Tiểu Tam Tử cười lạnh, đáp: "Tuy rằng trên người tên nhóc này chẳng có chút thịt nào, nhưng khẩu khí cũng không nhỏ nha, mong là chút nữa cậu bị đánh vẫn có thể kiên cường một chút, nếu như khóc càng to tôi càng ra tay mạnh hơn"
“Nói nhiều làm gì, anh lại đây!” Phương Dạ móc ngón tay về phía anh ta, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Còn dám khiêu khích tôi? Đúng là tự tìm cái chết!"
Tiểu Tam Tử tức giận, vung nắm đấm, hướng thẳng vào mặt Phương Dạ.
Ngoài người đàn ông hay khóc lóc ra, anh ta thực sự rất ghét đàn ông đẹp trai hơn mình, vẻ mặt Phương Dạ thoạt nhìn rất gợi đòn, chỉ muốn đấm anh một cái cho ra bã luôn!
"Con trai, cẩn thận!"
Phương Vân và Phạm Ngọc Lan đồng thời hét lên.
Bịch!
Đột nhiên có âm thanh vang trầm truyền đến trong sân, Thái Bình An còn chưa nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, một bóng đen càng ngày càng to lớn cứ bay về phía chỗ mình đang đứng.
Chưa kịp nói lời nào thì ông ta đã bị Tiểu Tam Tử đánh ngã trên đất, do va chạm quá lớn nên cả hai người đáng thương lăn dưới đất như hồ lô, lần lượt lăn xa bốn đến năm mét.
Khi họ dừng lại, Thái Bình An- người suýt bị nghiền nát đã ngất đi rồi, còn Tiểu Tam Tử càng thêm hôn mê bất tỉnh, nắm đấm của anh ta biến thành màu tím sẫm!
Một đấm hời hợt vừa rồi của Phương Dạ đã khiến tay phải anh ta bị gãy xương!
Ngoài ra hàm của hai người đàn ông vạm vỡ kia suýt rơi xuống đất, người nhà bác cả ở trên xe cũng một phen hú vía.
Khái niệm đánh bay người chỉ bằng một cú đấm là gì?
Hơn nữa người bị hất tung lên không trung là Tiểu Tam Tử tàn nhẫn nhất và có khả năng đánh nhất trong ba người, điều này thật đáng sợ!
Phương Vân cùng vợ ngây người một lúc rồi chợt nhớ ra bọn họ đang lo bò trắng răng, con trai là người có thể đánh bại con bò điên, bằng không thì mười vạn tệ làm sao có được? Người đàn ông vạm vỡ này còn rất lợi hại, còn có thể lợi hại hơn một con bò?
Phương Đường cùng cha lần trước bởi vì rời đi trước, vậy nên không nhìn thấy tư thế oai hùng của anh họ khi đấu bò...
Phương Dạ thản nhiên thu nắm đấm lại, hờ hững liếc nhìn hai người đàn ông vạm vỡ.
"Hai người có muốn đánh nữa không?"
"Không, không, không!"
Hai người đàn ông vạm vỡ ra sức lắc đầu, bộ dạng ngoan ngoãn như hai con Husky.
"Vậy thì được rồi, là do bác cả tôi lái xe đụng vào xe các người, đi tìm công ty bảo hiểm đi, nghe thấy chưa?"
"Nghe thấy rồi, thấy rồi!"
Hai người đàn ông vạm vỡ lại ra sức gật đầu.
"Cha mẹ, không còn chuyện gì của chúng ta nữa, chúng ta về nhà thôi."
"Được rồi, đi thôi!"
Phương Vân sớm đã phát hiện ra kế hoạch bỏ trốn của anh trai mình, trong lòng có chút tẻ nhạt vô vị.
Dù sao mọi người đều là anh em, là em trai đã giúp anh cả ra mặt, nhưng anh cả lại tự mình chuồn đi, đây thật sự là chuyện mà con người nên làm sao?
Phương Đường thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Audi Q8 vội vã rời đi, bác cả bắt đầu gọi điện cho công ty bảo hiểm, còn hai người đàn ông vạm vỡ đang khiêng đám Thái Bình An lên xe...
Trước yêu cầu của con trai, Phương Vân vẫn đậu xe bên ngoài chợ rau lớn nhất huyện Lê, Phương Dạ đưa mẹ đi mua rất nhiều món hải sản và thịt, chuẩn bị khi trở về nhà sẽ làm một bữa ăn ngon.
Sau khi trở về tiểu khu, lúc đang lên tầng, gia đình ba người gặp thím Vương hàng xóm.
Phương Dạ lễ phép chào hỏi: "Chào dì Vương!"
"Ai da, hôm nay Tiểu Dạ sao lại về rồi? Chắc cháu chưa tốt nghiệp nhỉ?" Thím Vương cười hỏi.
Phạm Ngọc Lan cười nói: "Cậu của nó ngày mai kết hôn rồi, vì vậy hôm nay nó mới về đây."
Dì Vương gật đầu: "Hóa ra là vậy, Tiểu Dạ à, ở trường đại học cháu đã có bạn gái chưa?"
Phương Dạ thành thật nói: "Vẫn chưa."
“Dì đúng là không biết nên bảo cháu sao đây, một thanh niên đẹp trai như vậy mà vẫn còn độc thân.” Thím Vương thở dài: “Chắc là do cha mẹ cho sinh hoạt phí quá ít nên không có tiền đi tìm bạn gái? "
Phương Vân ngụy biện nói: "Chị Vương, xem chị nói kìa, phí sinh hoạt tôi đưa cho con trai tôi cao hơn mức bình quân, được rồi, không có bạn gái là chuyện riêng của nó, giá như nó bằng một nửa của tôi năm đó..."
"Hử?"
Phạm Ngọc Lan bỗng nhiên trừng mắt nhìn ông ấy.
Hô hấp của Phương Vân như ngưng lại, vội vàng nuốt những lời định nói.
Thím Vương đang nghe một cách say sưa, bà ấy hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Phạm Ngọc Lan: "Này, tiểu Phương, cậu nói tiếp đi, hồi đó một nửa của cậu là gì thế?"
"Tôi đang nói về thành tích học tập, hahahaha, hay thôi đi, tuổi của nó vẫn còn trẻ, xã hội bây giờ không phải đang thịnh hành cẩu độc thân sao? Làm con chó này cũng chẳng phải không tốt, đợi sau khi có được công việc rồi đi tìm cũng chưa muộn. "
Phương Dạ nghe xong cả mặt đầy âm u, lời nói của cha nói quá đáng, cái gì mà làm con chó này cũng chẳng phải không tốt chứ?
Thím Vương nói: "Như thế làm sao được? Tiểu Dạ đã hơn hai mươi tuổi rồi, ở thời đại chúng ta, con trai có thể đánh xì dầu, không bạn gái sẽ bị người khác chê cười!"
Phạm Ngọc Lan nói đùa: "Vậy thì phải làm sao đây, hay là chị Vương giới thiệu bạn gái cho nó?"
Thím Vương cười toe toét: "Còn nói nữa, tôi đúng là có một cô gái để giới thiệu với Tiểu Dạ, con bé là cháu gái xa của tôi, bây giờ đang làm việc trong một công ty lớn ở Hoa Hải, nó năm nay mới 19 tuổi, trông rất lanh lợi!"
“Thật sao?” Hứng thú của Phạm Ngọc Lan lập tức bị kích thích: “Chị Vương, có bức ảnh nào của cô bé không?”
“Đương nhiên là có, hai người đợi một chút, để tôi tìm!” Thím Vương lấy điện thoại ra, lướt lướt xem một hồi, sau đó bấm vào một bức ảnh.
Cả ba người nghiêng người xem, gần như đồng thời lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
Hóa ra bức ảnh trong điện thoại của thím Vương là hình ảnh của một em bé hai tuổi, cô bé đang quấn tã, khuôn mặt phúng phính đáng yêu như một con búp bê.
Phương Dạ lúng túng nói: "Dì Vương, có phải dì tìm nhầm ảnh rồi không? Cô gái này làm sao mà giống 19 tuổi được chứ."
Phương Vân cũng cười theo: "Đúng vậy, chị Vương, chị nhìn thấy một cô gái 19 tuổi mặc tã từ bao giờ vậy?"
Thím Vương thề thốt: "Không sai đâu, đây là ảnh của đứa cháu gái xa của tôi, nhưng nó được chụp cách đây 17 năm, tôi lúc đầu có một bức ảnh gần đây của cô bé, nhưng tôi không cẩn thận ấn xóa đi rồi, nhưng không sao, nhìn bức ảnh này, cũng biết nó là một đứa trẻ xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng giống như các ngôi sao trên TV! "
Phạm Ngọc Lan đáp: "Một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, không biết có thích Tiểu Dạ nhà chúng tôi không?"
Những vệt đen trên mặt Phương Dạ ngày càng nhiều, có người mẹ nào lại chôn con trai mình như thế này không? Cô ấy không thích con, con cũng không thích cô ấy!
Thím Vương phản đối, nói: "Có thích hay không là do bọn nhỏ quyết định, gặp mặt một lần là biết ngay!"
Phương Vân gật đầu: "Đúng vậy, vậy phiền chị Vương làm mối cho chúng."
"Không vấn đề, cứ để tôi, để tôi sắp xếp cho bọn trẻ gặp mặt nhau!"
WTF?
Phương Dạ ngây người.
Các người không cần hỏi ý kiến của người trong cuộc này sao? Mới nói dăm ba câu đã quyết định bắt con đi xem mắt rồi?1
Chương 172: Ít nhất cũng phải hai khoanh
Cuối cùng, sau khi ăn xong bữa cơm no nê, một nhà ba người cùng làm tổ trên sofa xem tivi trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn thấy cảnh tượng câu cá, Phương Vân ghen tị đến không chịu nổi.
“Haiz, nếu sau khi cha nghỉ hưu có thể sống bên bờ biển thì tốt quá, mỗi ngày đều có thể ngồi thuyền ra biển câu cá, cuộc sống như vậy tốt đẹp biết bao!”
“Đẹp cái mông ấy, bên bờ biển ẩm ướt như vậy, tôi nghe nói rất dễ bị bệnh viêm khớp mãn tính!” Phạm Ngọc Lan phản bác.
Phương Vân không vui: “Nói lung tung, tôi có người bạn từ tiểu học bây giờ đang sống bên bờ biển, cũng đâu thấy cậu ấy có bệnh tật gì.”
“Cho dù không có bệnh, vậy ông cũng đừng có suy nghĩ viển vông, chẳng lẽ một nhà ba người chúng ta bán căn nhà này rồi dọn đến Hoa Hải? Nhà ở đó ít nhất cũng phải hơn hai vạn một mét vuông, nhà ở bên bờ biển chắc chắn còn đắt hơn, ông mua nổi sao?”
“Tôi không mua nổi, nhưng không có nghĩa là con trai chúng ta không mua nổi!” Phương Vân cười hi hi: “Nhóc Dạ, nếu siêu thị bên cạnh tiệm trà sữa lại có hoạt động rút thăm trúng thưởng, con nhất định không được bỏ qua, nói không chừng có thể trúng phiếu mua nhà hướng biển này nọ…”
Phương Dạ cười đến suýt nữa phun ra: “Cha à, suy nghĩ này của cha thật là hay, con nhất định sẽ cố gắng. Ngoại trừ biệt thự view biển ra, con sẽ cố gắng trúng một chiếc du thuyền trước khi cha về hưu, ngày ngày đưa cha và mẹ ra biển câu cá!”
“Con trai ngoan, không uổng công cha thương con!”
Phạm Ngọc Lan liếc chồng mình một cái: “Từ sau khi cha con lái Audi, bây giờ trong đầu chỉ toàn mơ tưởng viển vông, con trai à, con mặc kệ ông ấy.”
Vừa nhắc đến xe, mặt Phương Vân lại tỏ ra hơi căng thẳng: “Đúng rồi, chiếc xe đó dừng ở dưới lầu nhà chúng ta, không che không chắn như vậy có sao không?”
Phương Dạ cười nói: “Cha à, thực ra xe cũng chỉ là một đống sắt, làm gì quý giá như vậy, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Một trăm mấy vạn mà không quý?” Phương Vân càng nghĩ càng thấy không yên tâm: “Khu chung cư của chúng ta có không ít người thích dắt chó đi dạo vào buổi tối, hơn nữa còn có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm thích leo lên xe chơi, lỡ chúng nó làm hư xe thì sao?”
Phạm Ngọc Lan hơi không tin: “Không thể nào, chiếc xe đó cũng đâu phải là đậu phụ, nói hư là hư sao?”
“Cũng không thật sự hư, tôi chỉ là sợ bọn chúng làm trầy xe thôi!” Phương Vân nói: “Bà không thấy tin tức nói à, thời gian trước ở thành phố nào đó có mấy đứa nhóc nghịch ngợm quẹt trầy hết tất cả một trăm mấy chiếc xe trong một khu chung cư, trong đó có không ít xe đắt tiền!”
“Thật sự có chuyện này sao?” Lúc này Phạm Ngọc Lan cũng không bình tĩnh được nữa: “Ông xã, vậy chúng ta làm sao đây?”
Phương Vân nghiêm mặt nói: “Hay là như vậy, tôi tìm cái lều để che chiếc xe lại nhé!”
“Cách này không tệ, nhưng tối thế này rồi chúng đi đâu tìm cái lều to như vậy chứ?”
“Tôi nhớ ở đường phía đông có bán, bây giờ tôi đi…”
“Cha à, bây giờ mấy giờ rồi, người ta đã đóng cửa từ lâu rồi!” Cuối cùng Phương Dạ cũng không tiếp tục nhìn được nữa: “Hơn nữa, cho dù cha có mua lều về, bên quản lý nhà đất sẽ cho cha dựng trong bãi đậu xe công cộng sao? Họ chắc chắn sẽ gỡ nó đi.”
Vẻ mặt Phương Vân sầu não: “Vậy phải làm sao đây, dù sao cũng không thể để xe của cha gặp nguy hiểm như vậy, cha sẽ cả đêm ngủ không ngon mất!”
Phạm Ngọc Lan đưa ra một ý kiến tồi: “Hay là như vậy, tối nay chúng ta để con trai trông chừng ở trong xe đi?”
Mặt Phương Dạ đột nhiên tỏ vẻ sững sờ, đây thật sự là mẹ ruột của anh sao?
Phương Vân lắc lắc đầu: “Ngồi trên xe không thể không mở cửa sổ, như vậy con trai sẽ bị muỗi đốt chết mất.”
Phương Dạ thở phào một hơi, quả nhiên vẫn là cha thương mình hơn…
Phạm Ngọc Lan lại nói: “Vậy thì đơn giản thôi, đốt nhang muỗi ở thành xe là được rồi!”
Mặt Phương Dạ lại tỏ vẻ khổ sở, nhưng điều khiến anh vui mừng khôn xiết là cha anh lập tức đưa ra lời phản đối.
“Không được, một khoanh nhang muỗi chắc chắn không thể đuổi hết muỗi.” Phương Vân ngập ngừng một chút rồi lại nói: “Ít nhất cũng phải hai khoanh.”
Phương Dạ: “…”
Phạm Ngọc Lan vỗ đùi một cái: “Vậy được, bây giờ tôi đi lấy nhang muỗi ngay. Con trai, con thoa thêm chút dầu thơm, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”
“Đợi một chút!” Phương Dạ quyết tâm muốn phản kháng: “Con có lời muốn nói!”
“Con muốn nói gì?”
Trong tình huống gấp gáp, Phương Dạ chỉ có thể bày ra vẻ nghiêm túc rồi nói lung tung: “Cha, con rất hiểu tâm trạng của cha, trên mạng có câu nói về hiện tượng này, đó là hội chứng lo lắng về xe mới, người lần đầu tiên mua xe đều sẽ có, triệu chứng là cảm thấy chiếc xe mới lái về quan trọng hơn tất cả, thậm chí còn hận không thể khiêng nó về nhà để!”
Phương Vân gật gật đầu: “Con nói không sai, cha đúng là có suy nghĩ như vậy.”
“Có suy nghĩ như vậy là rất bình thường, cha chỉ cần nghĩ thông một chuyện là được. Xe có đắt thế nào, thì nó cũng chỉ là một phương tiện giao thông mà thôi, không cần phải xem nó như ông lớn mà cúng bái.” Phương Dạ tận tình khuyên bảo: “Hơn nữa, không phải cửa hàng 4S đã tặng cho cha một miếng trùm xe sao, nếu như cha thật sự lo lắng thì trùm nó lên xe là được rồi.”
“Đúng vậy, sao cha không nghĩ ra cách này chứ, thế mà còn định đi mua lều!”
Phương Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng xuống lầu. Phương Dạ sợ một mình ông ấy không biết làm, mau chóng đi theo.
Vào lúc hai người vừa trùm kín xe xong, chuẩn bị trở về nhà, một chiếc BMW X1 màu trắng đột nhiên chạy vào.
“Hi, anh rể, sao tối như vậy rồi còn ra ngoài đi dạo thế?”
Sau khi mở cửa sổ xe, một gương mặt tô son trát phấn của đàn ông lộ ra, chính là cậu của Phương Dạ, Phạm Nam.
Sau khi nhìn thấy ông ta, Phương Vân vẫn còn đang canh cánh chuyện ban ngày trong lòng nên chỉ ừm một tiếng.
Phương Dạ chào hỏi: “Chào cậu.”
“Nhóc Dạ cũng về rồi à?” Phạm Nam cười ha ha một tiếng: “Trở về là tốt rồi, ngày mai nhớ đi uống rượu mừng của cậu nhé!”
Phương Vân lành lạnh nói: “Phạm Nam, đừng có cười đùa cợt nhả, chuyện hôm nay tôi vẫn chưa tìm cậu tính sổ đấy, cậu bỏ rơi tôi và chị cậu ở cửa hàng 4S là có ý gì?”
Phạm Nam cười khổ nói: “Anh rể, thật sự không phải là do em nói không giữ lời, là do điện thoại của em thật sự hết pin, hơn nữa em lại bận rộn chuyện hôn lễ, sau đó thì quên mất gọi lại cho anh chị. Mãi cho đến lúc nãy em mới bận xong, nên mau chóng đến đây nhận lỗi với anh chị đây, Anh xem, đây là cua mà em mới mua cho anh, rất nhiều gạch đấy!”
Sau khi nhìn thấy trong tay Phạm Nam cầm một bịt cua to và một chai rượu Kiếm Nam Xuân, cuối cùng sắc mặt của Phương Vân mới dịu bớt một chút: “Xin lỗi thì xin lỗi, cần gì mang nhiều quà cáp như vậy.”
“Nhận lỗi mà, đương nhiên phải mang theo quà chứ!” Phạm Nam cười ngả ngớn nói: “Đúng lúc nhóc Dạ cũng ở đây, con cua này là đồ bổ đấy, cua rang mà chị của cậu làm là tuyệt vời nhất đấy!”
“Đi thôi, chị cậu đang ở trên đấy.”
“Cậu, để con xách giúp cậu.”
“Được được được.”
Sau khi nhìn thấy em trai mang quà đến, Phạm Ngọc Lan vốn dĩ đang xụ mặt cũng trở thành mặt mày rạng rỡ, đeo tạp dề vào rồi bắt đầu xử lý chúng.
Không đến mười phút sau, một khay to đầy cua rang thơm nức mũi đã ra lò, bốn người cùng nhau ăn lấy ăn để.
Phương Dạ ăn mấy miếng thì không muốn ăn nữa, dù sao bữa tối anh đã ăn no quá, nên anh dứt khoát trở về phòng nghỉ ngơi.
“Chị, anh rể, chuyện hôm nay là em không đúng, nhưng em cũng vì bận đến đầu tắt mặt tối, rất xin lỗi hai người.” Phạm Nam đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: “Nhưng anh chị yên tâm, Phạm Nam em nói được làm được, em đã nói hôm nay trả thì hôm nay sẽ trả, trong thẻ này vừa hay có mười bốn vạn!”
“Được!”
Trong lòng Phương Vân vô cùng vui vẻ, đang định đưa tay ra nhận lấy, thì Phạm Nam đột nhiên lại đổi giọng, nói: “Anh rể, hay là anh suy nghĩ lại đi, bây giờ nếu anh lấy tiền về, vậy mười bốn vạn chỉ là mười bốn vạn thôi, Nếu anh dùng để đầu tư vào công ty của em, vậy thì mười bốn vạn sẽ có thể sinh ra tiền lời, cho dù biến thành một trăm bốn mươi vạn cũng không phải là việc khó!”
Chương 173: Liếc mắt đưa tình
“Một trăm bốn mươi vạn?” Trong mắt Phương Vân đầy nghi ngờ: “Phạm Nam, cậu đừng lừa gạt tôi, làm ăn gì mà có thể lời gấp mười lần nhiều như vậy?”
“Anh rể, đó là do anh kiến thức nông cạn thôi, bây giờ là thời đại Internet, chỉ cần có thể đứng ở đầu ngọn sóng, tiền sẽ có kiếm đến bôm bốp, đừng nói là lời gấp mười lần, lời gấp một trăm lần cũng được nữa là!” Phạm Nam liến thoắng nói: “Công ty của em chính là công ty đầu tư Internet, loại hình thịnh hành nhất bây giờ, chỉ cần có đủ vốn, lợi nhuận còn cao hơn cả ngân hàng, hơn nữa tiền sẽ ngày càng to như quả cầu tuyết…”
Phạm Ngọc Lan nghi ngờ nói: “Thật sự ghê gớm như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, đây là ngành công nghiệp mới nổi lên trong những năm gần đây, rất nhiều người đều nhờ vậy mà phát tài đấy!” Phạm Nam nói: “Chị, anh rể, cơ hội kiếm tiền chỉ trong chớp mắt thôi, nếu hai người không dám đặt tất cả vào, vậy sau này sẽ không có cơ hội này nữa…”
Phương Vân vẫn chưa nói gì, Phạm Ngọc Lan đã vỗ bàn, nói: “Được, vậy em lấy lại tấm thẻ này đi, mười bốn vạn, xem như anh chị đầu tư vào!”
Phạm Nam nói: “Được, anh chị cứ yên tâm, nếu số tiền này không lời được gấp mười lần, số còn lại em sẽ tự mình móc tiền túi bù vào, như vậy đã được chưa?”
“Được, có câu này của em là chị yên tâm rồi!”
Phương Vân há miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn nuốt lại lời sắp nói ra…
Sau khi lấy lại thẻ ngân hàng, Phạm Nam nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi, dù sao ngày mai còn phải kết hôn, trò chuyện tối quá cũng không tốt.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Ngọc Lan đến giúp em trai trang trí phòng cưới. Hai cha con không có việc gì làm, dứt khoát lái chiếc Q8 đến ven sông câu cá, cho đến khi tiệc cưới sắp bắt đầu mới về.
Nơi tổ chức tiệc là nhà hàng ba sao duy nhất của huyện Lê, chú rể và cô dâu mặc lễ phục và váy cưới đang đứng ở trước cửa mỉm cười đón khách. Khi chiếc Audi màu đen từ từ lái đến, Phạm Nam và Hà Dĩnh đang suy đoán xem là người thân hay bạn bè giàu có nào đến.
“Bà xã, đó có phải là xe của chú ba em không?”
Hà Dĩnh lắc lắc đầu: “Chắc chắn không phải, chú ba của em chỉ lái chiếc Q3 thôi.”
“Vậy có phải là bạn em vừa mới mua xe mới không?”
“Em đoán chắc là anh Ngũ rồi, anh ấy khá thích Audi.”
“Anh Ngũ? Có phải là ông chủ Ngũ lần trước em dẫn đến không?”
“Đúng vậy, anh ấy làm ăn rất lớn, rất giàu có…”
Hai người đang nói chuyện, chiếc Q8 đang chạy tới tốc độ rùa bò cuối cùng cũng dừng lại. Lúc hai người họ đang ngẩng đầu mong đợi, hai cha con Phương Vân xắn ống quần xuống xe, trong tay Phương Dạ còn cầm một cái thùng nhựa, bên trong thỉnh thoảng có cá đang nhảy, nhìn thấy tiếng động này chắc không sai đâu…
Phạm Nam rơi vào trạng thái ngẩn người, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ chiếc xe sang trọng mấy trăm vạn còn chưa có biển số này lại là do anh rể của ông ta lái!
Hà Dĩnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc: “Ông xã, đó không phải là anh rể Phương Vân của anh sao?”
Phạm Nam gật đầu nói: “Đúng… là anh ấy!”
Phương Vân vừa đi đến cửa lớn nhà hàng vừa dặn dò: “Con trai, một lát nhớ đem cá đến hồ cá sau bếp nuôi trước, nếu chết rồi sẽ không tươi nữa, tối nay bảo mẹ con làm món cá phi lê luộc, cha thèm lâu lắm rồi!”
“Con biết rồi.” Phương Dạ cười nói: “Cha à, không ngờ kỹ thuật câu cá của cha cũng không tệ nhỉ, câu cá ở sông thôi cũng câu được con cá lớn như vậy.”
Phương Vân đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, kỹ thuật của cha con rất tốt đấy, nếu như ra biển câu cá, nói không ngừng còn có thể câu được nàng tiên cá về đấy!”
Phương Dạ cười ha ha: “Cha à, nàng tiên cá thì thôi đi, nếu cha thật sự câu về, mẹ con không đánh chết cha mới là lạ!”
“Hi hi hi, vậy cũng đúng…”
Sau khi đi đến cửa lớn, Phương Vân cười híp mắt đưa phong bì lì xì qua: “Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm!”
“Cảm ơn anh rể!”
Phạm Nam nhận lấy phong bì lì xì rồi đưa cho vợ, sau khi Hà Dĩnh sờ độ dày của bao lì xì thì đột nhiên mặt tỏ vẻ khinh thường, bởi vì bên trong nhiều nhất cũng chỉ có một vạn thôi.
Lái chiếc xe hơn trăm vạn đến, thế mà lì xì chỉ có nhiêu đây, còn nói là anh rể ruột, thật là quá nhỏ nhen rồi!
Phương Vân không chú ý đến vẻ mặt không chút che giấu của cô ta, nhưng Phương Dạ thì nhìn thấy hết, trong lòng anh đột nhiên không còn chút cảm tình với người mợ mới nhậm chức này.
Phạm Nam không nhịn được hỏi: “Anh rể, chiếc Audi này… là của bạn anh à?”
Mặt Phương Vân tươi rói nói: “Không phải, anh mua ở thành phố Thạch Môn hôm qua đấy.”
“Mua sao?” Phạm Nam ngây người ra.
Đâu phải ông ta không rõ hoàn cảnh gia đình của chị, gần như chỉ có cách trả góp mới có thể mua được thôi, sao có thể có tiền mua Audi chứ, hơn nữa còn là Q8 hơn trăm vạn?
“Là trả góp hay là?”
“Là trả hết.” Phương Vân cười nói: “Nhóc Dạ có một tấm phiếu mua hàng Lamborghini trị giá hai trăm vạn, nên chúng tôi mua chiếc xe này chẳng tốn đồng nào, còn được tặng một tấm thẻ dầu mười vạn nữa đấy!”
Phiếu mua hàng Lamborghini, còn tặng thẻ dầu mười vạn, lừa gạt thằng ngu à?
Phạm Nam cho rằng anh rể có lẽ đã trúng vé số gì đó, nên mới muốn giấu diếm sự thật, chắc chắn là lại sợ mình bám lấy, nên ông ta cũng không vạch trần, cười hỏi: “Nhóc Dạ, con còn tờ phiếu mua hàng giống vậy không, cậu cũng muốn mua chiếc Q8.”
“Hết rồi ạ.” Phương Dạ nói mà mặt không đỏ, tim không đập: “Phiếu mua hàng là do con trúng khi rút thăm trúng thưởng, chỉ có một tấm thôi.”
Hà Dĩnh nói một cách kỳ lạ: “Ông xã, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra, người ta chê chúng ta là họ hàng nghèo, cố tình bịa ra một lý do cho có lệ sao.”
Lúc này đến lượt Phương Vân không vui: “Ai bịa cho có lệ với hai người? Chiếc xe này thật sự là dùng phiếu mua hàng để đổi lấy, không tin hai người đến cửa hàng 4S ở thành phố Thạch Môn hỏi đi!”
Phương Dạ hơi chột dạ kéo kéo ống tay áo ông ấy: “Cha à, thôi đi thôi đi, chúng ta vẫn là vào trong trước đi, nếu không con cá lớn mà cha câu được sẽ chết mất.”
Nghĩ đến con cá mình câu được hôm nay, Phương Vân mới hậm hực rời đi.
Phạm Nam khẽ phỉ nhổ với bóng lưng của hai người: “Hừ, thật sự cho rằng hai chúng ta là đồ ngốc à, vì chuyện này mà tự mình chạy đến thành phố Thạch Môn một chuyến!”
Hà Dĩnh hừ lạnh nói: “Ông xã, người nhà của chị anh cũng giấu diếm quá sâu rồi, xem ra bọn họ vốn dĩ rất xem thường anh, sau này anh tiếp xúc với họ ít một chút thì tốt hơn.”
“Xem thường anh, anh còn xem thường họ đấy, nếu không phải bây giờ anh còn cần họ giúp đỡ, thì còn lâu anh mới quan tâm đến bọn họ!”
Vào lúc Phạm Nam đang hậm hực tức giận, một chiếc xe Porsche Cayenne lái vào trong nhà hàng.
“Anh Liễu đến rồi!” Mắt Hà Dĩnh sáng lên, mau chóng kéo Phạm Nam đi qua đón tiếp.
Sau khi mở cửa xe ra, một người đàn ông trung niên có nước da thẫm màu bước xuống, trong tay còn cầm một phong bì lì xì căng phồng.
“Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn!”
“Cảm ơn anh Liễu!”
Liễu Quốc Đào cười ha ha đưa lì xì cho Hà Dĩnh, lúc rút tay về còn thản nhiên chấm mút một cái.
Mặt cô dâu hơi đỏ nhưng không hề tức giận, chỉ hờn dỗi liếc ông ta một cái, trông có vẻ như đang làm nũng, đôi mắt hoa đào đó quyến rũ đến sắp nhỏ ra nước.
Ánh mắt của Phạm Nam đã hoàn toàn bị bao lì xì lớn thu hút, vốn dĩ không chú ý đến hai người kia đang liếc mắt đưa tình…