• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161 :

Tần Thiên Nam nhắc nhở: “Bật chế độ rảnh tay!”

“Được!”

“Cố gắng ăn nói cho khéo léo chút, có thế nào cũng đừng làm tổn thương đến trái tim Yên Nhiên!”

“Biết rồi, nếu như cô ấy nghe xong những lời này mà đau lòng, tôi sẽ trả ông một nửa tiền!”

“Cậu có chừng mực là được rồi.”

Sau khi gọi được đến đầu bên kia điện thoại, giọng nói ngọt ngào của Tần Yên Nhiên truyền đi khắp phòng.

“Phương Dạ, sao lại nhớ đến gọi điện cho em vậy?”

“Cái kia, anh có chuyện muốn bàn bạc với em một chút.”

“Chuyện gì?”

Tần Thiên Nam ở bên cạnh liều mạng dùng tay ra hiệu: uyển chuyển một điểm, đừng quá trực tiếp!

Phương Dạ hoàn toàn xem ông ta như không tồn tại, mở miệng là xổ luôn: “Là thế này, chúng ta chia tay đi.”

Tần Thiên Nam suýt chút nữa bị anh chọc cho tức chết, này mà gọi là uyển chuyển á? Uyển cái con khỉ nhà chuyển?

“Chia tay?” Tần Yên Nhiên kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

Lần trước hai người vốn là giả vờ yêu đương, sao phải nói chia tay?

Phương Dạ chậm rãi nói: “Yêu cầu của cha em, hiểu rồi chứ, em ngẫm cho kỹ.”

Ôi con mẹ nó!

Tần Thiên Nam tức đến sống đi chết lại, xém chút nữa thì cầm luôn ấm trà nện vào mặt đối phương rồi.

Tên nhóc này chẳng những ăn nói thẳng thừng còn đẩy bản thân mình ra trước, thật sự là khiến người ta tức muốn ói máu…

“À, ra là yêu cầu của cha em?” Tần Yên Nhiên cực kì thông minh, thoáng cái đã đoán ra được ý của Phương Dạ: “Vậy thôi được rồi, em đồng ý chia tay.”

Phương Dạ cười hà hà: “Vậy được, anh không làm phiền em nữa, lần sau mời em uống trà, tạm biệt.”

“Tạm biệt!”

Cúp máy rồi Tần Thiên Nam vẫn còn đang trong trạng thái ngây người.

“Yên Nhiên nó… Nó vậy mà đồng ý rồi?”

Phương Dạ cầm tách trà nhấp một ngụm: “Nếu như tai ông không có bệnh tật gì thì tôi nghĩ là phải đấy.”

“Vậy là xong việc rồi?”

“Cũng đã chia tay rồi, đương nhiên là xong việc!” Phương Dạ cười híp mắt nói: “Yêu cầu của ông tôi đã làm thỏa đáng rồi, cô ấy không hề đau lòng chút nào, chia tay tốt đẹp, thế này ông hài lòng rồi chứ?”

Tần Thiên Nam hài lòng thì có hài lòng, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Dựa theo những gì ông ta hiểu về con gái mình, nếu như bạn trai nhắc đến chuyện chia tay tuy rằng không đến mức một khóc hai nháo ba thắt cổ nhưng cũng không thể vui vẻ đồng ý nhanh đến vậy được!

Phương Dạ uống trà xong đứng dậy: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa rồi, vậy thì tôi đi trước đây, không làm phiền ông vẽ nhăng vẽ cuội nữa, tạm biệt.”

“Đây là lối viết thảo, không phải vẽ nhăng vẽ cuội!” Tần Thiên Nam đen mặt nói: “Nhìn thấy hai chữ này không hả, lẽ nào một người học đại học như cậu lại không nhận ra được?”

Phương Dạ nhìn hai chữ lớn trên bàn, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.

“Hai chữ ông viết này là… cởi… mở à?”

Phụt!

Tần Thiên Nam đầy miệng trà đều phun sạch ra ngoài.

“Cái gì mà cởi… mở, đây là ngay thẳng, ngay thẳng trong quân tử thản đãng đãng! ”

“Cái này tôi biết, là quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân kê kê trường!”

“Là tiểu nhân trường thích thích, thầy thể dục dạy môn ngữ văn cho cậu đấy à?”

*Cả câu: quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích nghĩa là Quân tử ngay thẳng lòng vô ưu, tiểu nhân toan tính dạ ưu sầu.

“Tất nhiên không phải, rõ ràng là giáo viên sinh học dạy.” Phương Dạ ngượng ngùng cười: “Hai chữ này của ông viết xấu quá, nhìn không khác nhau là mấy…”
Sau khi vui vẻ cầm tấm séc rời khỏi nhà họ Tần, Phương Dạ lại gọi điện cho Tần Yên Nhiên, nói qua tình hình, làm người đẹp họ Tần vui vẻ không thôi.

“Dù sao tôi cũng không có ý định trả lại năm trăm nghìn này, hay là chúng ta mỗi người một nửa?”

“Không cần đâu, này là anh dùng bản lĩnh của anh kiếm được.”

“Vậy cũng cần có sự phối hợp của em nữa, nếu chỉ dựa vào một mình anh cũng không thể lừa được cha em.” Phương Dạ cười nói: “Cứ vậy đi, anh đến ngân hàng rút tiền sau đó chuyển khoản cho em sau.”

“Thôi được, còn từ chối nữa chính là không tôn trọng anh rồi.”

Trước cửa một ngân hàng, một nam thanh niên vừa đậu chiếc eDonkey nhỏ của mình, thì phía sau bỗng có tiếng còi inh ỏi, nhìn lại thì ra là một chiếc Land Rover Aurora màu đen.

Chủ nhân của chiếc xe là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đầu húi cua, đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay dày cộm trên cổ, trong miệng còn ngậm một cây cửu ngũ chí tôn.
“Mù à, không thấy có xe đến à? Chạy con xe điện tàn của mày ra chỗ khác đậu, đừng ở đây chiếm chỗ ông đây đậu!”

Cậu thanh niên nhìn trái ngó phải, chỗ này vốn là chỗ để xe đạp và ô tô điện, có điều giờ anh đậu chiếc eDonkey nhỏ của mình mà thôi.

Chỗ đậu xe con ở gần đã đầy cả rồi, người đàn ông tóc húi cua này có lẽ là lười kiếm chỗ để nên mới muốn chiếm chỗ để của xe điện.

Thấy cậu thanh niên không nhúc nhích, người đàn ông đầu húi cua dí cánh tay lên cửa kính ô tô, để lộ những hình xăm dày đặc trên đó.

“Tai điếc à? Còn không mau lái xe đi, tin ông đây xuống xe dạy cho mày một trận không?”

“Đi ngay đây, đi ngày đây!” Cậu thanh niên không dám chọc phải loại xã hội đen thế này, chỉ đành lái xe điện của mình sang một bên.

“Ngu ngốc thèm chửi mà, làm tốn thời gian của ông đây!” Người đàn ông đầu húi cua nhổ bãi nước bọt xuống đất, định khởi động xe về phía trước thì thấy chỗ chiếc eDonkey nhỏ lúc trước đậu có con Land Rover thế chỗ, đó là Phương Dạ mặc áo vest màu vàng.
Người đàn ông đầu húi cua giận tím mặt, mấy con xe điện này nhiều quá hả, chửi đi một chiếc lại có một chiếc khác tới?

“Thằng ôn kia, cút ra cho ông đây, đừng có ở đó mà chắn đường!”

“Chắn đường?” Phương Dạ nhìn lên, thấy đây đúng là bãi đậu xe điện, nào có chặn đường cản lối người ta?

Anh lười để ý đến loại người ích kỷ này, dù sao xe cũng đã dừng lại ở chính giữa, cứ khóa xe lại mà đi thôi, người đàn ông đầu húi cua tức đến đỏ mặt tía tai, nổi giận đùng đùng mở cửa xe đi xuống.

“Thằng nhóc thối này không những mắt mù mà tai còn điếc à? Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, còn không đứng lại, coi chừng ông đây xử mày!”

Phương Dạ không mặn không nhạt đáp: “Anh mới mù ấy, không thấy biển chỗ dừng xe điện à?”

Người đàn ông đầu húi cua nói: “Để biển thì sao, ông đây thích đỗ chỗ nào thì đỗ, mày quản được chắc?”
“Tôi không quản được, nhưng xe của tôi anh cũng không quản được, chỉ cần là ở chỗ để xe, tôi thích đậu chỗ nào thì đậu.”

“Lời mày nói cũng kiêu căng quá đi, mày có tin ông đây đập xe mày xong sẽ đập luôn cả mày không?”

“Không tin.” Phương Dạ nghiêm nghị lắc đầu: “Có giỏi thì anh đập nó đi.”

“Thằng nói thối tha, mày thật là cho rằng tao không dám làm gì mày?” Người đàn ông đầu húi cua chỉ Phương Dạ mắng: “Tao đếm ba tiếng, mày còn không chuyển đi thì ông đây cho mày đẹp mặt!”

“Cứ đếm, tôi mà chuyển thì xem như tôi thua.”

“Một, hai, ba! Mẹ kiếp mày chờ đấy cho ông!” Người đàn ông đầu húi cua mở hộp đuôi ra, lấy một thanh thép dài hơn một mét, phần đầu được mài, nhìn trông rất sắc bén!

Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Phương Dạ, người đàn ông đầu húi cua tức giận đến mức vung thanh thép, đập nát chiếc eDonkey nhỏ bé.
“Làm gì đấy?!”

Có một tiếng hét đột ngột truyền ra từ ngân hàng, khiến người đàn ông đầu húi cua sợ giật bắn mình.

Người đến là anh Mã nhân viên bảo vệ đã gặp lần trước, theo sau còn có hai tên đàn em.

Người đàn ông đầu húi cua vừa thấy là người quen lập tức cợt nhả nói: “Anh Mã, thằng nhóc này đậu xe điện lung tung, em muốn dọa nó một tý thôi.”

Anh Mã cười lạnh nói: “Đậu xe lung tung? Đây vốn là chỗ đậu xe điện, cái biển to vậy mà không thấy sao?”

Người đàn ông đầu húi cua ngây người, trước đây anh ta chạy tới chạy lui ngân hàng không ít lần, cho nên rất quen thuộc với những bảo vệ này, thật không ngờ thái độ của anh Mã tựa hồ có chút không đúng cho lắm?


Chương 162 :

“Anh Mã, đây…”

Anh Mã trừng anh ta một cái: “Đừng có này nọ nữa, mau lái xe đi cho tôi, còn đậu lung tung, tôi sẽ gọi cảnh sát đến kéo xe cậu đi đấy!”

Sau khi hét lên xong, anh ta tự mình kéo cửa thuỷ tinh ra cho Phương Dạ, kính cẩn lễ phép nói: “Anh Phương, thời tiết bên ngoài nóng nực, mời đi vào!”

Phương Dạ mỉm cười: “Vậy tôi vào trước đây, anh đừng để tên ngu ngục kia lái xe của tôi đấy.”

Anh Mã vỗ ngực nói: “Anh Phương cứ yên tâm, tôi đảm bảo cậu ta sẽ không dám làm bậy!”

“Anh nói ai ngu ngục?” Người đàn ông đầu húi cua đột nhiên tức lên, bình thường chỉ có anh ta gọi người khác là ngu ngục, làm gì có ai dám gọi anh ta như vậy?

Anh Mã hừ lạnh nói: “Anh Phương nói cậu ngu ngục thì cậu ngu ngục, mau lái xe đi, có tin tôi lập tức gọi xe kéo đến không!”

Chàng trai đầu húi cua bất lực, chỉ đành ngoan ngoan lái xe đi. Sau khi nhìn thấy Phương Dạ đi vào rồi, anh ta lắc lư chạy đến bên cạnh anh Mã, đưa một điếu thuốc qua.

“Anh Mã, rốt cuộc thằng nhóc kia có lai lịch gì vậy?”

“Lai lịch gì à? Đó là khách hàng siêu lớn của ngân hàng chúng ta, chỉ các con số không trong tài khoản cũng đã nhiều hơn cậu rồi, lúc nãy nếu không phải tôi cản cậu lại, cậu đã gây ra chuyện lớn rồi!” Anh Mã thấp giọng nói.

“Thật hay giả vậy, cái thằng shipper đó lại giàu có như vậy?” Chàng trai đầu húi cua hơi không dám tin.

“Giàu có? Không chỉ là giàu có bình thường đâu, số dư lần trước của người ta đã là con số này rồi!” Anh Mã giơ một ngón tay ra.

“Một ngàn vạn?”

“Ít quá!”

Sắc mặt của chàng trai đầu húi cua lập tức thay đổi: “Một… một trăm triệu?”

“Vẫn còn ít!”

Điếu thuốc trong miệng chàng trai đầu húi cua rơi xuống đất.

“Một tỷ?”

Anh Mã gật gật đầu.

“Mẹ nó, đầu năm nay người có nhiều tiền như vậy không phải là người bình thường đâu!”

“Không chỉ như vậy, lần trước tôi vô tình nghe thấy chủ nhiệm tiết lộ, cứ cách một khoảng thời gian, trong tài khoản của anh Phương đều sẽ có một khoản tiền chuyển vào, cho đến bây giờ, số dư cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không rõ!”

Lưng của chàng trai đầu húi cua đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, may mà lúc nãy anh Mã cản mình lại, nếu đắc tội với tên nhóc đó, vậy thì thật sự không gánh nổi!

Đừng nói đến những việc khác, nếu cấp cao của ngân hàng vì để lấy lòng Phương Dạ mà quẹt đại một khoản nợ cho anh ta cũng đủ để anh ta sống dở chết dở rồi.

Mặc dù trông có vẻ công ty nhỏ của anh ta có dòng tiền rất lớn, nhưng một khi tiền vốn bị đứt đoạn, chỉ cần ba ngày là sẽ lập tức quay lại hình dạng ban đầu!

“Anh khuyên cậu một câu, sau này đừng có hùng hổ xem thường người khác, trên đời này còn có rất nhiều người giàu có hơn cậu, anh Phương xem như là dễ nói chuyện rồi, nếu không phải nể tình là đồng hương với cậu, tôi cũng lười cứu cậu!”

“Anh Mã, lần này thật sự rất cảm ơn anh, tối nay tôi mời, hai chúng ta uống một chầu…”

Đang nói, Phương Dạ đột nhiên đi ra.

Anh Mã vội vàng ném điếu thuốc đi, sau đó thản nhiên đứng cách chàng trai đầu húi cua ra một khoảng.

“Anh Phương, việc của anh giải quyết xong nhanh vậy sao?”

“Ừm, chỉ có mấy ngàn vạn thôi, chuyện nhỏ.”

Khóe miệng của chàng trai đầu húi cua co rút.
Mấy ngàn vạn mà gọi là chuyện nhỏ, nếu không phải lúc nãy anh Mã đã tiết lộ sự thật với anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cho rằng Phương Dạ đang khoác lác.

Chàng trai đầu húi cua nghĩ lại mà thấy sợ, vội vàng kính cẩn lễ phép đưa danh thiếp qua: “Anh Phương, tôi họ Mạc, có làm ăn nhỏ, Lúc nãy là do tôi có mắt như mù, anh rộng lượng đừng tính toán với kẻ hèn này, đừng để trong lòng nhé!”

Phương Dạ không nói gì mà chỉ cười cười, nhận lấy danh thiếp rồi tiện tay bỏ vào túi, sau đó đạp chiếc xe điện nhỏ rời đi.

Hôm nay tự nhiên kiếm được mấy ngàn vạn từ người giàu nhất Hoa Hải, tâm trạng của anh vô cùng tốt, thậm chí còn huýt sáo trên đường về.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, vui quá dễ hoá buồn, Ở trong con hẻm nhỏ cách khu thương mại không đến một trăm mét, đột nhiên có một chiếc xe điện phóng ra từ phía đối diện Phương Dạ.
Người lái xe là một em gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, sau khi nhìn thấy Phương Dạ thì cô ta cực kỳ hoảng sợ, lớn tiếng hét lên: “Mau tránh ra, thắng xe của tôi hư rồi!”
Bởi vì con hẻm này có một sườn dốc, nên vốn dĩ cô ta không thể dừng lại được, mà ngược lại tốc độ còn ngày càng nhanh hơn!
Phương Dạ đang ở giữa con hẻm, muốn tránh cũng không có chỗ tránh, nhưng anh nghĩ con hẻm này cũng khá rộng, dựa vào kỹ thuật của mình để tránh qua một bên chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tóc đuôi ngựa nhìn thấy Phương Dạ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, hơn nữa đã sắp đụng nhau rồi, chỉ đành lớn tiếng nói: “Anh qua bên trái, tôi qua bên phải!”
“Được!”
Tình hình nguy cấp, Phương Dạ cũng không kịp nghĩ câu này của cô ta có vấn đề, mau chóng bẻ tay lái qua bên trái, hai người lập tức nằm trên cùng một đường thẳng!
Em gái cảm thấy không đúng, tức tối nói: “Sai rồi sai rồi, anh qua bên phải, tôi qua bên trái!”
“Ừ ừ!”
Một giây sau, hai chiếc xe cùng ngay ngắn di chuyển về phía bên kia, tiếp tục ở cùng trên một đường thẳng.
Nhìn thấy hai bên sắp đụng vào nhau, Phương Dạ cảm thấy không hay, mau chóng bẻ tay lái, em gái cũng có động tác này gần như cùng lúc!
Vào lúc cuối cùng, em gái hét to: “Anh đừng nhúc nhích nữa!”
Phương Dạ vô thức kéo phanh xe, sau đó trơ mắt nhìn em gái cũng không bẻ tay lái, nửa giây sao, hai người trực tiếp đụng vào nhau…
Hai người không dễ gì mới bò dậy, Phương Dạ đã bị em gái làm cho tức chết, anh mẹ nó vất vả né tránh cả buổi, không ngờ đến cuối cùng vẫn trốn không thoát!
“Người đẹp, lúc nãy cô rốt cuộc có ý gì, thì ra cuối cùng cô bảo tôi đừng nhúc nhích là sợ nhắm không chuẩn à?”
Xì xì!
Mặc dù Trâu Lệ Lệ ngã rất đau, nhưng bỗng chốc bị câu nói này của anh chọc cho bật cười.
Cô ta vừa nhíu mày vừa không nhịn được cười, nói: “Xin lỗi nhé, tôi thật sự không cố ý, tôi cũng bị đụng rất đau, anh nhìn xem, đầu gối tôi cũng rách da rồi này!”
Trâu Lệ Lệ vén váy xếp nếp của mình lên, trên đầu gối trắng mịn quả nhiên có vết thương.
“Thôi đi thôi đi, dù sao tôi cũng da dày thịt béo té không sao.” Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của đối phương, Phương Dạ cũng chẳng tức nổi nữa, chỉ đành rộng lượng phất phất tay: “May mà cô gặp phải tôi, lỡ gặp phải ông cụ hoặc bà cụ nào thì gay go rồi, bị cô đụng một cái, có lẽ đến xương cũng rời ra luôn.”
Trâu Lệ Lệ nghĩ lại mà thấy sợ, lè lè lưỡi, sau đó dựng chiếc xe điện nhỏ của Phương Dạ dậy trước.
Hình như xe điện của cô ta không có việc gì, nhưng bánh xe trước của Phương Dạ đã hơi biến dạng rồi.
“Thật ngại quá, tôi sẽ đền cho anh!”
“Chỉ là một bánh xe thôi mà, đâu phải chuyện gì lớn, không cần đền đâu!” Phương Dạ rộng lượng nói.
“Không được, là tôi làm hư, nhất định phải đền!” Trâu Lệ Lệ lấy điện thoại của mình ra: “Chúng ta add wechat đi, anh sửa xe xong thì gửi hoá đơn cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
Phương Dạ bất lực: “Vậy được rồi, nhưng tôi khuyên cô cũng nên đi sửa lại thắng xe đi, còn lái nữa sẽ rất dễ xảy ra chuyện, nếu lúc nãy tôi mà lái xe hơi thì cô xong đời rồi.”
Trâu Lệ Lệ cười khổ nói: “Tôi đến khu thương mại Kim Đỉnh tìm việc, không quen thuộc chỗ này lắm, không biết ở đâu sửa xe điện.”
“Cách đây không xa, tôi đưa cô đi.”
“Được, cảm ơn anh nhé!”

Chương 163:
Hai người đẩy xe điện ra khỏi con hẻm nhỏ, sau đó đi vào một tiệm sửa xe ở đầu con phố.
Lúc thợ sửa xe đang cặm cụi làm việc, bọn họ ngồi ở cửa ra vào trò chuyện giết thời gian, Trâu Lệ Lệ còn mời Phương Dạ ăn một que kem.
Qua cuộc trò chuyện, Phương Dạ biết được đối phương mới vừa tới Hoa Hải không lâu, hiện tại đang ở nhà của bạn học, hôm nay cố tình đi kiếm việc làm.
Bởi vì bạn học kia vốn dĩ ở cùng với bạn trai, nay lại có thêm cô vào ở dĩ nhiên là có nhiều chỗ bất tiện. Cho nên cô mới muốn nhanh chóng tìm được việc làm rồi dọn ra riêng, tránh để bạn mình khó xử.
Phương Dạ thấy cô ta là một cô gái rất nhu mì, không nhịn được hỏi: "Quán trà sữa của tôi đang chuẩn bị tu sửa lại để mở rộng hơn, nếu như cô không chê thì có thể cùng tôi tới đó thử một lần."
"Thật sao? Vậy thật sự cám ơn anh!" Trâu Lệ Lệ lập tức hớn hở nói.
Xe đã sửa xong, cô ta giành phần trả tiền. Dù sao thì cũng không có bao nhiêu, Phương Dạ cũng để người kia trả.
Sau khi trở về cửa hàng trà sữa, Phương Dạ nói rõ mọi chuyện với Hạ Vi, người kia nghe xong lập tức đồng ý.
"Cô em gái nhỏ, nếu như cô không sợ cực thì có thể làm luôn hai chức vụ là thu ngân và phục vụ, sao hả? Tôi sẽ tăng thêm lương cho cô."
Viết gì đó
"Không thành vấn đề, tôi không sợ cực, cám ơn bà chủ!"
Phương Dạ nhỏ giọng nói: "Chị Vi, tới lúc cửa hàng được mở rộng, có một hai người phục vụ chắc không đủ đâu nhỉ?"
Hạ Vi thở dài nói: "Tôi không dám liều lĩnh, dù sao chỗ chúng ta cũng không phải là quá đông đúc, cứ đợi tới đó xem thử chuyện làm ăn như nào đã rồi tính sau."
"Không phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao, hôm nay tôi kiếm được chút lợi nhuận, chuyển cho chị thêm một trăm vạn nữa đủ không?"
Vốn dĩ Phương Dạ định nói một ngàn vạn, nhưng cảm thấy quán trà sữa này cũng không cần dùng đến nhiều tiền như vậy, cho nên đổi lại thành một trăm vạn.
"Kiếm được chút lợi nhuận?" Hạ Vi nhìn Phương Dạ với ánh mắt cổ quái: "Lợi nhuận gì mà có thể nhiều như vậy, cậu làm trai bao hả?"
"Dù sao thì không phải là trai bao, chị đừng hỏi tôi cụ thể, chỉ biết là tôi có thể đảm bảo, tiền này hoàn toàn là tiền chân chính, đàng hoàng."
"Được rồi, tôi tin cậu." Hạ Vi cười nói: "Có hai trăm vạn của cậu thì tôi có thể đi bước lớn được rồi. Tôi muốn cải tạo quán Vi Vi thích trà này thành quán trà sữa độc nhất vô nhị ở Hoa Hải."
"Chị cứ thỏa sức sáng tạo, không đủ tiền thì cứ nói với tôi." Phương Dạ chính là thích kiểu phụ nữ tràn đầy nhiệt huyết như này.
"Vậy chiếu theo tỉ lệ, tôi cũng có một phần ba cổ phần là được rồi."
"Không được, chiếu theo trước đó là một nửa, nếu không tôi sẽ rút vốn."
"Được được, một nửa thì một nửa."
Trong lúc bọn họ đang bàn chuyện về quán trà sữa trong tương lai, Trâu Lệ Lệ ngồi bên đây mỉm cười nhìn tới, ánh mắt cũng thoáng nhìn thấy chú Đạt đang bận bịu ở kia.
Có số tiền lớn của Phương Dạ chuyển vào, cộng thêm sự giúp đỡ thầm lặng của vật liệu Kim Đỉnh, cửa hàng đã nhanh chóng sửa chữa lại. Phương Dạ cũng nhận được điện thoại của cha mẹ, báo tin rằng cậu của anh sắp kết hôn rồi.
Cậu của Phương Dạ họ Phạm tên Nam, là con trai duy nhất của nhà họ Phạm, vì thế nên từ lúc sinh ra đã nhận được hết mọi sự yêu thương. Ông bà ngoại của Phương Dạ dường như là rất mực kỳ vọng vào người con trai này, ba chị em Phạm Ngọc Lan cũng chịu sự ảnh hưởng đó nên hiển nhiên phải bảo bọc em trai.
Từ sau khi ông bà ngoại qua đời, Phạm Nam trở thành khách quen của nhà họ Phương, dĩ nhiên bình thường là tới đó để vay tiền.
Tuy nói là vay, nhưng ông ta trước giờ lại chưa hề trả một đồng nào. Hơn nữa, nợ ngày càng chồng chất, vì thế mà Phương Dạ rất khó chịu, tự mình nắm hết tất cả tài chính trong nhà.
Phạm Nam lớn hơn Phương Dạ tầm tám, chín tuổi. Sau khi học xong cấp 3 thì ru rú trong huyện được vài năm, rồi ba mẹ qua đời không thể ăn bám được nữa, chỉ có thể đàng hoàng đi kiếm việc làm. Sau đó lại vì cãi nhau với cấp trên nên từ chức, về sau lại trở về dáng vẻ của một tên đầu đường xó chợ, suốt ngày ăn nhậu, trộm gà bắt chó, ngoại trừ gây chuyện ra thì chẳng biết làm gì cả.
Dựa vào nguồn tiếp tế của ba người chị gái, cuộc sống của Phạm Nam trụ được qua từng ngày đã là tốt lắm rồi. Nhưng từ sau khi có bạn gái, chi phí tiêu dùng lại nhiều hơn một chút, cũng rất chịu khó vay tiền.
Hai người em gái của Phạm Ngọc Lan không chịu nổi áp lực đó, chỉ có thể cắt đi nguồn tiếp tế cho ông ta. Mà Phạm Ngọc Lan cũng bị hạn chế về việc quản tài chính trong nhà, cho nên cuộc sống của Phạm Nam càng lúc càng khốn khó.
Trước đó Phương Dạ cũng đã gặp bạn gái của cậu mình là Hà Dĩnh một lần rồi, ấn tượng đầu tiên chính là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cũng không biết nhìn trúng điểm nào của Phạm Nam mà lại cam tâm tình nguyện yêu một tên lưu manh không có công ăn việc làm này.
Lần này muốn mở công ty chính là chủ ý của Hà Dĩnh, hơn nữa tiền cũng là cô ta mượn của ba mẹ mình. Không ngờ lại kiếm được lợi nhuận lớn, Phạm Nam cũng một bước lên mây, mỗi ngày đều mặc âu phục đeo caravat, còn lái chiếc BMW hàng hiệu. Ông ta chính là một doanh nhân thành đạt ở cái huyện Lê nhỏ này, mọi người ai cũng gọi ông ta là ông chủ Phạm.
Phạm Nam không có quên mấy chị gái của mình, thường xuyên mua quà rồi đích thân mang tới cửa biếu các chị, còn chi tiền cho các chị đi du lịch. Cuối cùng khiến cho ba người anh rể vô cùng hài lòng, đối với chuyện chi tiền gia nhập cổ phần cũng không phản đối gì nữa.
Dĩ nhiên, những thứ này là từ trong miệng Phạm Ngọc Lan, mẹ của Phương Dạ nói, chứ anh đã mấy tháng rồi không có gặp mặt cậu mình.
Nếu như Phạm Nam đám cưới, phận là cháu trai như Phương Dạ cũng không cần lái xe bạc tỷ quay về mà chèn ép cậu mình, cho nên anh lựa chọn ngồi xe điện vừa nhanh vừa tiện lợi, quay trở về huyện Lê vào hai ngày trước khi tổ chức hôn lễ.
Sở dĩ Phương Dạ về trước hai ngày chính là vì muốn mua cho cha mình chiếc xe mới, đây chính là chiếc xe đầu tiên trong đời Phương Vân, dĩ nhiên ông ấy muốn cho con trai của mình tư vấn, như vậy mới gọi là phép tắc chứ!
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà một buổi tối, sáng hôm sau, một nhà ba người họ đã ra khỏi cửa.
Huyện Lê này cũng không có cửa hàng 4s, cho nên bọn họ phải đi tới thành phố Thạch Môn gần đây, đó là nơi mà Phương Dạ học cấp ba, cũng là quê hương mà Thẩm Nghiên Nhi đã lớn lên.
Ngồi trên tuyến xe chạy tới Thạch Môn, Phương Vân một mặt hào hứng bàn chuyện mua xe.
Cộng thêm tiền thưởng trước đó Phương Dạ có được, tiền mua xe dự đoán đã đạt mười sáu vạn, đủ để mua một chiếc xe hàng ngoại rồi. Nhưng mà Phương Vân vẫn quyết định ủng hộ hàng nội địa, cho nên dời mục tiêu lên mấy hãng xe ở trong nước.
Trải qua một đợt nghiên cứu, ông ấy khá là hài lòng với chiếc CS75, xe ô tô của hãng Trường An vẫn luôn rất đảm bảo về chất lượng. Mặc dù không sánh được với chiếc Land Cruiser của bác hai, nhưng cũng có danh tiếng ở cái huyện Lê này.
Mẹ thì lại không quá hứng thú với xe, Phương Dạ dĩ nhiên là tán thành với ý kiến của cha mình. Dù sao cũng chỉ hơn mười vạn mà thôi, cứ để cho ông ấy luyện tay lái một chút, đợi tới khi thời cơ chín muồi sẽ đổi thành xe benz big G cũng không muộn.
Sau khi tới thành phố Thạch Môn, Phương Vân phóng khoáng gọi một chiếc taxi, cả nhà cùng nhau đi tới phố ô tô lớn nhất.
Thành phố Thạch Môn sầm uất không thua gì thành phố Bạch Thủy, cho nên độ sầm uất của phố ô tô cũng không thể nào so được với Hoa Hải. Phương Vân dắt vợ con đi dạo một vòng bên trong, sau đó mới tiến vào trong cửa hàng 4s Trường An.
Mới vừa tiến vào sảnh lớn, một nữ nhân viên kinh doanh dáng người thướt tha nhanh chân chạy tới tiếp đón, ngọt giọng nói: "Xin chào quý khách, quý khách muốn xem thử mẫu xe Trường An nào ạ?"
Đôi chân mang vớ đen thon dài, váy ngắn phía trên suýt chút đã không bao phủ được cặp mông đầy đặn.
Nhìn thấy ánh mắt của chồng sáng rực, Phạm Ngọc Lan thầm mắng thứ lẳng lơ, sau đó duỗi tay véo mạnh một phát bên hông của Phương Vân.
"Úi!"
Ngay lập tức, một nửa cửa hàng 4s đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Phương Vân.



Chương 164:
Phương Dạ nhìn thấy, muốn cười nhưng lại cố nén. Phương Vân sau khi thét lên xong lại chuyển qua dè chừng, mặt nghiêm túc nói: "Cô à, tôi muốn xem chiếc CS75."
Nữ nhân viên kinh doanh khẽ mỉm cười đáp: "Trong cửa hàng cũng vừa hay có một mẫu mới ra năm nay, có một bản plus rất đắt khách, tôi dắt quý khách tới xem thử."
"Được, mời dẫn đường."
Lúc cả nhà ba người đi nhanh vào trong nhìn xe, phía ngoài cửa có một tên đàn ông bụng phệ dắt theo một cô gái trang điểm đậm đi vào trong.
Hoàng Bội Di nũng nịu nói: "Anh yêu, không phải nói mua cho em xe vezel sao, sao lại chạy tới cửa hàng này làm gì?"
Tề Kiến Quốc cười nói: "Đã tới rồi, vào xem thử cũng đâu có mất mát gì."
Hoàng Bội Di mếu máo nói: "Vậy chỉ nhìn một chút thôi đó, em không muốn lái xe nội địa trên đường đâu, bạn bè của em sẽ cười em chết mất!"
"Thực ra xe nội địa bây giờ cũng tốt lắm mà, kiểu dáng cũng rất đẹp..."
"Em mặc kệ, dù sao em cũng chỉ muốn xe vezel thôi!"
"Được được được, bây giờ anh sẽ dắt đi mua." Tề Kiến Quốc không ngăn bạn gái được, vừa định dắt cô ta rời đi lại thoáng nhìn thấy mấy bóng người đang ở trong đại sảnh, ánh mắt lập tức sáng lên nói.
"Chờ đã."
"Anh yêu, lại làm sao thế?"
"Gặp mặt bạn học cũ và tình địch lúc trước của anh, đi qua chào hỏi đi, tiện thể để em có cơ hội làm anh nở mày nở mặt. Nhớ phải xỉ vả họ nhiều vào, lanh lợi một chút, có biết chưa?"
Hoàng Bội Di cười híp mắt: "Hóa ra người phụ nữ trung niên đó là người yêu cũ của anh à? Không thành vấn đề, chuyện như thế là sở trường của em mà!"
Tề Kiến Quốc sửa soạn lại quần áo, sau đó kéo tay cô bạn gái đi về phía cả nhà Phương Vân.
"Con trai, con thấy chiếc xe này như nào?"
Sau khi được nữ nhân viên kinh doanh miệng mồm lanh lẹ giới thiệu xong, Phương Vân cảm thấy rất có hứng thú với chiếc CS75 bản plus này.
"Cũng được, khung xe cũng đủ cao, không gian cũng rộng rãi."
Phạm Ngọc Lan bỗng nói: "Nhưng mà giá của chiếc xe này gần mười lăm vạn, có phải là hơi mắc hay không?"
Nữ nhân viên kinh doanh mỉm cười nói: "Thưa bà, đây chính là bản kết hợp đỉnh cao, công năng cũng đầy đủ, nhất định rất xứng với cái giá này. Hơn nữa, gia đình cũng có thể trả góp ạ, chỉ cần cọc đủ ba phần mười tổng giá tiền thì được rồi, thời gian trả góp là từ ba năm hoặc năm năm, vốn dĩ không có vấn đề gì đâu ạ!"
Phương Vân vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, trả góp sẽ tăng thêm mấy vạn nữa, chúng tôi mua một lần là được rồi."
Phương Dạ cũng khuyên: "Mẹ, cha nói đúng đó, tránh đẻ thêm lãi."
Phạm Ngọc Lan còn hơi do dự muốn mở miệng, phía sau lại truyền tới giọng nói của Tề Kiến Quốc.
"Uầy, bạn học cũ, hóa ra bà cũng tới đây mua xe à?"
Ba người phía này cùng quay đầu nhìn lại, Phạm Ngọc Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
"Ông là... Tề Kiến Quốc?"
Sau khi nghe được cái tên này, vẻ mặt của Phương Vân lại trở nên khó chịu mấy phần.
Phương Dạ lặng lẽ hỏi: "Cha, cha sao vậy, không vui hả?"
Phương Vân đáp: "Ông ta là bại tướng dưới tay cha đó."
"Cái gì mà bại tướng?"
"Theo đuổi mẹ con."
Hóa ra là vậy.
Phương Dạ hiểu ra, hóa ra đây là tình địch cũ của cha mình.
Cũng may là cha thắng, nếu không thì mình cũng sẽ không tới được với thế giới tươi đẹp này rồi, may mắn thật.
"Anh yêu, mấy người này là ai vậy? Anh không giới thiệu với em sao?" Hoàng Bội Di cười duyên nói.
Phương Dạ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn tuổi tác của cô gái này hẳn cũng cỡ anh, trên mặt lại trang điểm rất đậm. Môi đỏ đến mức chói mắt, mà lớp phấn trên mặt kia lại dày đến độ có thể mang ra bôi lên tường được rồi.
Tề Kiến Quốc khẽ mỉm cười: "Đây chính là bạn học cũ của anh, bà Phạm. Còn đây là chồng của bà ấy, ông Phương. Cậu thanh niên này là..."
Phạm Ngọc Lan nói: "Đây là con trai tôi, Phương Dạ."
"Chậc chậc chậc, không ngờ con trai của bà đã lớn vậy rồi à!" Tề Kiến Quốc ôm lấy Hoàng Bội Di, cười nói: "Đây chính là bạn gái của tôi, Hoàng Bội Di. Mới tốt nghiệp đại học được hai năm, đang đi làm ở thành phố Thạch Môn."
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan cùng trừng mắt nhìn nhau, tốt nghiệp đại học được hai năm, như vậy không phải là nhỏ tuổi hơn Tề Kiến Quốc rất nhiều sao?
Tề Kiến Quốc ưỡn bụng phệ lên, cười nói: "Ngọc Lan, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?"
"Cũng được, không có gì phiền lòng." Phạm Ngọc Lan nói: "Đúng rồi, lúc trước không phải ông đã đảm nhận chức vụ của cha ông vào trong cục điện lực sao? Nhìn cách ăn mặc của ông bây giờ, hẳn là cuộc sống cũng ổn lắm nhỉ?"
Đối với người bình thường mà nói, có thể vào được cơ quan nhà nước là một nghề nghiệp đáng mơ ước, chí ít đời này cũng không lo chuyện cơm ăn áo mặc nữa.
"Ba năm nước đã không làm nữa, chút tiền lương đó làm sao đủ cho tôi tiêu chứ?" Tề Kiến Quốc hòi hợt nói: "Tôi có mở một cửa tiệm vật liệu xây dựng trong huyện, một tháng cũng tùy tiện kiếm được mười mấy vạn, không nhiều hơn lúc đi làm sao?"
Phạm Ngọc Lan trợn tròn mắt: "Một tháng mười mấy vạn? Chẳng phải tiền lời một năm sẽ là một trăm mấy vạn sao, lợi hại vậy à?"
Sắc mặt của Phương Vân càng lúc càng u ám, chính là kiểu bạn còng lưng ra làm hơn người ta gấp mấy lần mới kiếm được bốn, năm vạn. Vậy mà tiền của cả hai vợ chồng cộng lại cả một năm còn không bằng nửa tháng tiền lời của người ta nữa.1
Tề Kiến Quốc vô cùng hài lòng với phản ứng của hai người trước mặt, ông ta giả vờ thở dài: "Ngọc Lan à, đáng tiếc năm đó bà từ chối tôi, nếu không thì..."
Ông ta cố ý nói tới đó lại ngưng, nhưng mà cũng đã đủ khiến cả đám người ở đây hiểu được cả ý.
Dựa theo suy nghĩ của Tề Kiến Quốc, Phạm Ngọc Lan bây giờ nhất định là rất hối hận vì đã từ chối ông ta, hận không thể quay ngược lại thời gian, nếu vậy đã lập tức trở thành bà chủ cửa tiệm vật liệu xây dựng.
Nhưng mà đáng tiếc, thời gian không thể quay lại được nữa, Phạm Ngọc Lan đã là đóa hoa tàn rồi. Mặc dù bản thân mình cũng đang phát tướng, nhưng mà chỉ cần có tiền thì có thiếu gì mấy cô em xinh đẹp tới vây quanh ông ta chứ. Có kết hôn hay không là một chuyện, trước mắt cứ tận hưởng lạc thú là được rồi!
Tề Kiến Quốc nhìn tình địch năm đó của mình, trong lòng mừng thầm không dứt.
Phương Vân à Phương Vân, ông không ngờ tới đúng không. Mặc dù trước đây tôi thua ông, nhưng mà bây giờ tôi mới thật sự là người thắng trong đường đời, ngưỡng mộ không? Đố kị không? Ghen ghét không?
Nữ nhân viên kinh doanh đứng bên cạnh nghe hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói: "Quý khách, ông có ưng xe này không ạ?"
Phương Vân nhanh chóng gật đầu: "Ưng, dĩ nhiên là ưng rồi."
Tề Kiến Quốc cười ha hả: "Ông Phương à, xem ra ông cũng biết tự lượng sức lắm nha, tiền lương của mình không cao cho nên mới mua xe nội địa."
Phương Vân tối sầm mặt: "Tôi muốn mua xe gì thì mua xe đó, chuyện này có liên gì tới ông chứ?"
"Dĩ nhiên là không có liên quan gì tôi cả, chỉ là tôi thấy tiếc cho Ngọc Lan thôi." Tề Kiến Quốc giả mù sa mưa mà nói: "Dù sao Ngọc Lan năm đó cũng là hoa khôi của trường, đáng tiếc không có mắt nhìn, nếu không thì bây giờ đã là một quý bà sang trọng rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Nhìn thấy đối phương lại bắt đầu châm chọc cha mẹ mình, Phương Dạ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Có gì mà đáng tiếc, chí ít thì mẹ của tôi bây giờ không cần phải thoa trét thứ gì lên mặt đến mức giống hệt cái đít khỉ. May là hôm nay không phải rằm tháng bảy, nếu không chỉ e là đến cả quỷ gặp cũng sợ."
Phạm Ngọc Lan và Phương Vân nghe được câu này lại bật cười thành tiếng, mà nữ nhân viên kinh doanh cũng bị chột dạ.
Hoàng Bội Di lập tức biến sắc: "Anh, anh nói ai là khỉ?"


Chương 165:
“Ở đây ai giống khỉ thì tôi nói người đó đấy.” Tình tình của Phương Dạ vốn nóng nảy, tất nhiên cũng chẳng nể nang gì cô ta.
“Anh…” Hoàng Bội Di tức đến mức lớp phấn trang điểm trên mặt cũng sắp rơi xuống đất: “Anh yêu, anh nhìn tên này nói chuyện kìa, thật là kinh người quá đáng mà!”
Tề Kiến Quốc thấy bạn gái bé nhỏ của mình bị người khác bắt nạt thì sắc mặt cũng âm trầm, nói: “Họ Phương kia, ông mau dạy dỗ lại con trai của mình đi, cậu ta chẳng có chút phép tắc nào hay sao?”
Phương Vân còn chưa nói gì thì Phạm Ngọc Lan đã nóng nảy giành lời: “Tề Kiến Quốc, ông nói con trai nhà ai không có phép tắc đấy?”
Hoàng Bội Di cười lạnh nói: “Đương nhiên là nói con trai của bà, vậy mà còn cần phải hỏi lại sao?”
“Con khỉ đột như cô có tư cách gì nói kia trai tôi thế này thế kia, cô có tin tôi xé nát miệng cô không hả?”
“Tới đây, ai sợ ai chứ…”
Ba người đàn ông thấy hai người phụ nữ sắp lao vào đánh nhau đến nơi thì biết tình thế không ổn rồi, bọn họ nhanh chóng chạy đến cản hai người lại.
“Vợ à, bà bình tĩnh lại đi, đừng chấp nhặt với bọn trẻ con này, bọn chúng vẫn còn chưa trưởng thành mà!”
“Bảo bối đừng nóng giận, mắng vài câu là được rồi, đánh nhau với bọn nghèo hèn này chỉ tổ làm bản thân mất thể diện thôi…”
Phương Vân không hề để ý tới hai người Tề Kiến Quốc, xoay người nói với nữ nhân viên kinh doanh bên cạnh: “Cô gái à, tôi quyết định mua chiếc xe này.”
Nữ nhân viên kinh doanh lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, không uổng công cô ta đứng nhìn bọn họ cãi nhau cả buổi…
“Quý khách, ngài muốn trả tiền theo kỳ sao?”
Phương Vân còn chưa nói gì, Hoàng Bội Di đã nói giọng cạnh khoé: “Mua một chiếc xe sản xuất trong nước mà còn phải chia kỳ ra trả? Anh yêu nói quả nhiên không sai, bọn nghèo hèn thì cả đời cũng nghèo hèn như vậy thôi!”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi trả tiền theo kỳ?” Phương Vân liếc xéo cô ta: “Cô gái, chúng tôi trả tiền một lần, cô đem hợp đồng mua xe đến đây đi.”
“Thì ra là trả hết một lần à…” Nữ nhân viên kinh doanh thấy hơi suy sụp suy sụp, nếu khách trả tiền hết một lần, thì tiền trích phần trăm hoa hồng của cô ta cũng ít đi rồi.
“Ông xã à…” Phạm Ngọc Lan một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng.
“Đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi, chúng ta trả hết một lần đi!” Phương Vân ngắt lời bà ấy.
“Mẹ, ba quyết định không sai, không phải chỉ mười mấy vạn sao, trả hết một lần tốt hơn, đỡ mắc công mỗi tháng phải đến trả tiền góp, vậy thì cũng phiền phức quá đi?” Phương Dạ cũng khuyên giải bà ấy.
“Cũng chỉ mười mấy vạn? Nói cũng thật nhẹ nhàng đấy.” Hoàng Bội Di cười lạnh nói: “Không phải là lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm ra trả đấy chứ?”
Tề Kiến Quốc tiếp lời cô ta, nói: “Tất nhiên là vậy rồi, tiền lương trung bình ở huyện Lê cũng chỉ khoảng ba bốn ngàn tệ, tiết kiệm được mười mấy vạn cũng đã xem như không tồi rồi!”
“Cho dù mua xe trả hết một lần thì tiền bảo dưỡng sau này cũng rất chật vật đấy.”
“Ài, người ta thích phồng má giả làm người mập, anh bận tâm nhiều như vậy làm gì…”
Hai người đó đứng bên cạnh kẻ xướng người hoạ, một nhà ba người Phương Dạ chỉ xem bọn họ như không khí, Phương Vân đeo kính viễn thì lên xem hợp đồng mua xe đã được mang đến.
Khi ông ấy thấy hợp đồng đã ổn thỏa thì lấy một tấm thẻ ngân hàng ra: “Cô gái à, cô quét thẻ đi.”
Hoàng Bội Di cảm thấy không thú vị nữa nên cô ta dứt khoát nũng nịu, nói: “Anh yêu, chúng ta đứng đây cũng chẳng có ý nghĩa gì hay là chúng ta đi xem mấy chiếc xe khác đi?”
“Được, chúng ta đi thôi.”
Người ta không để ý tới nên Tề Kiến Quốc cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, anh ta đang định dẫn bạn gái rời khỏi thì đột nhiên nghe nữ nhân viên kinh doanh nói: “Thực xin lỗi quý khách, hình như số dư trong thẻ không đủ.”
“Không đủ?” Phương Vân nghi hoặc nói, “Không thể nào, rõ ràng trong thẻ còn mười sáu vạn, mấy ngày trước tôi còn đến ngân hàng xác nhận lại rồi!”
Lúc ông ấy nói lời này thì sắc mặt của Phạm Ngọc Lan rõ ràng có hơi mất tự nhiên nhưng hai cha con lại không thấy được, nhưng Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di đứng gần đó thì lại chú ý đến.
Ha ha ha, thì ra vẫn còn trò hay để xem!
Hai người lập tức dừng bước chân.
Nữ nhân viên kinh doanh thấy Phương Vân nói rõ ràng như vậy, đành phải nói: “Vậy sao, vậy có thể là máy bị lỗi, hay để tôi quẹt lại một lần nữa?”
Phương Vân gật đầu: “Được, cô quét mạnh một chút, có thể tấm thẻ ngân hàng này của tôi hơi cũ.”
Hoàng Bội Di cười nhạo nói: “Không có tiền chính là không có tiền, quét mạnh hơn nữa thì cũng không quét ra tiền được!”
Tề Kiến Quốc cố ý nói: “Bảo bối, em nói gì vậy, tiền của cả nhà ba người bọn họ đều ở đây, sao có thể chỉ mười mấy vạn mà cũng không có được?”
“Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng đã bị ai tiêu hết rồi…”
Phạm Ngọc Lan nghe hai người bọn họ trêu chọc thì mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
“Thực xin lỗi quý khách, máy vẫn hiển thị là số dư không đủ.” Nữ nhân viên sau khi quét lại một lần nữa thì kết quả vẫn là giống như cũ: “Ngài có thể đổi thẻ khác được không?”
“Tôi chỉ có một tấm thẻ ngân hàng này thôi, làm sao đổi được?” Phương Vân đen mặt nói.
Ha ha ha ha ha!
Tề Kiến Quốc và Hoàng Bội Di nghe ông ấy nói vậy thì đồng thời cười ha hả.
Phương Dạ hỏi dò: “Ba, ba có nhớ lầm hay không?”
Phương Vân buồn rầu nói: “Không đâu, trí nhớ của ba không kém như vậy đâu, trong thẻ thật sự có mười sáu vạn lẻ 500 tệ, ba nhớ rất rõ ràng còn chụp lại cả hình nữa, con xem đi!”
Ông ấy lấy điện thoại ra mở hình ảnh chụp số dư ra, trên màn hình ATM quả nhiên là con số này.
Phương Dạ lặng lẽ nói: “Ba, có phải mẹ đã rút tiền ra không?”
Phương Vân lắc đầu: “Không có khả năng, bà ấy chỉ biết dùng sổ tiết kiệm, chưa chạm qua thẻ ATM lần nào!”
“Chúng ta tra thì sẽ biết thôi, ba đưa thẻ cho con đi.”
Phương Dạ tải ứng dụng của ngân hàng, sau đó đăng nhập vào tài khoản của ba, kết quả giao dịch lập tức hiển thị rõ ràng.
Khoảng mười một giờ tối hôm trước, có người rút mất mười bốn vạn qua chiếc thẻ ATM này…
“Tối hôm trước? Cậu con đến nhà tặng vịt quay, không phải là khi đó…” Hai cha con bỗng chốc hiểu rõ mọi chuyện, đồng thời quay đầu nhìn về phía Phạm Ngọc Lan.
Phạm Ngọc Lan ngượng ngùng cười: “Chuyện đó, em trai tôi nói cần tiền gấp để trả tiền hàng, cho nên tôi đã rút một ít tiền… cho nó mượn trước.”
“Bà xã ơi là bà xã, đây là tiền chúng ta để dành mua xe, tại sao bà cho hắn mượn mà lại không nói trước với tôi?” Phương Vân tức đến đấm ngực dừng chân, nói.
Phạm Ngọc Lan yếu ớt trả lời: “Em trai tôi nói hôm nay sẽ trả tiền lại, cho nên tôi không định nói với ông…”
Phương Dạ nghi hoặc nói: “Mẹ, không phải mẹ nói cậu kinh doanh rất đắt đỏ sao, hơn nữa ngày mai cậu sẽ kết hôn, sao lại đến tìm mẹ vay tiền?”
“Con trai à, cậu con chính vì làm ăn lớn nên vốn lưu động tạm thời bị thiếu hụt, em ấy là em trai ruột của mẹ, mẹ không giúp cậu con thì giúp ai đây?”
“Bà là đồ đàn bà phá của, bà khiến tôi tức chết rồi!”
“Ha ha ha ha, tôi đoán không sai mà, số tiền đó quả nhiên là toàn bộ gia sản của các người?” Tề Kiến Quốc cười đến chảy nước mắt, Hoàng Bội Di cũng cực kỳ mừng rỡ, hai người bọn họ hận không thể lấy hạt dưa ra, ngồi xuống hóng chuyện.
Phương Dạ nói: “Mẹ, không phải cậu nói hôm nay sẽ trả tiền sao, bây giờ cũng đã giữa trưa rồi, hay là mẹ gọi điện hỏi cậu thử xem?”
“Đúng vậy, mẹ gọi ngay!” Phạm Ngọc Lan như bừng tỉnh từ trong mộng, bà ấy nhanh chóng móc di động ra.
Nữ nhân viên kinh doanh bất đắc dĩ đành phải cầm POS cơ tiếp tục đứng chờ.
Điện thoại vang lên gần một phút mới có người nhận, một âm thanh lười biếng vang lên ở đầu dây bên kia.
“Alo? Ai vậy, mới sáng sớm tinh mơ đã gọi phá giấc ngủ của người ta?”
Hai cha con Phương Vân nhìn nhau, cũng đã sắp đến giờ ăn trưa rồi mà còn có thể kêu là sáng sớm tinh mơ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK