Chuông báo gọi vang lên một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai bắt máy, Đào Du Du tắt điện thoại, cô hỏi nhân viên phụ trách qua bộ đàm về vị trí của Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ. Kết quả cô nhận được lại là ngài Tổng thống đang ở trong vườn hoa cùng trò chuyện với hai đứa trẻ. Đào Du Du hốt hoảng, lập tức nhấc chân chạy như bay về phía vườn hoa.
Cô thực sự rất lo lắng, nếu chẳng may hai đứa nhỏ không cẩn thận mạo phạm ngài Tổng thống tính tình quỷ dị này thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Với kinh nghiệm là một người đáng thương bị anh dùng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp, Đào Du Du cực kỳ rõ ràng, tuyệt đối không nên chọc vào ngài Tổng thống đáng kính của chúng ta.
Thoáng cái đã chạy tới vườn hoa, Đào Du Du nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần hình như đang cùng hai cục cưng nhà mình nói chuyện gì đó, cô không suy nghĩ nhiều chạy tới chen vào giữa bọn họ. Kéo hai đứa bé ra sau lưng mình, vẻ mặt hoảng sợ áy náy nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nói:
"Cái này. . . . . . Thật xin lỗi ngài Tổng thống. . . . . . Con. . . . . . con của tôi còn nhỏ không hiểu chuyện. Nếu có lời nào mạo phạm đến ngài, tôi thay mặt bọn trẻ thành thật xin lỗi."
Vũ Văn Vĩ Thần thấy bộ dạng Đào Du Du khẩn trương căng thẳng như vậy thì trên mặt nở một nụ cười nhạt, khẽ nhíu lông mày nhìn cô nói: "Tôi muốn mời hai đứa nhỏ cùng dùng bữa tối, cô thấy sao, có thể chứ?"
"Hả. . . . . . Chuyện này. . . . . . Cái này. . . . . ." Trong lòng Đào Du Du biết rõ, ngoài miệng thì anh đang hỏi ý kiến của cô, nhưng trên thực tế lời nói kia của anh tuyệt đối không cho phép cô cự tuyệt rồi.
"Không phải mẹ đã từng nói nếu người ta mời nhiệt tình thì cũng không nên từ chối sao?"
Đúng lúc Đào Du Du đang cố gắng lựa chọn từ ngữ để uyển chuyển cự tuyệt thì Đào Dục Huyên – đứa trẻ chưa từng gọi cô là mẹ kia lại đột nhiên lên tiếng. Mặc dù giọng nói thản nhiên, nhưng lại giống như chọc một dao vào sau lưng Đào Du Du trong vô hình vậy, khiến cho cô càng thêm bất lực, không biết phải từ chối thế nào nữa.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy lời nói của Đào Dục Huyên thì không nói thêm gì nữa, chỉ để lại ánh mắt ý bảo "cô cứ theo đó mà làm" cho Đào Du Du rồi trực tiếp xoay người đi về phía phòng ăn.
Đào Du Du cực kỳ đau khổ nhìn hai cục cưng nhà mình một cái, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận mà nói: "Đi thôi, cục cưng, chúng ta cùng ngài Tổng thống kính yêu dùng bữa tối đi."
"Mẹ, ngài Tổng thống là ai ạ?" Tiểu Nho được Đào Du Du ôm lên, nghiêng đầu nhìn Đào Du Du thắc mắc.
"Tổng Thống chính là người quản lý cả quốc gia của chúng ta, ừm. . . . . . cũng giống như Hoàng đế vậy." Đào Du Du suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Hoàng đế ạ? Vậy còn có Hoàng hậu nữa phải không mẹ? Còn công chúa Bạch Tuyết nữa nhỉ? Sao không thấy có bảy chú lùn trong vườn hoa thế ạ?" Vừa nghe đến từ Hoàng đế này, Tiểu Nho ngay lập tức liên tưởng đến một loạt các vấn đề.
". . . . . ." Đào Du Du nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời các nghi vấn của Tiểu Nho như thế nào cho nên quyết định giữ im lặng.