Mục lục
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“?” Giọng điệu kể chuyện ma của hắn không những không khiến bọn họ có phản ứng như cảm thấy lạnh sống lưng, ngược lại, đôi nam nữ trước mặt, người đàn ông chỉ hơi nhíu mày, người phụ nữ còn kỳ quái hơn, sắc mặt không thay đổi... Thậm chí còn giống ma hơn cả ma!

Lệ Vi Lan đương nhiên không tin ma quỷ gì cả.

Bọn họ ở trong phòng thí nghiệm một thời gian dài như vậy, nếu trên thế giới này thực sự có ma, e rằng cũng bị đám người kia bắt đi làm thí nghiệm nghiên cứu ra được tứ chi ngũ quan và xem có phải là một loại dị năng khác thường hay không.

Huống chi tận thế lại nói có ma?

Chắc là đùa.

Nếu nhất định phải nói là ma, thì trước mặt đang sống sờ sờ một sự tồn tại không hợp lẽ thường, cô ấy còn chưa dọa được anh, thì ma có thể là cái gì chứ?

Lệ Vi Lan chỉ rất bình tĩnh nhìn hắn, “ồ” một tiếng, hoàn toàn không để ý hỏi: “Ma như thế nào?”

“Trước tiên... trước tiên đóng cửa lại đi.” Chàng trai nuốt nước bọt, nhìn cảnh đêm bên ngoài nói.

Không cần hắn nói, Lệ Vi Lan cũng thấy gió bên ngoài hơi lớn.

Có lẽ vì bên cạnh là hồ, bên cạnh nữa lại là rừng cây nhỏ nên đứng ở đây quả thực có thể cảm nhận được gió lạnh, hơi lạnh thổi từ phía hồ sang.

Anh quay người đóng cửa phòng lại, lúc này mới ngồi xuống nghe chàng trai nói về vấn đề “ma.”

“Trước khi các người đến,” Chàng trai nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, “cửa đã bị gõ bốn lần rồi.”

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái đi: “Không phải các người đang đùa tôi chứ?”

Tất nhiên bọn họ không rảnh rỗi đến mức đó.

Nhìn bộ dạng của tên nhóc này, cũng không giống như đang bịa chuyện, vậy thì có nghĩa là thực sự có người gõ cửa?

“Không phải chúng tôi.” Lệ Vi Lan nhíu mày nói, “Sau đó thì sao?”

Chàng trai đoán chắc không phải bọn họ, hắn chỉ hỏi vậy thôi, nghe anh nói xong lại càng lo lắng hơn: “Lần đầu tiên tôi ra mở cửa, thấy bên ngoài không có gì cả, tôi tưởng mình nghe nhầm, mơ mơ màng màng lại ngủ thêm một lúc, vừa nhắm mắt được mấy phút thì lại vang lên, tôi ra mở cửa vẫn không có ai, tôi sợ tỉnh cả ngủ. Lần thứ ba, tôi đợi ở bên cửa, nhìn qua lỗ khóa, nhìn rõ ràng lắm, không có gì cả! Lần vừa rồi tôi hỏi một câu là ai nhưng không có ai trả lời, lúc nãy các người gõ cửa mới trực tiếp b.ắ.n một mũi tên tới! Xin lỗi xin lỗi! Không phải nhắm vào hai người!”

“...” Lệ Vi Lan nhìn hắn một cách kỳ lạ.

Cho dù có nhắm vào thì cũng bình thường.

Dù sao cũng không quen biết, đây lại là cuộc gặp gỡ ở vùng đất hoang vu, thử giao đấu một chút cũng là điều nên làm.

Đây vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.

Nghĩ đến đây, Lệ Vi Lan cũng bớt đi phần nào không vui vì mũi tên vô cớ lúc nãy của hắn.

Trầm Chanh thì từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh: Không có gì khác, chàng trai này vẫn luôn hiển thị màu vàng ngả xanh mà!

Lúc này nói xong một tràng, hoàn toàn biến thành màu xanh hữu nghị!

Nhưng những gì hắn kể thực sự kỳ lạ, nếu đổi lại là bọn họ ở trong nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa bốn lần nhưng không có ai... Không nghi ngờ là ma hoặc có người chơi khăm cũng khó!

Nhưng sau tận thế, dị năng tiến hóa ra đủ loại kỳ lạ, biết đâu có loại dị năng nào đó thuộc loại này, tên nhóc này tuy dùng cung tên nhưng bản thân lại là dị năng hệ gió, mũi tên lúc nãy có thể bay nhanh như vậy là vì có dị năng hệ gió bám vào, là một dị năng giả mà lại sợ ma, cũng coi như hiếm thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK