Mục lục
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Phong gật đầu đi tới, người phụ nữ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh đợi tôi mấy phút, tôi mang theo đồ đạc của tôi.”

Cô ta đi vào lấy đồ.

Trần Phong sờ cằm, nói với Lệ Vi Lan: “Lệ ca, cô gái này nhìn đường nét khá đẹp, có phải có ý với anh không nhỉ? Tôi thấy cô ta không muốn để tôi mang đi lắm.”

Trầm Chanh nhìn dòng chữ trêu chọc này mà ngẩn người: Có ý gì?

Cái gì? Có ý với con trai tôi?

Không, mẹ không cho con trai yêu đương!

Con trai tôi còn sự nghiệp chưa thành mà!

Căn cứ chưa thành, lấy gì làm nhà!

Căn cứ cần thế hệ sau, còn rất nhiều đàn ông phụ nữ khác tự nguyện muốn sinh con, huống hồ đã có 10 căn hộ cho gia đình rồi, con trai tôi không cần, con trai tôi... ừm, trước khi cốt truyện chính của trò chơi kết thúc thì con đều là của riêng mẹ!

Cô ở đây ngẩn người, còn Lệ Vi Lan chỉ lạnh lùng liếc Trần Phong một cái, ý rất rõ ràng: Cậu câm miệng đi.

Trần Phong nhún vai, nhưng nhìn vẻ trêu chọc của hắn, thì không hoàn toàn tin rằng anh thực sự không hứng thú với phụ nữ.

Ánh mắt Lệ Vi Lan dần trở nên lạnh lẽo. Trần Phong lúc này mới nhận ra anh không phải giả vờ, mà thực sự là kiểu lãnh đạo hiếm thấy trên vùng đất hoang tàn này, không hề ham muốn nữ sắc.

Nhưng như vậy cũng tốt, trong lòng Trần Phong hơi thở phào nhẹ nhõm: Một người lãnh đạo căn cứ không gần gũi phụ nữ, đồng thời cũng có nghĩa là sẽ ít rắc rối hơn rất nhiều.

Người phụ nữ bên trong dọn đồ đạc xong thì đeo một chiếc cặp sách lớn đi ra, cô ta vẫn cúi đầu, Trần Phong cười nói với cô ta: “Cô không phải nói là biết tình hình trong tòa nhà này sao? Kể cho chúng tôi nghe đi.”

Người phụ nữ nhỏ giọng nói: “Tầng này chỉ còn lại mình tôi. Những người khác trong gia đình đều c.h.ế.t hết rồi. Trên lầu còn hai hộ gia đình đang sống, số phòng là 304 và 309, cả hai hộ đó đều là đàn ông.”

“Đúng rồi nói đến chuyện này,” Trần Phong đột nhiên nhớ đến chuyện ở cửa vừa rồi, hỏi người phụ nữ: “Chúng tôi đánh nhau ở dưới lầu trước đó, cặp thây ma đó là sao vậy? Trông có vẻ đáng thương.”

Người phụ nữ thở dài, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh hận thù sâu sắc: “Các anh muốn nghe sao? Thực sự muốn nghe sao?”

Ánh mắt cô ta lóe lên, rõ ràng trong lòng vẫn còn do dự.

Trần Phong nghe vậy thì biết là có chuyện, cười nói: “Cô cứ nói đi, nếu như trong tòa nhà này thực sự có người nào đó xấu xa, thì cô không muốn sau này vẫn sống chung một căn cứ với họ chứ?”

Người phụ nữ run rẩy, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói: “Tôi tên là Lâm Ngọc Chất, khi tận thế đến, tôi mới chuyển đến đây không lâu.”

Nghe cô ta nói vậy thì có thể đoán được là tòa nhà này rất loạn, Lâm Phong kín đáo đưa mắt ra hiệu cho Lệ Vi Lan, Lệ Vi Lan gật đầu, ra hiệu cho hắn nghe tiếp: Tuyển người vào căn cứ không phải ai cũng được, nếu như trong tòa nhà này thực sự có người nào đó nhân phẩm không tốt, thì họ không thể cho vào căn cứ, tránh cho rước họa vào thân.

Giọng người phụ nữ khàn khàn và trầm thấp: “Cặp đôi mà các anh nói là một cặp cha con, nói ra thì đáng thương lắm, đứa trẻ bị cảm sốt, lúc đó không phải đang đồn đại là sốt cao hoặc virus có thể bùng phát sao, ban quản lý tòa nhà nhất quyết đuổi nó ra ngoài, sợ nó làm hại người khác trong tòa nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK