Lần này chính là đâm trúng vào tâm hồn yếu ớt của Đào Du Du.
Thế đấy, đứa con trai cô vất vả mang thai 10 tháng, còn suýt mất mạng vì nó mà lúc này nó còn nhìn cô khinh bỉ.
Ghét bỏ!
Trong lòng thầm chảy máu, mặt mũi Đào Du Du tràn đầy bi thương, lơ đãng ngẩng đầu, cô thấy Vũ Văn Vĩ Thần lại đang cười cô.
Nói chính xác, là đang cười nhạo cô.
Làm mẹ như thế, có thể coi như là bi kịch của cuộc đời.
"Bà cô, chúng ta về nhà đi." Đào Dục Huyên hoàn toàn không có cảm giác trong lòng Đào Du Du đang buồn bã, sau khi kích thích cô một chút, thì quyết định tiến lên nắm lấy tay Đào Tú Quyên, kéo bà đi ra ngoài.
"Các người.... .......Đi lúc này à?" Đào Du Du nhìn người thân của mình muốn rời đi, có chút không đành lòng.
"Tối mai là sinh nhật của con nhất định phải đến sớm một chút, ngài Tổng Thống của đến đó." Đào Tú Quyên quay đầu nói với Đào Du Du, sau đó ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần.
"Con sẽ đến sớm một chút, việc ấy.... .......Ngày mai ngài Tổng Thống có chuyện quan trọng, hẳn là không đến được. Các người trở về đi, trên đường cẩn thận một chút." Đào Du Du không muốn để cho Đào Tú Quyên nghe Vũ Văn Vĩ Thần từ chối, trong lòng cô nhận định Vũ Văn Vĩ Thần sẽ không đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của cô, vì vậy nhanh chóng mở miệng từ chối thay anh.
"Vậy, vậy chúng ta đi trước, các cục cưng, chào tạm biệt mẹ và chú Tổng Thống đi." Đào Tú Quyên hơi thất vọng nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó nói với Tiểu Nho bà đang ôm trên tay và Đào Dục Huyên đang đứng bên cạnh.
"Chào tạm biệt mẹ, chào tạm biệt chú." Hai đứa bé nghe lời chào tạm biệt, sau đó dưới sự hướng dẫn của Đào Tú Quyên ra khỏi phủ Tổng Thống.
Đào Du Du nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng có chút không muốn, rất muốn đi cùng với bọn họ.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn cô và Vũ Văn Vĩ Thần, xoay người, cô nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, không muốn chửi anh, chỉ ngoảnh đầu đi qua bên cạnh anh, chuẩn bị làm việc của mình.
Nhưng khi cô vừa bước qua cạnh anh, cánh tay cô bị bàn tay to của anh một phát bắt được, kéo người cô sắp rời đi lại.
"Anh làm gì thế?" Sắc mặt Đào Du Du khó chịu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng bên cạnh cô.
"Hôm nay tôi không muốn ăn bữa tối, cô phân phó với phòng bếp không cần chuẩn bị." Anh nói nhỏ bên tai cô.
"A, tôi biết rồi." Đào Du Du nhẹ gật đầu, dù sao chỉ cần không làm phiền đến cô, thế nào cũng được.
Nghe lời phân phó của anh xong, cô cất bước chuẩn bị đi, nhưng tay cô vẫn bị anh nắm chặt.
"Làm gì còn không buông tay ra?" Không hiểu anh muốn làm gì, Đào Du Du có chút không kiên nhẫn nói.
"Đêm nay, mặc đẹp một chút." Anh tiếp tục lưu lại một câu nói bên tai cô, sau đó buông cánh tay cô ra, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, đi lên lầu.
Trong lúc nhất thời Đào Du Du không kịp phản ứng.
Mặc đẹp một chút? Tại sao anh ta phải bảo mình mặc đẹp một chút?
... ...... ...... ...... .....
Lúc chạng vạng tối, Vũ Văn Vĩ Thần đã làm xong công việc, anh thay một bộ âu phục được cắt may khéo léo, cả người toát lên vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái hào phóng.
Sau khi bóng dáng của anh xuất hiện ở lầu một, Đào Du Du còn mặc đồng phục làm việc màu đen đứng một bên.
"Không phải bảo cô mặc đẹp một chút rồi sao?" Đi đến trước mặt Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần có chút không vui, hơi nhíu mày.
"Ách.... ....." Đào Du Du không hiểu lời này của anh là có ý gì.
"Quên đi, cô như vậy, nên cũng sẽ không có quần áo gì đẹp, đi thôi." Nhìn vẻ mặt Đào Du Du không rõ tình huống, Vũ Văn Vĩ Thần khinh bỉ liếc mắt, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài.
"Muốn đi đâu?" Đào Du Du bị anh kéo hơi vội vàng không kịp chuẩn bị, ngây ngốc hỏi.
Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời cô, chỉ vô rất anh tuấn xem cô như hàng hóa mà kéo ra ngoài.
Ra khỏi phủ, hai người lập tức đến bên chiếc xe đã chờ sẵn bên ngoài, bởi vì đây là lần đầu tiên Vũ Văn Vĩ Thần bí mật ra ngoài, vì vậy dùng xe Benz đã qua cải tạo, nhìn bên ngoài chỉ là chiếc xe sang trọng bình thường, nhưng tất cả kính thủy tinh trên xe đều là kính thủy tinh công nghiệp, có tác dụng chống đạn. Bảo vệ đi phía sau cũng không đi theo giống như ngày trước, bọn họ bảo vệ cách xe của Vũ Văn Vĩ Thần một khoảng cách gần, thiết bị trên xe có thể phát hiện ra nhân tố nguy hiểm hơn ba cây số.
Đào Du Du bị bắt lên xe, ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, cô hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc anh muốn gì.
"Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?" Nhìn thấy hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần ăn mặc đẹp trai như vậy, cô mơ hồ cảm thấy anh có thể muốn đi gặp một nhân vật quan trọng.
"Ăn cơm." Hai chữ đơn giản, xem như là cho cô một câu trả lời.
"Ác.... .........Là một cuộc hẹn rất quan trọng sao?" Thử mở miệng thăm dò, mặc dù quy tắc của quản gia là không được tìm hiểu bất kỳ chuyện riêng nào của chủ nhân.
"Đúng vậy." Vẫn hai chữ đơn giản, ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không nhìn đến cô.
Đào Du Du yên lặng thở dài, đột nhiên hoảng sợ nói: "Là phụ nữ sao?"
Đây là trực giác của cô, nếu không phải đi gặp phụ nữ, anh sẽ không để ý đến cách ăn mặc như vậy. Trên thực tế, ngày thường anh mặc âu phục cũng đẹp trai đến mức độ nào.
"Đúng vậy." Vẫn là trả lời hai chữ, trên mặt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn không nhìn ra tâm tìm của anh bây giờ.
"Vậy.... ....Tổng Thống, người phụ nữ này.... ........ khụ khụ.... .....Xinh đẹp không?" Cô không dám hỏi thẳng đối phương có phải là đối tượng anh muốn xem mắt không, đó là lý do vì sao cô chỉ có thể tấn công từ bên cạnh trước.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe được vấn đề của cô, rốt cuộc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô vài giây, thấy cả người cô có chút không được tự nhiên, mới mở miệng nói: "Bình thường thôi."