại Lỵ đúng không? Cô vì muốn đối phó với tôi nên đã vắt óc tìm mưu kế để làm nhiều chuyện như vậy!"
Fanny nghe thấy vậy thì không giận, ngược lại còn cười, "Mạch Khê à, cô phải biết rằng, đã vào làng giải trí thì ắt sẽ gặp họa, tôi cần gì phải vắt óc tìm kế? Chỉ trách cô quá nổi bật, truyền thông muốn không chú ý đến cô cũng không được."
"Fanny, cô đúng là hết thuốc chữa rồi. Lần trước tôi đã tha thứ cho cô, cô đã không biết điều lại còn thay đổi hẳn!" Mạch Khê thất vọng nhìn cô ta, ngữ khí cũng điềm nhiên.
"Cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn, cũng là đạo lý nhân sinh." Fanny không thèm quan tâm đến thái độ của cô, dụi điếu thuốc đi rồi đứng lên đi đến trước mặt cô...
"Mạch Khê, chẳng qua là tôi không ngờ tin tức về cô lại đáng kinh ngạc như vậy! Hôm nay vừa xem tin tức xong, tôi đã nghĩ, có lẽ nào tám tuổi cô đã học được cách quyến rũ Lôi Dận trên giường? Aiz, xem ra Lôi Dận này, tình thú cũng đúng là đặc thù, cùng với một đứa trẻ còn chưa dậy thì mà cũng có hứng thú sao?"
"Không cho phép cô nói anh ấy như vậy!" Mạch Khê tức giận nắm chặt tay lại, chỉ hận không thể giáng xuống cho cô ta một phát tát.
"Lời này cũng không phải là tôi nói mà là truyền thông nói. Hiện tại truyền thông đều sôi nổi bàn luận, nói rằng Lôi Dận từ nhỏ lớn lên trong bầy sói, như vậy những phương diện khác hẳn là cũng khác người thường, cho nên mới nhận nuôi một đứa nhỏ tám tuổi. Giữ cô lại bên cạnh cũng chỉ để thỏa mãn nhu cầu biến thái của anh ta thôi!" Fanny không nhanh không chậm nói, lại nhìn khuôn mặt càng ngày càng phẫn uất của Mạch Khê thì đắc ý cười, "Nhưng mà tôi nghĩ chuyện này cũng không liên quan đến Lôi Dận. Hẳn là từ nhỏ cô đã học được bản tính dâm đãng của mẹ. Lôi Dận này đúng là có phúc, chẳng những được hưởng thụ thân mình Bạc Tuyết, ngay cả con gái người ta cũng không buông tha."
Mạch Khê cố nén cảm giác run rẩy, đột nhiên cầm con dao gọt hoa quả lên, giơ về phía Fanny...
Fanny vừa thấy vậy thì liên tục lùi về phía sau, cực kỳ hoảng sợ chỉ vào cô, "Mạch Khê, cô muốn làm gì?"
Mạch Khê giơ con dao ra, ý lạnh trong mắt gần như có thể giết người. Cô thả từng bước về phía Fanny, ngữ khí lạnh lẽo: "Tin hay không, cô còn nói thêm một câu nữa, con dao này sẽ trực tiếp xuyên thủng cổ họng cô đấy!"
Fanny biến sắc, vội vàng mở cửa, "Cô, cô đúng là bị thần kinh!" Nói xong, cô ta sợ tới mức lảo đảo chạy ra ngoài.
Vẻ run rẩy rốt cục cũng không thể khống chế được. Con dao sáng bóng kia phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô. Cô thật sự muốn nhìn thấy Lôi Dận. Có phải...Lôi thị đã xảy ra chuyện gì không?
"A, Mạch Khê, em làm gì đấy?" Apple vừa trông thấy bóng lưng Fanny đang hốt hoảng bỏ chạy, đẩy cửa ra thì sợ tới nhũn chân. Cô lập tức tiến lên đoạt lấy con dao...
"Sao em phải nghĩ như thể không có lối thoát vậy? Chỉ là vụ tai tiếng tình ái thôi mà, scandal như thế này em còn thiếu sao?"
Mạch Khê thực chẳng muốn giải thích gì, vô lực ngã ngồi lên salon. Trông cô thật suy yếu, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
"Mạch Khê, em không cần lo lắng, ban quản trị đang họp bàn về vấn đề của em. Nhưng mà chị nghĩ họ cũng không dám hủy tư cách tham gia giải thưởng của em đâu, chị..."
"Apple, em rất lo lắng cho Dận, em muốn ra ngoài." Mạch Khê chặn ngang lời Apple. Đây là lần đầu tiên cô gọi Lôi Dận như vậy trước mặt người ngoài.
"Dận? À..." Apple sửng sốt, lập tức có phản ứng lại, hai mắt mở to, "Em nói là Lôi tiên sinh?"
Mạch Khê gật đầu, cô mệt mỏi quá, thực sự rất mệt mỏi...
"Mạch Khê à..." Apple vội vàng tiến lên kéo lấy hai cánh tay cô, "Bảo bối à, em...vụ tai tiếng này không phải là thật, đúng không?"
Mạch Khê ngẩng đầu, dũng cảm nhìn vào đôi mắt kia, "Apple, thật xin lỗi, là thật, những gì truyền thông nói đều là thật."
"Hả?" Apple choáng váng, "Vậy em..."
"Em yêu anh ấy!" Hốc mắt Mạch Khê đã hồng đỏ, "Anh ấy là cha nuôi em, không sai, chuyện tám tuổi em được anh ấy nhận nuôi cũng không giả, anh ấy đã từng có quan hệ với mẹ em cũng không sai, nhưng mà...em yêu anh ấy, cứ cố chấp yêu anh ấy."
Apple thấy hốc mắt cô hồng hồng thì thật không đành lòng. Nhất là cô lại dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình, không chút giấu giếm. Apple cảm động, vội vàng lấy khăn tay, "Mạch Khê, chị biết, chị biết, chị có thể thấy được em thật sự yêu anh ta. Lôi tiên sinh là người đàn ông vĩ đại như vậy, sao không thể khiến phụ nữ điên cuồng chứ. Nhưng mà em phải biết rằng, hiện tại dưới đó đều là phóng viên, giờ em mà xuất hiện, bọn họ sẽ ăn tươi em luôn, thật đấy."
"Nhưng mà, em thực sự lo cho anh ấy. Đây không phải là scandal bình thường, em sợ sẽ gây họa cho Lôi thị." Mạch Khê có cảm giác bất lực sâu sắc, trước mắt chỉ là toàn một vẻ mờ mịt.
"Mạch Khê, em đừng bối rối như vậy, sẽ chỉ càng làm chuyện thêm xấu hơn. Chờ một chút đi, em phải tỉnh táo mới được đó." Apple an ủi cô, "Mạch Khê, em yên tâm, chị nhất định sẽ bên cạnh giúp đỡ em. Có điều, bây giờ không phải là thời điểm để ra ngoài, chúng ta chờ một chút."
Mạch Khê cảm thấy bất an, lo sợ, lại rất áp lực, đành phải gật đầu, ngồi yên đó với sắc mặt tái nhợt, không nói một câu.
Apple khẽ thở dài một tiếng, ngồi ở bên cạnh. Làm trợ lý nghệ sĩ, cô càng hiểu được vụ bê bối này nghiêm trọng đến mức nào. Cũng như lời Mạch Khê nói, vụ này không hề đơn giản, đây là một hồi tai nạn, tai nạn chưa từng thấy...
Lôi thị đang xuất hiện nguy cơ trong quan hệ xã hội xưa nay chưa từng có!
Cái gọi là nguy cơ quan hệ xã hội chính là nó ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của một tổ chức, liên quan đến sự tồn tại của tổ chức, đến cơ cấu tổ chức. Do vậy, những rắc rối sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tổ chức đó, mà trực tiếp nhất, việc liên lụy đến sự phát triển của Lôi thị chính là vụ tai tiếng tình ái kia!
Ngắn ngủn có mấy tiếng, tin tức nghiêm trọng này đã giáng tai họa xuống Lôi thị, ảnh hưởng đến hầu hết các hoạt động, thậm chí làm dao động thị trường cổ phiếu. Ngay một tiếng trước, cổ phiếu của Lôi thị đã bắt đầu có biến chuyển, thậm chí còn có nguy cơ rớt giá.
"Baa!" Trong phòng họp, Lôi Dận đang chủ trì cuộc họp ban quản trị của công ty, hắn phẫn nộ đập mạnh xuống bàn, lửa giận bùng bùng khiến mọi người phải kinh hãi. Tay hắn vẫn đặt nguyên trên bàn. Thư ký nhìn trộm lên tay hắn, không dám làm chuyện gì quấy rầy hắn.
"Tôi rất muốn biết bộ phận quan hệ xã hội của công ty đã làm những gì, mà lại để tin tức lan truyền nhanh đến vậy?"
Trưởng bộ phận quan hệ xã hội là một người trung niên. Hẳn nhiên, ông đã bị một khắc này làm cho thót tim. Ông ôm lấy lồng ngực, thật cẩn thận trả lời, "Thực xin lỗi Lôi tiên sinh, tin tức này tới quá đột ngột, lúc chúng tôi nhận được thì đã lan truyền rộng rồi. Bộ phận quan hệ xã hội chúng tôi cũng đã khởi động, nhưng vẫn chậm một bước..."
"Nói cách khác, tôi đã nuôi một đám phế nhân?" Sắc mặt Lôi Dận có thể dùng từ ‘xanh mét’ để hình dung, khuôn mặt lạnh băng hiện cùng vẻ tức giận tột độ.