• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 177: Sao lại là đàn ông?
“Hả?”
Phương Dạ quay đầu nhìn, hình như người đẹp cao gầy trước mặt trông hơi quen mắt.
“Cô là…”
“Nhanh như vậy đã quên mất tôi rồi à?” Mặt Lâm Thiến có hơi thất vọng: “Lần trước mẹ tôi không cho anh mang đồ lên lầu, anh nhớ ra chưa?”
“À, cô là cô Lâm!” Trong chốc lát, Phương Dạ đã nhớ ra bác gái diễn viên khiến người khác dở khóc dở cười kia.
“Anh nhớ rồi đấy à?” Lâm Thiến cười khúc khích: “Lần trước anh còn lợi dụng tôi đấy!”
Phương Dạ cười ngại ngùng: “Đó chỉ là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ thôi, còn không phải là vì giúp cô giải vây sao…”
“Anh không cần chột dạ, tôi cũng đâu có trách anh.” Lâm Thiến mỉm cười: “Đúng rồi, anh đứng đây làm gì, đang đợi bạn gái anh đi toilet sao?”
“Đương nhiên là không phải.”
“Vậy anh đứng đây làm gì?”
Phương Dạ do dự nói: “À… nếu tôi nói tôi vào để đưa đồ, cô có tin không?”

Miệng của Lâm Thiến há thành hình chữ O đáng yêu: “Không phải chứ, vào nhà vệ sinh nữ đưa đồ?”

Phương Dạ tỏ vẻ bất lực: “Suỵt! Cô nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe thấy là gay go đấy!”

Lâm Thiến cố ý nói: “Lén la lén lút như vậy, sao tôi cảm thấy đưa đồ là giả, nhìn trộm mới là thật thế?”
Sao ai cũng nói tôi nhìn trộm thế, chẳng lẽ anh đây trông rất giống biến thái sao?
Khách hàng này thật là lừa đảo, làm hỏng danh tiếng cả đời của mình!
“Cô tự mình vào xem đi là sẽ biết tôi có lừa cô hay không.”
Lâm Thiến tò mò đẩy cửa ra nhìn, đột nhiên cười đến ngả trước ngả sau, vui mừng hết biết.
“Shipper như anh thật là hay đấy, tôi thấy còn khoa trương hơn tiết mục trên mạng, ha ha ha ha, thật là cười chết tôi rồi!”
Phương Dạ đen mặt nói: “Cô đừng cười nữa, mau giúp tôi vào trong xem coi còn có người không!”
Lâm Thiến cười híp mắt nói: “Tôi có thể xem, nhưng tại sao anh không để tôi trực tiếp giúp anh đem vào trong?”
“Cô tưởng tôi không muốn à, vấn đề là cô em kia quá kỳ lạ, chỉ đích danh tôi vào đưa, tôi cũng rất cạn lời!”
“Còn có chuyện này sao?” Lâm Thiến cười ranh mãnh: “Không phải là cô em nào thầm thích anh, cố ý muốn xử anh ngay trong nhà vệ sinh chứ?”
“Chắc là… không đâu?” Phương Dạ nghĩ đến người đàn bà mập lúc nãy, đột nhiên bất giác rùng mình một cái.
Lâm Thiến gật gật đầu: “Được rồi, nể tình lần trước anh giải vây cho tôi, lần này tôi giúp anh vậy!”
Phương Dạ cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn cô nhiều, vậy làm phiền cô rồi!”

“Anh đợi đó, để tôi vào trong thám thính tình hình kẻ địch trước.”
Lâm Thiến đẩy cửa đi vào, không đến một phút đã đi ra.
“Ngoại trừ căn phòng cuối cùng có người thì không có ai cả, anh mau vào trong đi.”
“OK!”
Phương Dạ vui mừng khôn xiết, mau chóng cầm đồ xông vào.
Không nhìn thấy máng tiểu trong nhà vệ sinh, Phương Dạ thấp thỏm không chịu được. Anh lớn như vậy, tính ra thì chắc đây là lần thứ hai vào nhà vệ sinh nữ rồi.
Lúc học lớp hai, bởi vì anh nhỏ gầy, nên bị không ít bạn học nữ bắt nạt, trong đó có một lần bị ba cô nữ sinh kéo vào trong nhà vệ sinh nữ, nếu không phải vì anh la hét to bị giáo viên nữ nghe thấy, có lẽ đến quần anh cũng đã bị cởi ra rồi!
Vì vậy, lần đó là một trải nghiệm vô cùng đau thương, cho đến lúc học cấp hai, Phương Dạ vẫn thỉnh thoảng mơ thấy cảnh tượng đó, sau đó nửa đêm đầu đầy mồ hôi mà tỉnh dậy.
Lâm Thiến ở bên ngoài giúp anh canh chừng, anh nhanh chân đi đến căn phòng cuối cùng, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ.
“Xin chào, đồ và khăn giấy của cô đến rồi.”
“Người anh em, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Sau khi nghe thấy câu nói của khách hàng, Phương Dạ bỗng nhiên ngây ra.
Sao lại là giọng nam?
Sau khi mở cửa, một bàn tay nhanh chóng cầm đồ vào.

Anh nhìn rất rõ ràng, khung xương bàn tay có hơi lớn, vốn dĩ không giống tay của phụ nữ!
Đầu Phương Dạ đầy dấu chấm hỏi, tại sao tên này lại ở trong nhà vệ sinh nữ, chẳng lẽ anh ta mới thật sự là tên nhìn trộm?
Vào lúc Phương Dạ đang suy nghĩ xem có nên kéo anh ta ra ngoài để nhìn rõ hay không, người đàn bà mập lúc nãy đã đi từng bước lớn về phía nhà vệ sinh.
Lâm Thiến vội vàng ngăn chị ta lại: “Cô ơi, nhà vệ sinh đang dọn dẹp, làm phiền cô đi lên tầng ba đi.”
“Đang dọn dẹp, cô gạt ai đấy? Tôi vừa mới đi ra từ trong đó!” Người đàn bà mập liếc xéo Lâm Thiến một cái: “Tránh ra cho tôi, đừng tưởng tôi không biết cô là đồng loã, bây giờ tôi muốn vào trong đó bắt tên nhìn trộm!”
Lâm Thiến nghe thấy thì ngây ra: “Sao… sao cô biết trong đó có tên nhìn trộm?”
Cô gái mập cười lạnh nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi, bởi vì lúc nãy đã bị tôi bắt gặp một lần rồi, nhưng không bắt ngay tại trận, may mà tôi đã cảnh giác, trốn ở chỗ tối ôm cây đợi thỏ, quả nhiên một lát sau thấy cậu ta vòng trở lại!”
Lâm Thiến vội vàng giải thích: “À, chị gái à, thực ta chuyện không phải như cô nghĩ đâu, anh ấy là một shipper, vào nhà vệ sinh nữ là để đưa đồ thôi, chắc chắn không phải là để nhìn trộm đâu!”
“Cô tưởng tôi ngu à, một người đàn ông chạy đến nhà vệ sinh nữ để đưa đồ, đưa cái gì, chẳng lẽ đưa băng vệ sinh sao?” Người đàn bà mập vừa nói vừa xắn tay áo lên: “Cô tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh cô đấy!”
Lâm Thiến còn muốn nói gì, người đàn bà mập đã đẩy cô ấy ra, cô ấy vốn dĩ là một cô gái mềm yếu, làm sao chống lại nổi sức lực lớn thế này, không kịp đề phòng mà suýt nữa ngã xuống đất.
Người đàn bà mập không nhìn Lâm Thiến cái nào, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tiếng ồn ào cãi cọ của hai người đã bị Phương Dạ nghe thấy rõ ràng, trong tình huống gấp gáp, anh chỉ đành chui vào phòng số hai từ trong đếm ra, sau đó nhẹ nhàng khoá trái cửa.

Nhìn thấy bên trong nhà vệ sinh không có ai, khoé môi người đàn bà mập nở nụ cười khinh thường.
Còn muốn trốn?
Giãy giụa cuối cùng thôi, chờ chết đi!
Sau khi chị ta đóng cửa nhà vệ sinh xong, vì để tránh Lâm Thiến đi vào làm loạn, chị ta còn lấy đồ chặn nắm tay cửa lại, sau đó đẩy cửa từng phòng từ ngoài vào.
“Thằng nhóc thối, tôi biết cậu đang trốn ở đây, ngoan ngoãn ra đây cho tôi!” Người đàn bà mập vừa kiểm tra nhà vệ sinh, vừa không ngừng tạo thêm áp lực cho Phương Dạ: “Nếu cậu tự mình ra đây thì có thể chịu khổ ít hơn, nếu để tôi bắt được cậu, ít nhất cũng phải lột đi một lớp da, bởi vì bình thường tôi ghét nhất là tên nhìn trộm!”
Làm sao đây làm sao đây, con tinh tinh mẹ này sắp đi đến đây rồi!
Phương Dạ nghe thấy thì lông mao dựng đứng hết lên, đến lưng áo cũng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, dán sát lên người vô cùng khó chịu.
Rầm!
Cửa bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, khiến Phương Dạ bị doạ đến suýt nữa kêu thành tiếng, hiệu ứng giật gân còn hơn cả cảnh phim kinh dị.
“Còn hai căn cuối cùng, để tôi xem cậu còn có thể trốn đi đâu!”
Người phụ nữ mập cười u ám, sau đó từ từ đẩy cửa phòng thứ hai từ trong đếm ra.
Lạch cạch!
Cửa không mở, rõ ràng đã bị người khác khoá trái ở bên trong.
“Cậu đã không còn đường trốn nữa, tôi đếm đến ba, nếu cậu còn không mở cửa, tôi sẽ đá cửa ra đấy!” Người phụ nữ mập dường như đã đoán trước được, chị ta lạnh lùng nói: “Một… Hai…”

“Đợi… đợi một chút!”


Chương 178: Nạn nhân duy nhất
Sau khi cánh cửa mở ra, Phương Dạ trong nhà vệ sinh lúng túng nở nụ cười: “Xin chào người đẹp, lại gặp nhau rồi, ha ha ha...”
Người đàn bà mập cười lạnh lùng, nói rằng: “Bớt cợt nhả ra vẻ thân thiết đi, thoạt nhìn cũng ra vẻ người đàng hoàng, có ai ngờ bên trong cậu lại dơ bẩn như vậy, bản thân đi nhìn trộm thì cũng thôi đi, dè đâu còn kéo theo một đứa con gái đến gác cửa cho cậu?”
“Chị nghe tôi giải thích đã, thật sự mục đích tôi vào nhà vệ sinh nữ... là giống chị thôi!”
“Giống tôi? Chẳng lẽ cậu vào đây để đi tiểu sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Phương Dạ vội vàng lắc đầu: “Tôi vào đây là để bắt tên nhìn trộm thật sự!”
Người đàn bà mập tràn ngập nghi ngờ: “Tên nhìn trộm thật sự còn không phải là cậu hay sao?”
“Oan ức quá, tôi chỉ là một nam thanh niên thành thật trong giới shipper thôi, là người ngay thẳng tốt bụng, làm sao có thể là người làm cái việc nhìn trộm kiểu này chứ?” Phương Dạ thành tâm thề thốt: “Bạn của tôi canh gác ở bên ngoài, vừa nãy cô ấy mới phát hiện một tên nhìn trộm ở đây, cho nên mới nói tôi vào đây bắt người đấy!”
“Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng ở bên trong!” Phương Dạ hạ quyết tâm, chỉ vào phòng vệ sinh cuối cùng và nói: “Người ở bên trong chính là tên nhìn trộm thật sự!”

“Cậu chắc chứ?” Nhìn anh tỏ ra nghiêm túc, người đàn bà mập cũng trở nên có chút bán tín bán nghi.

“100%, bên trong nhất định là một tên đàn ông!”

Người đàn bà mập gật đầu: “Được, vậy thì tôi sẽ tin cậu thêm một lần nữa, cậu đứng yên đó cho tôi!”
Phương Dạ tự giác giơ tay lên: “Tôi hứa sẽ không nhúc nhích!”
Rầm rầm rầm!
Người đàn bà mập ra sức đập lên cánh cửa.
“Người ở bên trong ra đây cho tôi, nếu còn không mở cửa, tôi sẽ đạp cửa đấy!”
Sau nhiều lần đập cửa mà bên trong không có lấy một chút động tĩnh, người đàn bà mập cuối cùng cũng tin lời Phương Dạ, chị ta giơ chân định đạp về phía cửa phòng vệ sinh thì cuối cùng ở bên trong truyền ra một giọng nói.
“Chị gái à, người ta còn đang đi vệ sinh đây này, sao mà mở cửa được chứ?”
Điều khiến cho Phương Dạ sốc không thể tả chính là, cái này thế mà lại là giọng nói con gái õng ẹo!
“Xin lỗi em gái nha, em cứ tiếp tục đi, làm phiền rồi.”
Sau khi người đàn bà mập nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn Phương Dạ, trong mắt dường như có chứa ngọn lửa đang bốc cháy!
“Thằng nhìn trộm, bây giờ mày còn cái gì để giải thích không?”
Phương Dạ bất giác nuốt nước miếng, lắp ba lắp bắp nói rằng: “Có... Có thể là bạn của tôi nghe nhầm rồi, vừa nãy cô ấy mới nói... ở bên trong truyền ra giọng của đàn ông.”
“Chết đến nơi rồi thế mà vẫn còn muốn già mồm, bây giờ phải để cho mày nếm mùi sức mạnh của tao, đi chết đi thằng nhìn trộm!”
Đột nhiên người đàn bà mập phi thân về hướng Phương Dạ, thân hình to lớn thật là giống với Thái Sơn đè đầu, với trọng lượng này, người đàn ông bình thường chắc chắn sẽ bị đè bẹp thành người giấy!

Ôi trời, tại sao con tinh tinh cái này nói chuyện không hợp một cái là tấn công bất ngờ luôn vậy?
Phương Dạ không kịp suy nghĩ thêm, dưới chân lướt nhẹ vài bước, suýt thì gặp tai nạn mà thoát chết trong gang tấc.
Động tác người đàn bà mập linh hoạt vượt xa so với trong tưởng tượng, sau khi vồ hụt, chị ta dùng hai tay đẩy mạnh vào tường, cả người nảy lên bật ngược lại như một cục thịt!
Cảm nhận được cuồng phong tạt thẳng vào mặt, Phương Dạ thầm kêu một tiếng lợi hại, thân hình lóe một cái, lần nữa thoát khỏi công kích này.
Tên nhóc thối này làm sao còn trơn trượt hơn cả cá chạch thế này?
Người đàn bà mập khó chịu trong lòng, đang tính lợi dụng cánh cửa phòng vệ sinh trước mặt lặp lại chiêu trò cũ, ai biết được cánh cửa này còn khuya mới chắc chắn được như trong mong đợi, sau khi bị chị ta dùng sức đẩy một cái lập tức sập xuống luôn!
“Trời ơi, cứu với!”
“Người phụ nữ” trong nhà vệ sinh đau khổ bị cánh cửa và người đàn bà mập hai tầng áp bức đè lên lưng, thiếu chút nữa bị đè cho ngỏm rồi.
Ể? Sao lại biến thành giọng đàn ông rồi?
Thấy người đàn bà mập đang chật vật đứng dậy, hiển nhiên là còn muốn tấn công thêm lần nữa, Phương Dạ vội vàng lớn tiếng la lên: “Người đẹp, cái người bị chị đè lên là đàn ông đấy, không tin chị nhìn giày của anh ta xem!”
Người đàn bà mập cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy dưới cánh cửa quả nhiên lộ ra một cẳng chân, đánh giá từ đôi giày, 100% là chân đàn ông!
“Thằng nhóc này giỏi, vậy mà dám lừa bà đây?”
Chị ta lật cánh cửa ra, nhấc cái tên đàn ông đang thở hấp hối ở dưới đó lên, bốp bốp bốp bốp tát cho bốn cái bạt tai.

Khuôn mặt vốn dài và gầy của tên đàn ông nhanh chóng trở thành cái đầu heo, anh ta há miệng nhổ ra nửa cái răng bị gãy, sau đó mặt như đưa đám mà kêu gào tha thứ: “Xin bác gái tha mạng, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Mày gọi ai là bác gái? Người ta rõ ràng là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như hoa!” Người đàn bà mập vừa nghe thế thì nổi giận đùng đùng, bốp bốp bốp bốp lại tát cho bốn cái bạt tai!
Tên đàn ông kiên trì cầu xin: “Người... Người đẹp, xin tha mạng, nếu còn tiếp tục đánh thế này, tôi sẽ chết mất...”
Người đàn bà mập hung hăng nhổ một bãi nước bọt về phía hắn: “Chết là đáng, cái loại cuồng nhìn trộm như mày, vốn dĩ là có chết cũng chưa hết tội!”
Tên đàn ông già mồm cãi: “Ai... Ai nói tôi nhìn trộm chứ, tôi chỉ là không cẩn thận đi nhầm cửa mà thôi, vào nhà vệ sinh nữ để đi đại tiện thì có làm sao hả, vi phạm pháp luật hay gì?”
Phương Dạ ở bên cạnh nhắc nhở: “Người đẹp, trước tiên lục soát trên người anh ta xem có chứng cứ không đã.”
“Đúng rồi.”
Người đàn bà mập ấn tên đàn ông lên góc tường, sau đó không ngần ngại giở thủ đoạn, tên đàn ông đau khổ nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng thôi.
Cảnh tượng này quá là cay mắt luôn, cảm giác cứ tàn nhẫn giống như một nữ đồ tể đang nhổ lông cho ***** *** vậy, ngay vào lúc Phương Dạ không thể chịu được nữa vì nhìn trực diện, người đàn bà mập đã lấy ra được một cái di động.
“Mở màn hình lên cho tao xem!” Chị ta lạnh lùng nói.
Tên đàn ông nào dám chống cự, chỉ có thể ấn mở dấu vân tay.
Người đàn bà mập kiểm tra lần lượt từng bức ảnh trong di động, nhưng dường như không có một bức ảnh nào là chụp lén cả.

Thấy chị ta không phát hiện, tên đàn ông lại giải thích: “Người đẹp, lời tôi nói đều là sự thật, mới nãy tôi đang tản bộ thì đột nhiên đau bụng, cũng không để ý đến biển hiệu ngoài cửa nên vội chạy vào. Sau đó phát hiện không mang theo khăn giấy, mới gọi cho bên giao hàng để một anh shipper đưa đến đây, chúng tôi đều không phải kẻ nhìn trộm!”
Nét mặt người đàn bà mập dần hoà hoãn lại, nếu quả thực là như vậy, vậy thì thật đúng là có lỗi với bọn họ rồi.
Tên đàn ông vừa mới thở phào một hơi thì nghe thấy Phương Dạ nói rằng: “Người đẹp, chị đưa di động cho tôi xem một chút, nói không chừng anh ta đã giấu mấy bức ảnh vào chỗ nào đó rồi, cơ bản là chị tìm không ra.”
“Cậu, cậu muốn xem thì xem đi, cây ngay không sợ chết đứng, vốn dĩ tôi vô tội!” Tên đàn ông bình tĩnh nói.
Muốn tìm ra thư mục ẩn của tôi sao? Mơ ra cái rắm đi rồi tính!
Đúng như Phương Dạ dự đoán, tên đàn ông này còn thật sự là một thằng nhìn trộm, hôm nay nhân lúc người khác không để ý chui vào nhà vệ sinh nữ, ai đoán được cái thứ ăn tối hôm qua không hợp vệ sinh, có hơi chột bụng, chỉ có thể có thể giải quyết dứt điểm ngay tại chỗ.
Đang đi được giữa chừng, anh ta mới chợt nhớ ra mình không mang theo khăn giấy, trên người ngoại trừ một cái di động thì một mẩu giấy cũng không có, không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi điện đặt shipper thôi.
Mắt thấy sự việc sắp bại lộ, anh ta dứt khoát bóp họng giả thành giọng con gái, bởi vì giọng của anh ta vốn có hơi chói tai nên thật sự có thể lừa trót lọt, tiếc là vào lúc anh ta đang âm thầm vui mừng thì bị một chiêu nhanh như hổ vồ của người đàn bà mập đánh cho hiện nguyên hình...
Nhưng tên đàn ông vẫn còn may mắn, suy cho cùng những bức ảnh chụp lén của anh ta được giấu rất kỹ, không phải cao thủ thì cơ bản không phát hiện ra được đâu, Phương Dạ chỉ là một thằng shipper, nhìn qua cũng không giống cao thủ đâu ha?
Thật đáng tiếc là may mắn của anh ta rất nhanh đã tan tành rồi, chưa đến mười giây, đối phương đã tìm ra được ảnh chụp.

Đệt mẹ nó!
Phương Dạ chỉ tiện nhìn lướt qua ảnh chụp, trong lòng đã có hàng trăm triệu con thảo nê mã chạy ngang qua rồi!
Hoá ra nạn nhân bị chụp lén chỉ có một người, người đó chính là người đàn bà mập đang nhìn chằm chằm như hổ đói ở bên cạnh đây...

