Mục lục
Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hôm nay, sự kiện nổ lớn này nhất định phải phong tỏa tin tức, không được tiết lộ ra ngoài, để tránh tạo làm cho người dân sợ hãi, hiện tại mọi người cũng đã hiểu rõ tất cả tình hình, trước ngày mai, tôi hy vọng mọi người có thể cho tôi một đáp án chính xác." Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy tính một lát, sau đó nhìn về phía tất cả mọi người đang ngồi rồi nói.

Sau khi nói xong, anh đứng lên rời khỏi phòng họp, đi về phòng làm việc của mình.

Thác Ngọc Mộ Dã thấy thế, lập tức đi theo anh về phía văn phòng bên kia, để lại một nhóm người ở đây bàn bạc cách đối phó.

Vào văn phòng, đóng cửa lại, hai người im lặng ngồi đối mặt trên ghế sô pha.

Một lúc lâu sau, Vũ Văn Vĩ Thần thấy ánh mắt của Thác Ngọc Mộ Dã luôn nhìn chằm chằm vào mặt mình, rốt cuộc nhịn không được cau mày hỏi anh ta: "Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?"

"Hôm nay bị dọa sợ?" Thác Ngọc Mộ Dã nhướng mắt, sau đó vẻ mặt xấu xa hỏi.

"Sợ cái gì mà sợ? Cũng không phải nổ trong tay tôi." Thác Ngọc Mộ Dã liếc cũng không liếc, Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện, sao người đàn ông này đột nhiên trở thành gà mái? trước kia hắn còn là một người lạnh lùng và tàn khốc nổi tiếng được ngàn vạn thiếu nữ theo đuổi sao?

"Ngài biết tôi không phải có ý này, giờ phút này ngài hẳn là rất may mắn, may mắn vì quả bom không nủ tung vào người Đào Du Du phải không?" Thu lại vẻ mặt của mình, Thác Ngọc Mộ Dã cười hỏi anh.

"Cậu có biết không, có đôi khi một người biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt?" Vũ Văn Vĩ Thần buồn cười nhìn anh ta, lên tiếng uy hiếp.

Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy thì cười càng lớn hơn, anh ta nhìn anh rồi nói: "Đây là thừa nhận sao? Aiz, vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ, nếu ngài không chịu thừa nhận.... ......, tôi sẽ nói rõ với quản gia Đào, lúc nãy nhìn thấy tư liệu của cô ấy, tôi mới nhớ đến thì ra tôi và cô ấy đã quen nhau từ lâu, chúng tôi từng là bạn học. Lúc đó Đào Du Du thật đúng là rất đáng yêu, cả ngày nhã nhặn, cũng ít nói, nhiều năm như vậy, tính cách không thay đổi một chút nào. Chẳng trách mỗi lần cô ấy thấy tôi đều nhìn đến thất thần, nói không chừng thời gian còn đi học, cô ấy thầm mến tôi nhiều lắm."

"Cậu dám." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Thác Ngọc Mộ Dã nhắc đến bọn họ từng là bạn học, đồng thời còn nói có lẽ năm đó Đào Du Du còn thầm mến cậu ta, anh lập tức xiết chặt tay, trừng mắt, hơi hung ác nói.

"Ngài làm gì phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ......lúc trước cô ấy thật sự thầm mến tôi sao? Nhưng mà làm sao ngài biết?" Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng quá khích làm cho Thác Ngọc Mộ Dã nhạy cảm nhận ra cái gì, anh ta cố ý kích thích anh.

"Tôi làm sao biết được, tốt nhất cậu nên thu hồi lại những suy nghĩ lung tung kia đi. Đừng có suy nghĩ không đứng đắn muốn động vào Đào Du Du nữa, nếu không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt." Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện, từ lúc Đào Du Du xuất hiện, tên tiểu tử Thác Ngọc Mộ Dã càng ngày càng không coi trọng anh rồi, động một chút lại trêu chọc anh.

"Vậy cũng không nhất định, mặc dù tôi nói không thích phụ nữ đã sinh con, nhưng nghĩ đến đây được xem là mua một tặng hai, cũng rất có lời. Hơn nữa nuôi con cho ngài, tôi cảm thấy rất vui." Thác Ngọc Mộ Dã cũng phát hiện Vũ Văn Vĩ Thần càng ngày càng tức giận, anh ta cũng phát hiện từ sau khi Đào Du Du xuất hiện, cảm xúc của Vũ Văn Vĩ Thần không cất giấu như trước đây nữa, cả người không âm trầm như trước, luôn tức giận bởi vì anh ta nói lời đùa giỡn. Sự phát hiện này thật sự là rất thú vị. Anh ta nghĩ, anh ta đã tìm được nhược điểm của Vũ Văn Vĩ Thần rồi.

"Nếu cậu muốn chết cứ việc nói thẳng, tôi sẽ khiến cho cậu chết rất bình thản." Vũ Văn Vĩ Thần nghe lời cậu ta nói càng ngày càng kỳ quái, trực tiếp dùng cái chết uy hiếp cậu ta.

"Ngài ở trước mặt Đào Du Du cũng thường nói như vậy phải không? thường uy hiếp cô ấy như vậy?" Thác Ngọc Mộ Dã cũng không sợ anh, anh ta vẫn tiếp tục không sợ chết.

"Ách.... ......." Vấn đề này khiến Vũ Văn Vĩ Thần sững sờ, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh ngày thường anh uy hiếp Đào Du Du. Ví dụ như động một chút lại uy hiếp cô ấy có phải không muốn sống, có phải là muốn chết, vân vân.... ...... .........

"Nhìn vẻ mặt này, xem ra là thật. Anh đối xử với phụ nữ không dịu dàng, chẳng trách hai người sống chung dưới mái hiên đã lâu như vậy cũng không có chút tiến triển nào. Đào Du Du không giống như những người phụ nữ khác, xem ra trong lòng cô ấy, ngài hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào." Âm thầm lắc đầu thở dài, Thác Ngọc Mộ Dã cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Cậu nói cái gì đó? Ai nói tôi không có sức hấp dẫn trong lòng cô ấy? Hiện tại cô ấy còn nằm trên giường ngủ của tôi, bây giờ cậu rất rảnh sao? Nếu không chúng ta đi xem cổ phiếu của tập đoàn Thác Ngọc các người tăng đến mức nào rồi?" Nhăn nhăn vẻ mặt của mình, Vũ Văn Vĩ Thần lại bắt đầu ngấm ngầm uy hiếp anh ta.

"Ai nói tôi rất rảnh? Tôi là rất bận rộn. Không làm phiền ngài quan tâm đến cổ phiếu của tập đoàn Thác Ngọc chúng tôi, không nghĩ tới hành động thật mau lẹ, lúc này hẳn là đã lôi cô ấy lên trên giường của anh rồi nhỉ?" Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói, vừa đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Này, đợi chút." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy anh ta đứng lên chuẩn bị rời đi, chợt nhớ ra chuyện gì đó, gọi anh ta lại rồi nói.

"Thế nào? Chẳng lẽ có chỉ thị muốn truyền đạt lại?" Thác Ngọc Mộ Dã cũng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần.

"Đặt mạng lưới tình báo của cậu trải rộng ra, theo dõi Lý Trường Dũng cho tôi. Tôi có trực giác, dường như chuyện lần này có chút liên quan đến ông ta." Vũ Văn Vĩ Thần nói ra.

"Đã biết, đối với việc theo dõi ông ta, tôi chưa từng thả lỏng một ngày nào. "Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, thì mở cửa phòng làm việc, đi ra ngoài.

a... ... ... ... ...

Khu biệt thự Sơn Trang.

Bên cạnh ngôi biệt thự của Lý Trường Dũng có sân đánh golf rất lớn.

Lúc này cách thời gian vụ án phủ tổng thống bị nổ tung đã 2 giờ.

Ba bóng dáng nhỏ chạy đi chạy lại trong sân golf, trong đó có một cô bé có vóc người cao nhất, trên tay cầm một con diề27u, đi trước mặt cô bé chính là cậu bé trai, trong tay cậu bé cầm cuộn dây.

Con diều nhanh chóng bay lên, thoáng cái đã bay thật cao.

"Anh hai giỏi quá, diều bay thật cao." Tiểu Nho đứng một bên ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu, ra sức vỗ tay khen ngợi.

Đào Dục Huyện nắm dây diều, nhìn con diều bay lên không trung, vừa nghiêm túc kiểm soát được phương hướng con diều, vừa tính toán chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK