Chuyện này vẫn không thể tùy tiện bỏ qua.
“Căn cứ mới có thêm người có năng lực sao?” Anh thăm dò hỏi một cách ôn hòa.
“Đúng vậy,” Trầm Chanh nói, “Là một nhà khoa học đặc biệt yếu ớt, tên là Phó Ngôn Châu. Trông vô dụng lắm, cứ như thể gió thổi là đổ vậy.”
“...” Giọng điệu tuy rất chán ghét, nhưng tổng thể lại thấy... chua chua.
Lệ Vi Lan hít một hơi, lặng lẽ tự kỷ.
Cũng vào lúc này, Trần Phong đi tới, hắn không để ý đến tiếng thì thầm của Lệ Vi Lan, vì theo hắn thấy thì xung quanh không có ai.
Giọng nói của hắn cắt ngang cuộc trò chuyện của Trầm Chanh: “Lệ ca, đường phía trước bị chặn rồi.”
Trầm Chanh nghe vậy liền nhìn xuống bản đồ.
Đúng vậy, ở vị trí vốn là đường cao tốc phía trước, hiển thị là “Trở ngại, cần dọn dẹp thủ công.”
Lúc này trời đã tối, dọn dẹp thủ công...
Lệ Vi Lan nhìn bản đồ trên tay, rồi nhìn lại 20 đứa trẻ, nhíu mày: “Không còn đường nào khác. Buổi tối dọn dẹp không an toàn, đợi đến sáng đi.”
“Vâng Lệ ca.”Trần Phong cũng nghĩ như vậy, người lớn thì không sao, nhưng bọn trẻ con thực sự đã mệt rồi, mặc dù suốt đường đi chúng không kêu không nháo, đều rất ngoan ngoãn, nhưng dù sao trời cũng đã tối, vì sự an toàn của bọn trẻ, tốt nhất nên nghỉ lại một đêm.
Buổi tối trong làn sương mù mờ ảo, bên ngoài đường dường như có một căn biệt thự nhỏ, nhìn từ xa có vẻ là kiến trúc kiểu u, phía sau còn có một hồ nước nhỏ, trước đây có lẽ là khu nghỉ dưỡng của những người giàu có.
Họ định tìm một căn nhà không có người để ở tạm một đêm, đợi đến sáng mai rồi lên đường.
Lệ Vi Lan vốn không nghĩ sẽ phải ngủ ngoài trời --- họ đi từ Noah đến Đằng Long chỉ mất khoảng 18 giờ, nhưng trên đường trở về từ căn cứ Đằng Long, một là vì mang theo trẻ con nên tốc độ xe chậm hơn, hai là không biết vì sao, con đường họ trở về dường như đi nhầm, trông có vẻ hơi lạ.
Đêm nay, xem ra chỉ có thể ngủ qua đêm ở khu biệt thự này.
Đêm ở khu biệt thự đặc biệt yên tĩnh.
Nhìn từ bên ngoài, mỗi tòa nhà đều tối đen như mực, thoáng nhìn qua cứ như thể cả khu biệt thự nhỏ không có ai.
Ai cũng biết điều đó là không thể.
Những khu biệt thự nhỏ ven đường như thế này thực tế là những căn cứ nhỏ rất được ưa chuộng trong thời mạt thế, chỉ cần kéo cổng sắt rào lại, rồi dọn sạch thây ma bên trong, mỗi căn biệt thự nhỏ có thể ở được ít nhất mười mấy đến hai mươi người.
Phòng thủ, tuần tra lẫn nhau, đó chính là những cụm dân cư nhỏ thường thấy trong thời mạt thế.
Nhưng khu biệt thự này lại im ắng --- bản thân Lệ Vi Lan thì không sợ, Trần Phong bảo vệ bọn trẻ ở phía sau hắn, chỉ sợ từ đâu đó lao ra một kẻ điên cuồng làm hại bọn trẻ.
Hai mươi đứa trẻ, đi theo sau họ không một tiếng động, Lệ Vi Lan lặng lẽ bước đi trong bóng tối, đột nhiên nghe thấy phía sau có một giọng nói non nớt của một bé gái: “Bóng đen!”
Anh đột ngột quay đầu lại, thấy là một cô bé tên Tiểu Ngải trong đội, trên mặt cô bé vẫn còn vẻ hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy có một bóng đen chạy qua!”
Bóng tối im lặng, như thể không có gì cả.