Chương 179: Có chết thì chết cùng nhau
Phương Dạ cảm thấy hai mắt cũng sắp bị làm cho cay xè luôn rồi, anh vừa dụi mắt vừa trao di động lại cho người bị hại.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh trong di động, người đàn bà mập mở miệng phát ra tiếng gầm rú như con thú khổng lồ thời tiền sử: “Cái thằng trời đánh thánh đâm, đến bà đây mà mày cũng dám chụp lén, đã vậy còn chụp xấu thế kia, xem tao có đánh chết mày không này...”
Khuôn mặt tên đàn ông cứng đờ, lạy hồn, chẳng lẽ chụp lén còn phải chụp cho xinh đẹp lộng lẫy hả, bản thân vốn đã xấu rồi, chụp ra như thế cũng là lỗi của tôi đấy à, còn có lý lẽ không vậy trời?
Lúc anh ta còn đang tức giận bất bình, người đàn bà mập đã lao đến tung nắm đấm, trong phòng vệ sinh lập tức vang lên tiếng kêu khóc cực kỳ bi thảm.
“Oa! Cầu xin chị đừng đánh vào mặt mà, đừng đừng đừng, ở dưới cũng không được đánh... Cứu tôi với, ai đó báo 110 giúp tôi, sắp... sắp chết người rồi...”
Người đàn bà mập xuống tay cực kỳ hiểm độc, quả thật chính là một con khủng long bạo chúa hình người, tên đàn ông nhanh chóng bị đánh đến mức không còn dáng người nữa.
Phương Dạ nhìn mà ớn lạnh một trận, vào lúc tính xoay người rời đi, trong đầu vang lên âm thanh hệ thống lâu ngày không nghe thấy.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, phần thưởng là công thức pha chế trà sữa Miêu Bất Lý!”
Hả? Hoá ra kiểu việc như thế này cũng có thể xuất hiện phần thưởng à?

Phương Dạ vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, đây là lần đầu tiên anh được nhận phần thưởng công thức pha chế dù đã ràng buộc với hệ thống lâu như thế rồi. Tuy cái tên Miêu Bất Lý này có hơi khó hiểu, nhưng là thứ do hệ thống sản xuất thì nhất định không phải là mặt hàng thông thường gì rồi, hiện tại cửa hàng mới sắp phải khai trương, đưa nó cho Hạ Vi thì còn gì tốt hơn.

Sau khi dời cây lau nhà đi, Phương Dạ đẩy cửa đi ra, vừa đúng lúc bắt gặp Lâm Thiến đang căng thẳng.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi không cản chị ta được, anh không sao chứ, chị ta không làm gì anh chứ?”
Phương Dạ cười ha ha: “Yên tâm, cô xem tôi có giống xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Thiến không tin: “Vậy vừa rồi là ai kêu thảm thương như thế?”
Sau khi bị đánh đập dã man một trận, tên đàn ông nhìn trộm vừa nãy mới bất tỉnh hoàn toàn.
Phương Dạ bĩu môi: “Còn có thể là ai, đương nhiên là khách của tôi đó.”
Lâm Thiến lại càng sững sờ: “Khách của anh? Tại sao chị ta lại bị đánh?”
“Bởi vì anh ta là đàn ông, hơn nữa là một tên nhìn trộm nghiêm túc!” Phương Dạ nói: “May mà lúc nãy cô không đi vào nhà vệ sinh, nếu không thì...”
“Thật sao?” Lâm Thiến nghĩ lại mà sợ mất một lúc, lỡ như bản thân thật sự bị người ta chụp lén rồi tung lên mạng, vậy thì đúng là muốn chết đi cho xong!
“Bây giờ thằng cha đó sao rồi, anh có báo cho cảnh sát đến bắt anh ta không?”
Phương Dạ nhún vai: “Chắc là chỉ còn chút hơi tàn thôi, so với trận đánh tàn nhẫn lần này, tôi thấy anh ta là anh ta vẫn thích cảnh sát hơn một tẹo.”
“Cũng may mà gặp được anh, may quá đi mất...”
“Không nói nữa, tôi còn phải về lẹ để giao hàng đây, tạm biệt!”
Lâm Thiến thăm dò hỏi một câu: “Cái đó, chúng ta có thể thêm Wechat được không vậy?”
Phương Dạ cười lấy di động ra: “Có thể thêm Wechat của người đẹp, đương nhiên là tôi cực kỳ vui mừng, nhưng cô không thể để mẹ của cô biết chuyện này, bằng không bà ấy chắc chắn sẽ nhớ nhung tôi mất!”

Lâm Thiến che miệng mỉm cười: “Anh đừng nghĩ mẹ tôi là kiểu hung dữ ghê gớm gì, bà ấy thật sự rất dễ nói chuyện đấy.”
Phương Dạ cười khổ nói rằng: “Bà ấy nào chỉ có dễ nói chuyện thôi đâu, trí tưởng tượng đó có thể chọc thủng tầng trời, mỗi một câu nói đều có thể khiến tôi chết lặng, đầu rạp xuống đất!”
“Khụ khụ khụ, bà ấy đúng là hơi nói nhảm một chút...”
Sau khi tạm biệt Lâm Thiến, Phương Dạ vui vẻ quay về quán trà sữa, sau đó gọi Hạ Vi vào nhà bếp phía sau.
“Việc gì mà bí mật vậy? Người ta đang bận tối tăm mặt mày đây, không có thời gian tám chuyện với cậu đâu nha.”
Phương Dạ cười ranh mãnh, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng được gấp vuông vức.
Sau khi nhìn thấy tờ giấy này, Hạ Vi giống như nghĩ đến thứ gì đó, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên.
Phương Dạ nhận ra sự thay đổi của chị ấy ngay: “Ơ kìa, sao chị lại đỏ mặt thế?”
Hạ Vi ngập ngừng nói rằng: “Phương Dạ, cậu... Cậu cũng nóng vội quá đấy, tôi và Lâm Chi Thanh chia tay còn chưa đến nửa tháng... Nếu như người khác biết chuyện này sẽ nhìn tôi như thế nào đây?”
Phương Dạ nghe mà đầu óc như lạc vào màn sương: “Chị Vi, rốt cuộc chị đang nói cái gì vậy chứ?”
Hạ Vi trở nên tức giận: “Cậu giả ngu hay là ngu thật vậy? Tôi nói là lá thư này của cậu gửi sớm quá đấy, ít nhất cũng để tôi chậm lại một hai tháng được không?”
Phương Dạ càng thêm bối rối hơn: “Việc này không phải nên càng nhanh càng tốt sao, tại sao phải chậm lại?”

Hạ Vi thẹn thùng liếc nhìn anh: “Sao mà cậu nóng lòng như thế chứ, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi sao? Tôi nói chậm lại hai tháng tức là hai tháng, cậu yên tâm, nên là của cậu thì nhất định vẫn là của cậu, không chạy đi đâu được!”
“Cái gì của em, cái này chính là của chung hai chúng ta!”
Sau khi nghe được hai chữ của chung, khuôn mặt Hạ Vi càng đỏ bạo hơn.
“Hơn nữa việc này liên quan đến túi tiền của chúng ta, việc không sớm thì muộn thôi mà!”
Hạ Vi trực tiếp hiểu sai ý luôn: “Cậu đừng lo, mẹ tôi sẽ không há miệng nuốt miếng to đâu, quà tặng chỉ cần có ý nghĩa là được rồi!”
Phương Dạ dở khóc dở cười mà nói: “Chị Vi, việc mà hai chúng ta nói hẳn là không giống nhau mất rồi, sao mà ngay cả quà tặng chị cũng lôi ra nói thế?”
Hạ Vi choáng váng: “Hả, vậy việc cậu nói là việc gì?”
Phương Dạ dứt khoát đầu hàng: “Chị mở tờ giấy ra xem thử không phải là biết ngay hay sao?”
Hạ Vi ngượng nghịu nói: “Chẳng lẽ cái này không phải là một bức thư tình sao, sến rện chảy nước có gì hay đâu mà xem?”
Phương Dạ suýt chút thì tức muốn ói máu: “Chị Vi, ai nói với chị cái này là thư tình chứ, trí tưởng tượng của chị có cần phải phong phú như vậy không?”
Tức khắc Hạ Vi không thể xấu hổ hơn được nữa: “Ha ha ha, thì ra không phải là thư tình à, tôi còn cho là cậu muốn tỏ tình với tôi đấy.”
Chị ấy mở tờ giấy trắng ra xem thử, chỉ thấy trên đó lít nha lít nhít không ít chữ nhỏ, sau khi xem xong một hai hàng thì tỉnh ngộ ngay tắp lự.
“Hoá ra đây là một tờ công thức pha chế trà sữa?”
Phương Dạ nở nụ cười nói rằng: “Đáp án đúng rồi!”

Hạ Vi nhìn mê mẩn: “Trà sữa Miêu Bất Lý, tên công thức pha chế này đúng là kỳ quái nha, hơn nữa trong đây lại còn có ba vị thuốc thảo dược Trung Quốc, cái... Mùi vị này chắc sẽ không kỳ lạ đâu đúng không?”
Phương Dạ cười nói: “Lạ hay không chị thử một lần không phải là biết liền hay sao?”
“Vậy công thức này cậu kiếm ở đâu ra đấy?”
“Mua về từ trong tay của một người bạn, anh ta nói loại trà sữa này không thể xem thường được đâu, nói không chừng có thể bán chạy đấy!”
Hạ Vi gật đầu: “Dựa vào kinh nghiệm của tôi, loại trà sữa này rất không bình thường, nhưng rốt cuộc mùi vị thế nào thì chỉ có thể làm ra rồi thử trước đã.”
Nói làm là làm, ngoại trừ ba vị thuốc Trung Y quý, những nguyên liệu khác trong quán trà sữa đều có, Hạ Vi chịu trách nhiệm chuẩn bị, còn Phương Dạ thì lái con xe máy nhỏ đến cửa hàng thuốc ở đường kế bên mua thuốc.
Sau nửa tiếng đồng hồ, một ly trà sữa đen sì sì cuối cùng thì mới ra lò.
Hai người Phương Dạ và Hạ Vi mắt lớn trừng mắt bé, ly trà sữa Miêu Bất Lý hoàn toàn làm theo công thức này tại sao trông hơi xấu nhỉ, uống xong hẳn là sẽ không bị tiêu chảy đấy chứ?
Thảo nào tên là Miêu Bất Lý ha, cái màu này cũng xấu quá đi mất, ấn tượng đầu tiên cho người khác chính là món ăn hắc ám, thêm cả mùi vị cũng có hơi kỳ kỳ.
“Dạ, hay là cậu nếm thử trước đi?”
“Chị Vi, cái này là chị tự tay làm mà, hay là chị thử trước đi.”
“Tên nhóc thối, lẽ nào cậu sợ có độc hả, cái này là công thức tự cậu kiếm ra đấy!”
“Không thì thế này, hai chúng ta mỗi người một nửa, đếm một hai ba cùng uống?”

“Được, làm như thế đi, có chết thì chết cùng nhau!”

Chương 180: Bãi tha ma?
Hạ Vi lại cầm lấy một cốc miêu bất lý chia làm hai, đếm đến ba xong hai người mặt mày đầu bi thương dốc cạn cốc trà sữa.
Mẹ nó, cái này không ngon quá vậy!
Ngay khi trà sữa vào cổ họng, mắt Hạ Vi và Phương Dạ đều sáng lên, hai người họ không thể diễn tả được hương vị tuyệt vời mà nó mang lại cho họ.
Hương vị mượt mà và kéo dài, hương vị phức tạp và khác biệt, những mùi vị hoàn toàn khác nhau được kết hợp một cách hoàn hảo, có thể khiến mọi lỗ chân lông của người uống sảng khoái tự do, tưởng chừng như đó là cảm giác hạnh phúc!
Quả nhiên là sản phẩm ra từ hệ thống, hàng chất lượng tốt!
Hai người còn chưa vừa lòng tặc lưỡi, Phương Dạ rung đùi đắc ý nói: “Ít quá không đã nghiền, làm thêm mấy cốc nữa mới được!”
Hạ Vi mặt mày hớn hở nói: “Cậu đợi đấy, vẫn còn nguyên liệu sắp tới nơi rồi!”
Hai người bọn họ liên tiếp uống thêm hai cốc miêu bất lý to, mãi đến khi bụng không chịu nữa mới thôi.
Phương Dạ nấc lên nói: “Sao hả chị Vi, công thức pha trà sữa của tôi được đấy chứ?”
Hạ Vi liên tục gật đầu: “Nào chỉ là được, phải nói là cực ngon, A Dạ à, lầy này cậu nhặt được đồ tốt rồi, có được công thức này quán trà sữa của chúng ta không hot mới lạ đấy!”

“Vậy thì công thức này từ nay sẽ giao cho chị.”

“Vậy thì quá tốt rồi!” Hạ Vi vui mừng nhưng cũng có phần lo lắng: “Nhưng mà vẫn phải nhiều lời hỏi cậu một câu, bạn cậu sẽ không bán công thức này cho người khác nữa đấy chứ?”

Phương Dạ buông lời thề son sắt nói: “Chắc chắn là không, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, công thức pha chế này sẽ để cho quán chúng ta sử dụng độc quyền, cho nên chị nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, có thế nào cũng không được phát tán nó ra ngoài.”
Hạ Vi nắm chặt tay, dùng ánh mắt kiên định nói: “Được, sau này học thuộc rồi thì tôi sẽ đốt nó đi, nơi an toàn nhất để cất giấu đồ quý chắc chắn là để trong đầu rồi!”
“Chị nói có lý lắm.” Phương Dạ ôm bụng đứng lên: “Chị từ học thuộc, em đi giao đồ cho tiêu hóa nhanh.”
Lúc vừa bước ra khỏi bếp sau, anh đã nhìn thấy chú Đạt đang ở bên ngoài.
Chú Đạt cười chào hỏi: “Tiểu Phương, bà chủ đang ở trong đó sao?”
“Ở trong thì có ở, nhưng mà đang bận, chú tìm chị ấy có chuyện gì?”
Chú Đạt do dự sau đó vẫn hạ giọng nói: “Tiểu Phương, chú muốn xin bà chủ tạm ứng một tháng lương, con thân với cô ấy hơn, con có thể giúp chú nói đỡ một câu không?”
Phương Dạ cười nói: “Này là chuyện nhỏ không cần phải làm phiền đến chị ấy, chú cần bao nhiêu con cho mượn.”
Chú Đạt đáp: “Vậy sao được, con còn trẻ cũng chỉ là một người đi làm thuê cần tiêu tiền biết bao nhiêu chỗ, chú không thể làm phiền con được.”
“Không sao đâu chú Đạt, nhiều thì không dám nói nhưng mà trăm bảy trăm tám ngàn vẫn có thể tùy ý lấy ra được, chú cứ nói ra con số là xong chuyện, không lấy lãi của chú, khi nào chú trả được thì trả.”
“Thật à?”
“Thật đấy!”
“Vậy được, cho chú mượn năm… năm nghìn đi.”

Phương Dạ cười đáp: “Nhìn biểu cảm của chú kìa, năm ngàn chắc chắn không đủ đúng chứ?”
Chú Đạt do dự nói: “Vẫn thiếu một chút, nhưng mà chú có thể mượn của người khác nữa…”
“Chú Đạt, chú mượn của mình con là được rồi, cần gì phải đi nhờ vở người ta nữa?” Phương Dạ phóng khoáng nói: “Bây giờ con chuyển cho chú năm mươi nghìn, nếu không đủ thì cứ nói.”
“Đủ rồi, đủ rồi, năm mươi nghìn hơi nhiều rồi!” Chú Đạt gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn con nhé Tiểu Phương!”
“Chú Đạt, chú không cần khách sáo, thật ra tôi cũng có cổ phần ở quán trà sữa này, tuy thời gian chú đến đây làm nhân viên bán thời gian chưa lâu nhưng bình thường chúng ta vẫn qua lại, ngoài làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, có trách nhiệm thì thái độ của chú đối với người khác cũng rất tốt, thực tình bà chủ vẫn luôn khen ngợi chú, còn nói mở quán mới sẽ tăng lương cho chú nữa!”
Chú Đạt cảm động đáp: “Aizzz, đó đều là chuyện chú nên làm, bà chủ đối xử với chú thực sự rất tốt!”
Phương Dạ chuyển ngay năm mươi nghìn, cũng không hỏi số tiền đó dùng vào việc gì, bởi vì anh tin tưởng vào ánh mắt của bản thân, chú Đạt nhất định là người tốt và đáng tin cậy.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, điện thoại di động của Phương Dạ đột nhiên vang lên.
“Tiểu Phương con bận rồi thì chú đi giao hàng đây.”
“Vâng, chú Đạt.”
Phương Dạ bắt máy thì đầu bên kia là Tô Thiển Y.
“Alo?”

Giọng nói hoảng hốt của Tô Thiển Y phát ra từ điện thoại: “Anh rể, cứu mạng, có người muốn giết tôi!”
“Gì, cô gọi ai là anh rể?” Phương Dạ giật mình.
Tô Thiển Y tức giận nói: “Anh có thể nghiêm túc một chút không, cái này là trọng điểm à? Điểm quan trọng là là câu sau được không hả! Dì nhỏ của anh muốn giết tôi đây này!”
Từ giọng điệu của đối phương Phương Dạ biết chắc được bên đó không có gì nguy hiểm, lại chậm rãi nói: “Ờ ờ ờ, vậy ai muốn giết cô?”
“Còn có thể là ai được nữa, là con khốn Giang Tử Nhu kia chứ ai, anh là anh rể lẽ nào đành lòng thấy chết không cứu sao?”
“Đợi đã đợi đã, thứ nhất, tôi và chị cô chẳng liên quan gì đến nhau cả, không phải là anh rể cô, còn gọi thế nữa tôi cúp máy đấy!”
“Vậy gọi anh là gì?”
“Anh Phương hay anh Dạ đều có thể dùng thỏa mái.”
“Được! Anh Phương anh Phương anh Phương, giờ có thể đến cứu tôi được chưa?”
“Nghiêm túc chút, tôi vẫn chưa nói xong!”
“…” Tô Thiển Y nhất thời im lặng.
Phương Dạ nghiêm nghị nói: “Điểm thứ hai, cô phải cho tôi biết lý do, tại sao Giang... Giang gì gì đó?”
“Giang Tử Nhu!”
“Đúng đúng đúng, tại sao em gái nhỏ Giang Tử Nhu luôn hòa hoãn với người khác mà lại luôn tìm cô kiếm chuyện?”

“Còn không phải vì dì nhỏ của anh thấy người ta tài đẹp hơn người, lại cướp đi bạn trai mới của cô ta nữa sao!”
“Các cô có thể yên ổn một chút không, lần trước thì tranh đến kéo đội đánh nhau, lần này lại nữa, có tin giờ tôi gọi điện thoại cho chị cô không?”
“Đừng mà anh rể!”
“Hửm?”
“Anh… anh Phương, anh đừng nói với chị tôi, anh nghe tôi nói, lần này tôi thật sự không gây chuyện linh tinh, là bạn trai cô ta mặt dày sống chết đòi theo đuổi tôi, tôi cũng là người bị hại!”
“Vậy cô kêu em gái nhỏ Giang tìm anh ta tính sổ là được rồi, liên quan mẹ gì đến tôi?”
“Vấn đề nằm ở chỗ con khốn đó không nói lý, hơn nữa cô ta yêu bạn trai mình đến chết đi sống lại còn nghĩ đến chuyện gương vỡ lại lành nữa, sao có thể dạy bảo anh ta?”
Phương Dạ oán hận nói: “Đứa nhóc chỉ biết gây chuyện cho người ta dọn, sớm biết vậy lần trước đã dạy cho cô ấy một bày học rồi.”
“Anh Phương, cách nghĩ này của anh rất tốt, cô ta sắp dẫn người tới rồi, anh nhanh đến đi!”
“Chỗ nào?”
“Trong khu rừng nhỏ trên ngọn đồi sau trường tôi.”
“Ngọn núi phía sau của trường quý tộc?” Phương Dạ kinh ngạc nói: “Chỗ đó không phải trước khi giải tỏa là bãi tha ma sao, cô đến cái nơi chim cũng không thèm đậu đó làm gì?”
“Gì? lúc trước là bãi tha ma?” Tô Thiển Y rõ ràng là sợ hãi rồi: “Tôi… Tôi không biết chuyện này!”
Phương Dạ cố ý hù dọa nói: “Khu rừng nhỏ đó từng được gọi là cao thụ lâm, tương truyền ở còn có cương thi nữa!”

Tô Thiển Y khóc nức nở: “Anh… anh rể, vậy thì anh mau đến cứu tôi đi!”
“Đợi đi, giờ tôi bắt đầu đi.”
Phương Dạ bật cười sau đó cúp điện thoại, rồi ra ngoài lái con eDonkey nhỏ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang